Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 147: Táo vương thổ

Chương 147: Táo vương thổ
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
--------------------
Tro nồi, có thể nói hiện tại người nội thành không còn được thấy nữa, nguyên nhân rất đơn giản, người nội thành ngày nay đều dùng bếp ga hay cao cấp hơn là dùng lò vi-ba.
Nhưng tro nồi thật ra chính là tro thực vật, vậy nên trong trung y cũng có ghi chép về tro nồi này, được xem là một loại thuốc Đông y, tên là bách thảo sương, có công dụng cầm máu rất hiệu quả.
Ngày xưa ở nông thôn con cái nhà ai bị chảy máu mũi hay té bị thương, một số người già sẽ bôi tro nồi vào miệng vết thương, lập tức chỗ đó sẽ ngưng chảy máu ngay.
Nhưng tác dụng của tro nồi không chỉ có như vậy, dân gian gọi là táo vương thổ, nhưng trong một nghề của Huyền học, tác dụng của tro nồi lại cực kỳ lớn.
Ai từng xem phim điện ảnh HongKong của Lâm Chính Anh sẽ phát hiện, trong mấy bộ phim đó có nhắc đến, lấy tro nồi bôi lên khắp người thì cương thi quỷ quái không thể nhìn thấy, hay nếu bôi lên mắt sẽ có thể mở được mắt âm dương thấy được ma quỷ.
Rất nhiều người cho rằng đây là phim khoa trương lên, nhưng thực tế tro đáy nồi thật sự có tác dụng này, tuy nhiên, nguyên liệu tro đáy nồi này có yêu cầu rất lớn.
Cũng không phải tro nào sau khi đốt đều có tác dụng như vậy, phải tro được đốt từ gỗ âm mới có tác dụng, cái gọi là gỗ âm thường có trong gỗ lim, gỗ cây hòe và gỗ cây dẻ.
Đương nhiên, mười loại gỗ Phương Minh viết trong đây không có quan hệ âm dương gì cả.
“Phương đại sư, tôi muốn biết vì sao tôi lại đột nhiên mắc phải căn bệnh này vậy?” – Hồ Quang Vinh mở miệng dò hỏi.
“Hồ Quang Vinh, ông nhiễm bệnh này bốn năm trước, nếu tôi đoán không sai thì chính là lúc ông trở nên giàu có, bốn năm trước nhà ông cũng chỉ xem là bình thường, sau đó đột nhiên phát tài, tôi nói có đúng không?”
“Đúng vậy, khi đó trong huyện đúng lúc quy hoạch kiến thiết đến nhà của tôi, mười mẫu đất nhà tôi toàn bộ đều bị thu hồi lại, tôi được nhận bồi thường 70 vạn và 500 m2 đất nền, sau này tôi bán đất nền nhận được hơn 300 vạn.”
Thu được gần 400 vạn, đối với Hồ Quang Vinh mà nói chính là một đêm phất lên, ông liền bỏ ra 50 vạn xây căn biệt thự này, số tiền còn lại ông dùng để đầu tư cùng với người nhà họ Hồ.
“Trong “Hoàng đế nội kinh” từng có một câu như vầy: “Lâu ngày bần hàn đột nhiên phú, được gọi là thoát tinh”. Dịch ra là người đột ngột trở nên giàu có cảm xúc sẽ cực kỳ kích động, nếu không kịp điều chỉnh lại sẽ khiến hồn phách không ổn định, tinh thần suy sụp.”
Tất nhiên có một vài điều Phương Minh không nói, chính là bản thân số mệnh Hồ Quang Vinh có hạn, tài vận đột ngột tăng khiến khí tràng mất cân đối, vì vậy mới bị mắc căn bệnh này.
“Sau khi hết bệnh, nhớ làm việc thiện nhiều hơn.” – Phương Minh vỗ vỗ vai Hồ Quang Vinh, cũng nên nói chút gì đó.
Hồ Quang Vinh hơi sửng sốt, tuy không biết vì sao Phương Minh lại nói với ông như vậy, nhưng trong mắt ông Phương Minh chẳng khác gì thần tiên, thần tiên sống phân phó tất nhiên ông phải làm theo.
“Phương đại sư yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ làm nhiều việc thiện, không có gì cũng sẽ đến đạo quán thắp hương."
“Thần tiên Phật tổ không thiếu nén nhang của ông, việc thiện cũng không phải ông đi bái Phật cầu thần là được.” – Phương Minh mỉm cười, rất nhiều người đều mắc phải một sai lầm, luôn nghĩ rằng người lương thiện thì phải đi kính bái thần tiên Phật tổ.
Đương nhiên, trong đó có một nguyên nhân rất lớn là do ảnh hưởng từ phim ảnh.
Trong rất nhiều bộ phim, đại gia tộc quyền thế đều sẽ có một nhân vật như vậy, một lão thái bà niệm Phật ăn chay trường, khi đến năm tai ương sẽ tặng gạo quyên tiền cho bà con đồng hương, ẩn ý với người xem chính là, người lương thiện thì phải ăn chay niệm Phật.
Nhưng trên thực tế, làm việc thiện và ăn chay niệm Phật không có một chút quan hệ nào cả, thậm chí quăng tám cây sào cũng không tới.
Tất nhiên, cho dù là Đạo giáo hay Phật giáo đều khuyên con người nên làm việc thiện, tuy nhiên làm việc thiện không cần phải bái Phật hay cúng lễ gì cả.
Một tên phú nhị đại cả ngày rượu chè trai gái cho tiền người ăn mày, quyên góp đồ cho trẻ em nghèo vùng núi, đây đã được xem là làm việc thiện rồi.
“Phương Minh, cậu còn biết chữa bệnh nữa.”
Hoa Minh Minh rất bất ngờ, nghe Phương Minh nói mạch lạc rõ ràng, hiển nhiên là có thể chữa khỏi bệnh cho Hồ Quang Vinh. Nhưng phong thủy đoán mệnh trong mắt cậu ta vẫn luôn là một sự tồn tại ngụy khoa học (1), tuy những sự việc cậu ta được chứng kiến gần đây khiến cậu thay đổi cách nhìn đối với thầy tướng số phong thủy, nhưng thế nào cũng không dính dáng gì đến y thuật cả.
(1) Ngụy khoa học: Một loại hình của các kiến thức hay các quy trình nào đó nói chung không được giới khoa học công nhận.
“Tôi đã nói rồi, chữa bệnh không phân biệt xuất thân, trong tác phẩm trung y nổi tiếng “Hoàng đế nội kinh” có một đoạn miêu tả như vầy: “Thánh nhân chữa bệnh cũng vậy, cần biết thiên địa âm dương, bốn mùa trù tính, lục phủ ngũ tạng, chi tiết giới tính… Bát chính (2) cửu hầu (3), tất chẩn bệnh chính xác.”
(2) Các tên thuốc trong trung y.
(3) Phương pháp chẩn bệnh thời xưa.
Thầy trung y thời xưa chưa chắc đã là thầy tướng thuật, nhưng thầy tướng thuật thì chắc chắn là thầy trung y.
“Vậy cách này đều có thể giúp đỡ trong mọi trường hợp sao?” - Hoa Minh Minh tò mò hỏi, nếu thật như vậy, vậy thuốc này rất có giá trị.
Hiện nay sản phẩm gì bán chạy nhất, tất nhiên chính là sản phẩm bảo vệ sức khỏe.
“Thuốc này chỉ có tác dụng với thoát tinh, nhưng nhân tố gây ra lại có rất nhiều, thoát tinh chỉ là một trong số đó, một trong những điều lưu ý khi chữa bệnh chính là hốt thuốc đúng bệnh, thậm chí bởi vì thể chất mỗi người bất đồng, phân lượng và thành phần thuốc dùng cũng sẽ có sự khác nhau.”
Phương Minh biết Hoa Minh Minh đang nghĩ cái gì, nhưng cậu không sợ Hồ Quang Vinh sẽ tuồn thuốc này ra ngoài, bởi vì thuốc này là cậu tạo cho Hồ Quang Vinh, cho dù người khác có lấy được, có thể có hiệu quả củng cố căn nguyên, nhưng nếu muốn chữa khỏi bệnh này là chuyện không thể nào.
Củng cố căn nguyên, nói ra cũng không sai, nhưng người không bị vấn đề gì lớn việc gì phải uống thuốc đắng như vậy, chịu đựng đau đớn như vậy, vậy nên Phương Minh không hề lo Hồ Quang Vinh sẽ mang thuốc ra ngoài.
“Nếu như vậy thì không còn vấn đề gì rồi.” - Hoa Minh Minh gật đầu, cậu ta nói cái này cũng là muốn nhắc nhở Phương Minh, sợ Phương Minh tùy tiện đưa thuốc quý như vậy cho người ta, nếu Phương Minh đã nói vậy thì không còn chuyện gì nữa rồi.
Giải quyết chuyện Hồ Quang Vinh xong, Hoa Minh Minh chuẩn bị đi vào nội thành, nhưng vừa đi tới cửa, nhìn thấy người đang quỳ gối ở đó thì quay trở lại.
“Phương Minh, cứ để ông lão kia quỳ mãi vậy sao?”
“Phương đại sư cậu yên tâm, để tôi đuổi ông ta đi.”
Hồ Quang Vinh vừa nghe thấy thế trên mặt liền hiện lên sự giận dữ, muốn lập tức ra ngoài đuổi Trương Tuyền Căn đi, thế nhưng, Phương Minh lại ngăn cản ông ta.
“Cứ để ông ta quỳ ở đó đi, không cần để ý.”
Hoa Minh Minh nghe Phương Minh nói thế cũng bĩu môi: “Vậy thì thôi, tôi cũng không muốn ra ngoài, mắt bớt thấy lão ta tâm đỡ phiền.”
Trong thôn không có tiết mục giải trí gì, Hoa Minh Minh không ra ngoài liền về phòng mình ôm điện thoại, còn Phương Minh cũng trở về phòng của mình.
Hồ Quang Vinh và vợ Trương Kế Hồng đã được Phương Minh dặn, tuy đi ra đi vào nhưng cũng không đuổi Trương Tuyền Căn, cứ để Trương Tuyền Căn quỳ gối ở cửa.
Cũng may nhà Hồ Quang Vinh nằm sát trong thôn, cửa nhà cũng không phải nằm phía đường thôn, nếu không Trương Tuyền Căn cứ quỳ như vậy cũng không biết sẽ dẫn đến bao nhiêu lời bàn tán của dân làng.
Mặt trời lặn hướng Tây, Trương Tuyền Căn đã quỳ suốt bốn, năm tiếng. Bốn, năm tiếng đồng hồ, đừng nói là một ông lão năm mươi, sáu mươi tuổi, cho dù là thanh niên trai tráng cũng không chịu nổi.
Hơn nữa giờ đang là mùa hè, thời tiết oi bức, Trương Tuyền Căn quỳ ở đó ngay cả một miếng nước cũng chưa hề uống, nếu không phải niềm tin với con trai mình lão đã không thể chịu nổi.
Nhưng cho dù là vậy, lúc này lão cũng đã nghiêng ngửa sắp ngã, chỉ cảm thấy trước mắt trở nên mơ hồ, giống như nhìn thấy con trai xuất hiện trước mặt mình.
“Đức Long…”
Trên mặt Trương Tuyền Căn hiện lên nụ cười, ngay sau đó, cả người liền ngã quỵ xuống, thế nhưng ngay lúc đầu lão sắp đập xuống đất, một bàn tay đã chắn nâng đầu lão lên.
Ngẳng đầu lên, khi nhìn thấy rõ người trước mắt lão, trong mắt Trương Tuyền Căn lộ vẻ khó tin, cứ tưởng mình hoa mắt, lại dụi dụi mắt.
“Ông đứng lên đi.”
Nhìn thấy Trương Tuyền Căn, trong lòng Phương Minh thầm thở dài, theo góc độ của cậu mà nói cậu không nên giúp Trương Tuyền Căn, thế nhưng, nói cho cùng đây vẫn là một ông lão đáng thương, một người cha tội nghiệp.
Đáng thương nhất thiên hạ là tấm lòng cha mẹ.(4)
(4) Đáng thương nhất thiên hạ là tấm lòng cha mẹ: thành ngữ, ý chỉ con cái không hiểu tấm lòng cha mẹ, thậm chí còn hiểu lầm nỗi khổ tâm của cha mẹ, nhưng cha mẹ vẫn luôn chăm lo con cái từng li từng tí.
“Phương… Phương đại sư , Phương đại sư đồng ý rồi sao?”
“Tôi không đảm bảo có thể chữa khỏi bệnh cho con trai ông.” - Phương Minh nhìn Trương Tuyền Căn nói.
“Cảm ơn, cảm ơn Phương đại sư, chỉ cần Phương đại sư đồng ý ra tay, cho dù có cứu sống con tôi được hay không, tôi đều dập đầu lạy Phương đại sư.”
Trương Tuyền Căn muốn dập đầu lạy, nhưng người vừa động một cái, đột nhiên ngất xỉu.
Ngày hè nắng chói chang, quỳ suốt mấy giờ liền, cả người lão ta đã đuối sức không thể chịu nổi, nếu không phải nhờ niềm tin để cứu con trai lão đã sớm không thể chống đỡ đến giờ rồi.
Mà hiện tại sau khi nhận được câu trả lời của Phương Minh, Trương Tuyền Căn cuối cùng không còn chịu đựng được nữa, liền ngất xỉu.
Đợi đến khi Trương Tuyền Căn tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc ghế mây.
“Tôi nói ông già rồi không muốn sống nữa mà, nếu không phải Phương đại sư phát hiện sớm, chắc giờ ông đã sớm chết vì say nắng rồi.”
Hồ Quang Vinh mặt sợ hãi xen lẫn bất mãn nhìn Trương Tuyền Căn, nếu Trương Tuyền Căn chết ở trước cửa nhà ông ta, ông ta không chỉ phải chịu trách nhiệm, quan trọng hơn là còn chịu sự khiển trách của lương tâm.
“Tôi… tôi không phải cố ý.”
Trương Tuyền Căn hoảng sợ muốn ngồi dậy, lúc này giọng Phương Minh lại vang lên: “Ông ngồi một lúc đi, hiện tại tình trạng thân thể ông chưa thể đứng lên được đâu, ngoài ra ông hãy nói tình hình cụ thể của con trai ông cho tôi nghe xem.”
Nghe thấy tiếng nói, Trương Tuyền Căn liền xoay người lại mới phát hiện Phương Minh đang đứng sau lưng ông, ngồi trên ghế trúc.
“Phương đại sư, tôi… vậy tôi ngồi nói vậy.”
Chật vật ngồi dậy, Trương Tuyền Căn khom lưng, bảo lão nằm lão thấy không thoải mái cũng không thấy quen, Phương Minh cũng không cưỡng cầu, chỉ gật đầu đồng ý.
“Con trai tôi tên là Trương Đức Long, bệnh của nó phải kể từ hồi nó còn nhỏ…”
Trương Tuyền Căn bắt đầu kể về bệnh tình của con trai lão, nhưng ngoại trừ Phương Minh, vợ chồng Hồ Quang Vinh và Hoa Minh Minh nghe Trương Tuyền Căn kể lại xong mắt ai cũng mở lớn, lộ vẻ khó tin.
Bởi vì như họ nghe, bệnh của con Trương Tuyền Căn quả thực không thể tưởng tượng nổi, họ chưa bao giờ nghe về căn bệnh nào giống như thế này cả.
Duy chỉ có Phương Minh vẫn đang chăm chú nghe, trên mặt thỉnh thoảng thoáng hiện nét suy tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận