Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 542: Ông lão bán hành

Chương 542: Ông lão bán hành
Một loại khẩu vị thật tốt, lại giàu vi-ta-min, Hạ Tuyền biết, cơ hội làm ăn của hắn đã tới, chỉ cần có thể lấy được số quả đào này, lại bao bì đóng gói đàng hoàng rồi bán ra, tuyệt đối có thể bán được một cái giá cao.
Huyện Giang Thành rốt cục là quá nhỏ, nhưng hắn có thể mang những quả đào này vận chuyển về nơi khác, đến những thành phố lớn ở miền Bắc, trong những thành phố lớn đó, hoa quả từ mười đến hơn một trăm đồng một cân đều có rất nhiều người mua, những quả đào này tuyệt đối sẽ dễ bán.
Thành phố lớn, quá nhiều người có tiền, chưa nói đến tầng lớp tinh anh, quản lí xí nghiệp mà kể cả các hộ gia đình mới nổi cũng rất nhiều.
Càng là nơi kinh tế phát đạt, phá bỏ và dời đi nơi khác lại càng có quy tắc, cho nên mười năm trước, nếu như nhà ai muốn dỡ bỏ, vậy khẳng định là một ngôi nhà gặp chuyện khó khăn, nhưng bây giờ phá bỏ và dời đi nơi khác chỉ có thể là đám nhà giàu mới nổi.
Nhà cao cửa rộng, khăn Palamera, đi đây đi đó bằng Lamborghini.
Hơn một trăm đồng một cân hoa quả, đối với loại người này mà nói cũng không coi vào đâu.
Thế nhưng, bước đầu tiên là lấy được số đào này đã không có đào, mọi thứ đều là công cốc.
"Ông chủ, bán như ngươi vậy cũng mệt mỏi, hơn nữa cái thị trấn nhỏ này cũng không có nhu cầu mua sắm gì nhiều, tất cả mọi người sau khi thưởng thức sự mới mẻ cũng không đến mua nữa, cho nên còn không bằng bán toàn bộ cho ta, ta thu mua hết, cho vận chuyển đi nơi khác bán, nếu như thua lỗ ta tự chịu. "
Hạ Tuyền nhìn về phía Phương Minh, bất quá Phương Minh cũng chỉ cười lắc đầu, "Thật ngại quá, đào này của ta không có ý định bán ra bên ngoài, hơn nữa ta chỗ này còn có quy định, mỗi người tối đa chỉ có thể mua mười cân. "
Phương Minh biết ý định của anh chàng trước mắt này, trong lòng hắn hiểu rõ giá trị chân chính của quả đào này, loại này là dùng nước của long mạch tưới, lại còn hấp thu long mạch khí độ, năng lượng ẩn chứa bên trong muốn vượt xa trái cây bình thường, đối với người thường mà nói vô cùng hữu ích.
"Một người chỉ có thể mua mười cân? "
Hạ Tuyền có chút nôn nóng, nếu là như vậy, kế hoạch của hắn chẳng phải là phá sản sao, lập tức vội vã khuyên: "Ông chủ, ta tăng thêm điều kiện, trong mắt của ta, quả đào này tuyệt đối không chỉ có giá tiền này, ngươi muốn thì nguyện ý giao hết số đào này cho ta, ta có thể đảm bảo ngươi sẽ thu được 50 đồng tiền lời một kí."
Nhìn thấy Phương Minh vẫn như cũ, khóe miệng Hạ Tuyền co quắp một cái, hít sâu một hơi, nói ra điệu kiện cuối cùng "Như vậy đi, ta mua 50 đồng một cân, có bao nhiêu ta mua hết bấy nhiêu, nếu ta bán ra với giá thấp hơn năm mươi đồng, ta tự chịu lỗ, nếu như cao hơn năm mươi đồng, thì khoản tiền lời đó chúng ta chia 70-30, ta bảy ngươi ba."
Hạ Tuyền mở ra điều kiện này đối với Phương Minh mà nói là cực kỳ có lời rồi, này bằng với giá bao tiêu rồi, mặc kệ đào bán có được hay không, hắn ít nhất cũng thu được 50 đồng một cân, nếu như bán được, hắn còn có thể có kiếm thêm.
Cũng có thể nói, không cần hắn gánh chịu một phần phiêu lưu, chỉ cần ngồi đợi lấy tiền là được.
Đối với Hạ Tuyền mà nói, hắn có thể đưa ra điều kiện như vậy, đó là bởi vì hắn vô cùng tin tưởng đối với quả đào này, hắn thấy, số đào này tuyệt đối là hàng tuyển có một không hai.
"Cám ơn nhiều, bất quá tôi thực sự không muốn bán ra bên ngoài. "
Phương Minh lắc đầu, bất quá giờ khắc này, trong đầu của hắn dâng lên một ý niệm khác, nghĩ tới đây hắn hướng phía Hạ Tuyền nói: "Lão ca xưng hô như thế nào?"
"Tôi họ Hạ, Hạ trong Chúc Hạ, tôi tên là Hạ Tuyền. "
"Mạo muội hỏi một câu, tài chính của ông chủ Hạ hùng hậu đến mức nào?" Phương Minh hỏi vấn đề mà hắn quan tâm.
"Tài chính?” Hạ Tuyền sửng sốt một chút, lập tức thành thật trả lời.
"Tôi đại khái có thể huy động hơn một triệu, bất quá ta có không ít tài sản, nếu như cầm cố vay ngân hàng mà nói, cũng được khoảng năm triệu."
"Được rồi. "
Phương Minh nở một nụ cười, nhìn Hạ Tuyền biểu tình nghi hoặc, giải thích: "Ta có một phương thức hợp tác,
Ông chủ Hạ có hứng thú, không ngại ngồi xuống nói chuyện một chút. "
Hạ Tuyền nghe Phương Minh nói, nhãn tình sáng lên, vội vã đáp: "Được được được, ta sẽ đợi ông chủ làm xong. "
"Được, vậy phiền ông chủ Hạ chờ một lát."
Trò chuyện với Hạ Tuyền xong , Phương Minh quay lại gian hàng, bên này Lí Khả đang luôn tay luôn chân toàn bộ đào trên xe hàng đã bán được hơn phân nửa, cứ bán với tốc độ này chỉ cần một giờ là bán xong.
Phương Minh và Lí Khả đang bán, một chiếc xe dừng lạo, từ trên xe bước xuống mấy gã đàn ông thô kệch đi nhanh về phía xe hàng của Phương Minh.
"Đang làm gì đây, nơi đây không cho phép bày sạp. "
Mấy gã đàn ông này bước thẳng tới trước gian hàng của Phương Minh, đẩy mọi người ra, những khách hàng muốn mua đào nhìn thấy bộ dạng của những người này hung thần ác sát đều sợ hãi lùi lại.
"Nơi đây tại sao không cho phép bày sạp, mọi người cũng không phải quản lý thành phố? "
Lí Khả thấy mấy gã đàn ông cao lớn thô kệch còn xăm mình nhưng không hề sợ, nghĩ lúc đó hắn chính là hỗn thế ma vương, chỉ bất quá bây giờ rửa tay gác kiếm mà thôi.
"Ngươi không cần quản chúng ta có phải là quản lý thành phố hay không nói chung nơi đây không cho phép bày sạp, thức thời nhanh dẹp quầy rời đi, nếu không ta đập nát quầy hàng của ngươi bây giờ. "
Lúc này Phương Minh liền quét mắt về phía những tiểu thương đã chiếm đoạt vị trí của hắn, còn có mấy vị tiểu thương khác, mấy vị tiểu thương này nhìn về phía bên này, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của hắn quét qua, ánh mắt lóe lên không dám nhìn thẳng vào mắt.
Chỉ một khoảnh khắc như thế trong lòng Phương Minh liền hiểu rõ mấy tên lưu manh này là do mấy vị tiểu thương kia tìm đến.
Mình bày sạp ở nơi đây, hấp dẫn rất nhiều khách hàng qua đây, nhưng bởi vì mình đào của mình cũng không rẻ, hai mươi đồng một cân, rất nhiều khách hàng sau khi mua đào, sẽ không mua hoa quả khác nữa, nên bọn họ không bán buôn được gì.
Đã không bán được hàng những tiểu thương này làm sao cam tâm, nếu như hắn đoán không lầm, trong những tên du côn này phải có người là người thân của tiểu thương, ngày nay ai mà không có người thân là côn đồ, tuy trong ngày thường không được mọi người ưa thích, nhưng tại một số thời khắc, có người thân là côn đồ rất hữu dụng.
Phương Minh đoán không lầm, những tên côn đồ này đúng là do mấy tiểu thương kia tìm đến, những tiểu thương này bình thường bày sạp ở đây, tất cả mọi người đều quen thuộc lẫn nhau, ngày thường cũng sẽ cùng nhau đánh bài, tuy bọn họ coi như là đối thủ cạnh tranh, nhưng bởi vì bán hoa quả khác nhau, cho nên cũng không coi vào đâu.
Vì dụ như mấy bác gái thường hay đến đây mua hoa quả, thông thường sẽ mua một ít đào ở quầy này, sau đó ghé hững gian hàng khác mua loại hoa quả khác, tất cả mọi người đều có thể làm ăn.
Thế nhưng Phương Minh đến làm cho cân bằng bị đánh vỡ, đào của Phương Minh ăn ngon nhưng đắt, vốn dĩ một khách hàng tốn mười đồng mua đào, còn lại mười đồng sẽ mua táo, nhưng bây giờ mua một cân đào xong dĩ nhiên là sẽ không còn tiền mua táo và trái cây khác.
Điều này kéo dài khoảng hai ba ngày sẽ thấy ngoại trừ Phương Minh mua may bán đắt, những người khác đều buôn bán ế ẩm, đây còn là bởi vì Phương Minh bán hết nhanh rồi rời đi, nếu như Phương Minh mở hàng hơn một ngày, thì những tiểu thương này ước đoán một ngày cũng không kiếm được 50 đồng.
Phương Minh đến, coi như là cướp đoạt việc buôn bán của bọn hắn, điều này làm cho
Những tiểu thương này không thể chịu được nữa cho nên tối hôm qua bọn họ thương lượng xong, nhất định phải đuổi Phương Minh đi, mà một người trong đám tiểu thương nói nhà hắn có một người làm côn đồ, cứ để người thân của hắn lo liệu, đến lúc đó mọi người cùng nhau góp lại mấy trăm đồng, mua mấy gói thuốc lá là được.
"Đập, ngươi có bản lĩnh đập một cái ta xem một chút."
Lí Khả cũng là trẻ tuổi nóng tính, làm sao có thể dễ dàng đi vào khuôn khổ như vậy, nhìn chằm chằm tới.
"Người từ đâu tới mà dám to họng. "
"Ngươi không cần biết ta ở đâu tới, nói chung chúng ta sẽ không dẹp quầy hàng này. "
Mấy tên du côn cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, một người trong đó đột nhiên nắm lên một quả đào, sau đó trực tiếp đập về phía Lí Khả.
"Con mẹ nhà ngươi. "
Lý Khả bị đập vài mặt một cái, liền xông ra ngoài, bất quá, có người so với hắn nhanh hơn một bước.
Bốp!
Phương Minh trong tay không biết từ lúc nào cầm một cục gạch trực tiếp đập vào đầu một tên du côn.
"Đ*o mẹ, dám đánh ta, phế tên tiểu tử này cho ta. "
Tên lưu manh bị đánh thật không ngờ Phương Minh lại đột nhiên ra tay, trực tiếp bưng bít đầu, mặt khác ba gã còn lại chứng kiến đồng bạn mình bị đánh, lập tức bao vây Phương Minh lại.
Bên này, Lí Khả cũng vọt tới trước mặt Phương Minh, trực tiếp đạp một cước về phía một gã du côn, muốn đánh lộn thì phải tiên hạ thủ vi cường, đây là bài học mà hắn dạy cho Tần Dương, thật không ngờ lúc này đây Tần Dương lại áp dụng luôn.
Đoàn người hỗn chiến với nhau.
Bất quá, Lí Khả rốt cục cũng không có kinh nghiệm đánh lộn phong phú như lũ côn đồ này, hơn nữa đối phương cũng đông hơn, Lí Khả nhanh chóng nằm bẹp trên mặt đất, còn một gã du côn thì trực tiếp rút một con dao cắt dưa hấu từ gian hàng bên cạnh chém vào Lí Khả đang nằm trên mặt đất.
Phương Minh cũng bị hai gã du côn quấn lấy, trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào cứu viện, người vây xem phía xa xa lúc này cũng kinh hô thành tiếng, mắt thấy Lí Khả sắp bị chém trúng.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một cánh tay đột nhiên bắt được cánh tay của gã du côn, cánh tay này vô cùng khô gầy, nhưng làm cho cánh tay của gã du côn không thể động đậy, cuối cùng cánh tay này vừa dùng lực, tên du côn đau quá kêu lên một tiếng, buông tay thả con dao rớt trên mặt đất.
Tất cả mọi người bị biến cố này làm cho kinh hãi, mấy tên du côn khác đều quên động thủ, ánh mắt nhao nhao nhìn về phía bên kia, mà Phương Minh cũng y như vậy, khi ánh mắt rơi xuống bóng người vừa ra tay, trong mắt có một luồng tia sáng hiện lên.
Thì ra là một ông lão, hơn nữa Phương Minh cũng đã gặp qua ông lão này, chính là hai ngày trước cách quầy hàng của hắn không xa là ông lão bán hành kia.
Chỉ là, lúc này khí thế của ông lão và lúc bán hành hoàn toàn không giống nhau, những người khác không cảm giác được, thế nhưng Phương Minh có thể cảm nhận được, trên người ông lão tản ra sát khí.
"Lão già thối tha này cũng dám tới chõ mõm vào! "
Mấy gã du côn bỏ Phương Minh ra vọt tới chỗ ông lão, đoàn người vây xem đều lo lắng cho ông lão, nhưng mà sau một khắc, đoàn người vây xem liền nhao nhao vỗ tay, bởi vì mấy gã du côn vừa mới tới gần đã bị ông lão đánh ngã trên mặt đất.
Thời khắc này ông lão không còn bộ dáng của một lão già hơn 90 tuổi, tốc độ cực nhanh, động tác sắc bén ngay cả thanh niên cũng không sánh nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận