Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 248: Long Hổ đao

Chương 248: Long Hổ đao
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
----------------
Lão Hoàng, giao cho mày đó.
Sau khi Phương Minh nói những lời này, Tiền Siêu liền ngẩn cả người, cho đến khi nhìn thấy Lão Hoàng chạy từng bước đến cực kỳ phẫn nộ.
“Đm!”
Một câu chửi tục phát ra từ miệng hắn ta, đối thủ của mình vậy mà lại là một con chó, đã vậy còn là một con chó vàng già trông giống như đang hấp hối vậy.
Thật là nhục nhã, một sự nhục nhã trắng trợn.
Sắc mặt Luyện Tích Vũ cũng đanh lại, bởi vì anh ta cảm thấy đối phương quá kiêu ngạo quá xấc xược. Đây chính là hoàn toàn không coi Long Hổ Môn họ ra gì.
“Gâu.”
Lão Hoàng đột nhiên hướng Tiền Siêu sủa một tiếng, giống như đang nói tên này sao nói nhảm nhí lắm thế vậy.
“Ông đây sẽ diệt con chó già mày trước.”
Thấy con chó lại dám sủa với mình, Tiền Siêu rốt cuộc không nhịn được nữa. Hắn ta không đọc thuật ngữ gì cả, mà giơ chân đá thẳng vào Lão Hoàng.
Đệ tử Long Hổ Môn, ngoài việc luyện thuật pháp cũng có tu luyện một số võ công ngoại môn nữa. Tuy chỉ học lướt qua, nhưng cũng ngang với một người biết đánh nhau, đối phó với một con chó tất nhiên vẫn dư sức.
Ít nhất thì Tiền Siêu cho là vậy. Lấy sức mạnh của hắn ta đối phó với hai, ba người vạm vỡ bình thường còn chẳng sao, càng đừng nói là một con chó.
Lão Hoàng nhe răng, trong chớp mắt cả người xù lông lên. Thấy Tiền Siêu đá chân tới, chẳng những không lùi lại, mà chân sau còn nhún một cái, cả người trở thành một luồng sáng. Tiền Siêu chỉ vừa kịp nhìn thấy một cái bóng lướt quá, còn chưa kịp phản ứng, cánh tay đã bỗng chốc đau nhói, trên đó xuất hiện một vết cào đỏ tươi.
Máu chảy ròng ròng. Tiền Siêu nhìn cánh tay mình, lại nhìn Lão Hoàng vừa đáp xuống bên trái hắn ta, vẻ mặt trở nên khó tin. Vừa nãy tốc độ của con chó vàng ngay cả hắn cũng không kịp nhìn rõ. Một con chó lại có thể đạt được tốc độ đó sao?
“Là linh thú sao?”
Vẻ mặt Luyện Tích Vũ cũng có chút thay đổi, trên mặt đầy kinh ngạc, ánh mắt nhìn chằm chằm Lão Hoàng, nhưng rồi lại lập tức lắc đầu: “Không phải, nếu là linh thú thì không thể có chuyện trên người không có hơi thở linh thú được. Hơn nữa tình hình trời đất hiện tại, cả thế giới không còn bao nhiêu linh thú, cũng không thể xuất hiện trong thành phố này được.”
Linh thú, là một loài động vật khi sinh ra đã có kết tinh của khí trời đất. Khác với yêu tinh, yêu tinh là tên gọi để chỉ động vật tu luyện thành tinh, phải trải qua quá trình tu luyện và hấp thụ tinh hoa trời đất dài đằng đẵng mới có thể đạt được.
Nói trắng ra là, tinh quái giống như người bình thường nhờ bản thân phấn đấu mới trở thành kẻ mạnh. Còn linh thú là từ khi sinh ra đã đứng trong hàng ngũ những kẻ mạnh rồi.
Chẳng qua, thời đại này căn bản không hề có sự tồn tại của linh thú, chí ít là Luyện Tích Vũ chưa từng thấy linh thú bao giờ. Hơn nữa sư môn trưởng bối cũng đã nói, cho dù có linh thú cũng hầu như chỉ ở những nơi con người khó có thể thấy được. Người bình thường căn bản không thể nào nhìn thấy.
Không phải yêu tinh, cũng không phải linh thú, nhưng lại có thể cùng chiến đấu với người cấp Nhân tầng sáu. Đây mới là điều khiến Luyện Tích Vũ kinh ngạc.
“Có lẽ là một con chó có thiên phú dị bẩm lại được con người huấn luyện.”
Cuối cùng Luyện Tích Vũ đưa ra đáp án, cũng bởi vì vậy mà anh ta không coi Lão Hoàng ra gì. Tốc độ đó đối với Tiền Siêu thì rất nhanh, nhưng đối với anh ta thì không tính là gì cả.
Huống chi, là một trong mười đệ tử đứng đầu của Long Hổ Môn, anh ta làm sao lại xuất quyền cước với một con súc vật chứ, trực tiếp dùng khí thế là có thể khiến nó không thể nhúc nhích rồi.
“Súc vật chết tiệt, tao phải giết mày.”
Tiền Siêu giận dữ, không quan tâm cánh tay chảy máu đầm đìa liền muốn bấm tay niệm thần chú. Nhưng Lão Hoàng làm gì cho hắn cơ hội, trong tích tắc liền bổ nhào lên ngươi hắn, móng vuốt sắc bén hướng đến bộ mặt Tiền Siêu.
Tiền Siêu theo bản năng lấy tay chắn, kết quả bị cào mấy vết. Mà Lão Hoàng cũng rất thông minh, không cho Tiền Siêu có cơ hội kịp thở và kéo giãn khoảng cách. Chưa đầy một phút, Tiền Siêu ngoại trừ cả người đầy máu, ngay cả một thuật pháp cũng không thi triển được.
“Súc sinh, thật láo xược.”
Luyện Tích Vũ tuy không quan tâm đến sống chết của Tiền Siêu, nhưng có anh ta ở đó, nếu Tiền Siêu bị một con chó già cắn chết, điều này không chỉ khiến Long Hổ Môn mất mặt, mà còn là một cái tát với anh ta.
Khí thế trên người Luyện Tích Vũ phát ra áp chế Lão Hoàng. Lão Hoàng chỉ có thể gầm gừ nhìn Luyện Tích Vũ.
“Lão Hoàng về đi, anh ta giao cho tao.”
Phương Minh không biết từ lúc nào đã đứng cạnh Lão Hoàng, vỗ vỗ đầu chó của Lão Hoàng, ý bảo Lão Hoàng đứng một bên. Lão Hoàng lúc này mới không cam lòng đi sang một bên, nhưng ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn Luyện Tích Vũ như hổ rình mồi.
“Không thể không thừa nhận, con chó này của người đáng ghét y như ngươi vậy. Thôi được, ta sẽ phế ngươi trước rồi sẽ phế con chó của ngươi.”
Luyện Tích Vũ nhìn Phương Minh, không có hành động gì, nhưng một khí thế áp lực vô hình lại hướng đến Phương Minh.
Thế, đây là một lực không thấy được nhưng có thể cảm nhận được. Nói trắng ra chính là điều khiển dòng khí từ trường không gian xung quanh.
Thế nhưng, sắc mặt Phương Minh không hề thay đổi, vẫn luôn nở nụ cười. Luận về thế, cùng cảnh giới cậu không hề sợ bất kỳ ai. Dù sao trước đây sư phụ cậu cũng thường xuyên ném cậu vào mấy môi trường có bố trí đặc thù, không khí bên trong còn hỗn loạn kinh khủng hơn thế này nhiều.
Nhìn khí thế của mình không áp bách được đối phương, sắc mặt Luyện Tích Vũ liền trầm xuống, hướng một ngón tay phải về phía Phương Minh.
Kình phong (1) lao đến, Phương Minh hơi nghiêng đầu. Trên cây cột của chòi nghỉ mát phía sau cậu xuất hiện vết chém, giống như có một nhát dao chặt sâu ba phần vậy.
(1) Kình phong: Gió nhẹ xen lẫn lốc xoáy.
“Kình lưu trảm!”
Phương Minh liếc nhìn Luyện Tích Vũ, cái gọi là kình lưu trảm chính là nén từ trường thành hình dạng một cây đao không thể nhìn thấy được, nhưng trong chớp mắt lại sinh ra lực sát thương.
Nói trắng ra là, rất nhiều thuật pháp tấn công trong giới tu luyện đều sử dụng từ trường, chẳng qua là khiến nó mạnh hơn mà thôi.
Trong trời đất bao la có một quy tắc tồn tại, chính là vật tiến hóa càng cao thì yêu cầu sức mạnh cũng phải càng cao.
“Xem ra năng lực cảm ứng từ trường của ngươi không tệ, chắc đã từng được huấn luyện phương diện này rồi.”
Luyện Tích Vũ nhìn Phương Minh. Phương Minh chỉ nở nụ cười thần bí. Cậu làm gì được đặc huấn gì chứ, chỉ là do tắm dược, khiến việc cảm ứng của ngũ quan càng nhạy bén hơn mà thôi.
“Có qua cũng phải có lại.”
Phương Minh không phải là người thích phòng thủ bị động, chân phải cũng giơ lên, trên không trung vẽ một quỹ tích kỳ lạ, cuối cùng mới đạp xuống, cùng lúc đó viên châu tinh huy trong cơ thể cũng chuyển động theo.
“Ầm!”
Cảm giác như có một vật nặng ngàn cân nện xuống mặt đất, hai người Dương Tu và Dương Thương chỉ cảm thấy dưới chân chấn động. Sau đó hai người chưa kịp biết chuyện gì đã xảy ra thì một dòng khí khủng khiếp bất ngờ đánh tới, đẩy ngã họ văng xa ra ngoài mấy mét. Về phần Viên Thiệu Hoa, anh ta càng thê thảm hơn, người ngã rạp xuống đất.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Dương Thương và Dương Tu không hiểu gì cả, lấy cảnh giới của họ còn không biết dòng khí này được sinh ra như thế nào. Nhưng khi họ nhìn Luyện Tích Vũ, đồng tử hơi co lại, cả hai đêu giật mình.
Quần áo Luyện Tích Vũ bị rách, tuy chỉ là một gốc áo, nhưng đã nói lên được, trong phần giao chiến đầu tiên, Luyện Tích Vũ đã không chiếm được thế thượng phong.
“Điều này là sao? Luyện công tử là cấp Nhân tầng tám mà, còn tên Phương Minh kia cùng lắm chỉ là cấp Nhân tầng sáu, hai người có chênh lệch lớn như vậy, sao Luyện Tích Vũ lại nằm ở thế hạ phong chứ?”
“Hừ, sư huynh ta chắc chắn không dùng hết lực, nhất thời sơ suất mới bị thất thế thôi. Nhưng đây cũng không tính là gì, Phương Minh làm như vậy chỉ càng chọc giận sư huynh ta, sẽ phải nhận toàn bộ lửa giận của sư huynh ta.”
Tiền Siêu vừa nhe răng rửa sạch vết thương trên người vừa giải thích.
Nghe lời giải thích của Tiền Siêu, Dương Thương và Dương Tu thấy cũng có lý, chắc chắn là như vậy, chắc là Luyện công tử sơ suất nên mới chịu thiệt như vậy.
Giữa hiện trường, sắc mặt Luyện Tích Vũ trở nên cực kỳ khó coi, bởi vì chỉ có mình anh ta biết, vừa nãy anh ta không hề giữ lại phần lực nào cả. Bởi vì anh ta đã dồn hết sức muốn Phương Minh hết hi vọng, vậy nên vừa nãy đã tung ra hết toàn lực.
Xuất ra toàn bộ thế để làm chủ trận đối kháng, vậy mà anh ta lại ở thế hạ phong. Kết quả này làm anh ta không thể chấp nhận được.
“Cho dù ngươi nghiên cứu về thế thâm sâu đến cỡ nào, nhưng đây cũng không phải là thuật pháp chính phái của ta. Chênh lệch giữa ta và ngươi là nằm ở đây. Ta rất muốn xem ngươi sẽ lấy gì ngăn cản thuật pháp của ta.”
Luyện Tích Vũ hai tay bấm niệm thần chú, giống như Viên Thiệu Hoa lúc trước, một đạo hổ trảo được ngưng kết thành, nhưng khác nhau là hổ trảo này khí thể hơn hẳn hổ trảo của Viên Thiệu Hoa.
“Long Hổ Môn các anh không còn chiêu thức nào khác sao?”
Phương Minh cười lạnh, lại là Long Hổ Biến, người của Long Hổ Môn chắc đều thích dùng thuật pháp này.
“Vậy cũng phải xem ngươi có khả năng khiến ta sử dụng thuật pháp khác hay không.”
Sắc mặt Luyện Tích Vũ trầm xuống, giận dữ hét: “Đi!”
Hổ trảo từ trên cao chụp xuống người Phương Minh. Cây cối xung quanh lúc này cũng vang lên tiếng xào xạc.
Giống như bức tranh hồ lô, Phương Minh cũng thi triển Long Hổ Biến, một đạo hổ trảo giống như vậy cũng hướng đến Luyện Tích Vũ hạ xuống.
“Ầm!”
Phương Minh rên lên một tiếng, lùi về sau ba bước. Luyện Tích Vũ bên kia cũng như vậy. Sự va chạm lần này của hai người là ngang tài ngang sức.
“Dù sao cũng có cảnh giới mạnh hơn mình.”
Phương Minh liếm liếm môi, nếu viên châu tinh huy thứ ba trong cơ thể cậu hoàn toàn ngưng tụ thành hình thì chỉ một chiêu này của cậu cũng đủ để đánh bại đối phương.
So với sự tiếc nuối của Phương Minh, Luyện Tích Vũ lại đang cực kỳ chấn động. Không chỉ vì anh ta và Phương Minh bất phân thắng bại, mà quan trọng hơn là Phương Minh cũng thi triển Long Hổ Biến.
Long Hổ Biến, là thuật pháp của phái Long Hổ Môn của họ, tuyệt đối không hề truyền ra ngoài, mà hiện tại lại xuất hiện trong tay một người ngoài. Điều này có nghĩa là gì?
“Ngươi từ đâu học trộm tuyệt học của Long Hổ Môn ta?”
“Học trộm? Đừng dát vàng lên Long Hổ Môn các anh, muốn đánh thì đánh đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”
Phương Minh có thể khẳng định, tổ sư của Long Hổ Môn có được Long Hổ Biến cũng không phải tự mình nghĩ ra, mà nhờ cơ duyên xảo hợp mới có được. Chẳng qua nhiều năm truyền lại, thuật pháp đó mới trở thành sở hữu riêng của Long Hổ Môn.
“Trộm tuyệt học của Long Hổ Môn ta, không ai có thể cứu được ngươi đâu.”
Luyện Tích Vũ đã hoàn toàn nổi giận, không còn kiềm giữ gì nữa, tay phải đút vào bên hông eo, từ trong đó rút ra một thanh đao.
“Long Hổ Đao!”
Khi nhìn thấy cây đao này, Tiền Siêu và Viên Thiệu Hoa đều giật mình. Bởi vì họ nhận ra cây đao này. Chỉ có trưởng lão của Long Hổ Môn mới có thể sở hữu được. Vậy mà bây giờ lại xuất hiện trên người Luyện Tích Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận