Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 158: Chấp niệm của người làm mẹ

Chương 158: Chấp niệm của người làm mẹ
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
---------------------
Cao ốc thương mại Kim Thái là cửa hàng nổi danh nhất Ma Đô, nơi đây hội tụ toàn những hãng thời trang cao cấp, là thiên đường mua sắm của những cô gái.
Đương nhiên đây cũng chỉ là mong ước của các cô mà thôi, nơi đây tụ tập toàn những thương hiệu nổi tiếng nhất trong và ngoài nước, giá cả một bộ quần áo thấp nhất đã hơn một ngàn, những thứ đắt đỏ hơn thì mấy chục vạn cũng có.
Đương nhiên cũng chính vì danh tiếng của nó mà nơi đây rất dễ thu hút những vị khách có đẳng cấp, thậm chí kể cả những người không có tiền mua nhưng vẫn muốn tới thăm quan một chút để mở mang tầm mắt.
Tòa nhà có tổng cộng bảy tầng, nhưng khác với những tầng dưới đông đúc thì từ tầng thứ năm khách hàng lại thưa thớt hẳn, bởi vì những tầng này trưng bày toàn những thương hiệu nổi tiếng nhất trên thế giới, tùy tiện cầm một cái đồ lên xem cũng đã có giá mấy ngàn.
Mọi người đều ưa thích trào lưu nhưng vẫn còn hiểu rõ vị thế của bản thân đấy, mỗi một cửa hàng ở đây đều được trang trí vô cùng xa hoa, mà trang phục của người hướng dẫn viên cũng rất chỉnh chu. Bọn họ được huấn luyện chuyên nghiệp tới mức ánh nhìn của họ mặc dù vô cùng bình thường nhưng lại mang theo áp lực khó hiểu, khiến người ta cảm thấy rất chột dạ, không dám nhìn lâu.
Hạn chế của người nghèo khó có khi không phải chỉ ở thực lực, mà còn ở sự tự ti.
Thế nhưng nói tới ít khách cũng chỉ là ít hơn so với những tầng dưới mà thôi, ở đây vẫn có khá nhiều người tới mua sắm đấy. Những người này mới là tinh anh chân chính của Ma Đô, là người giàu có và quyền lực, đương nhiên đối với bọn họ mua một bộ đồ một hai vạn cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
“Ông chủ Phương, quần áo ở tầng này chắc hẳn là sẽ không tồi. Thế nhưng liên quan tới chuyện quần áo này tôi cũng không rành lắm, hay là tôi gọi Sở Sở tới nhé, con bé còn trẻ tuổi, rất hiểu sở thích và trào lưu của giới trẻ bây giờ.”
Tại lầu bảy, nơi cao nhất của khu thương mại, Phương Minh và Lăng Mộ Mai xuất hiện ở cửa thang máy.
“Bà Lăng, bà đừng gọi tôi cái gì mà ông chủ ông chủ nữa.” Phương Minh không thích người khác gọi cậu là ông chủ, nhất là khi ở nơi đông người, cậu không thích ánh mắt dò xét hiếu kỳ của người xung quanh.
“Vậy tôi gọi tên của cậu nhé, vừa lúc tôi lớn tuổi hơn cậu, cậu cứ gọi tôi là dì Lăng là được rồi.” Lăng Mộ Mai nói xong, trong mắt còn tràn ngập vẻ chờ mong.
“Được.”
Phương Minh gật gật đầu, nếu nói về cách biệt tuổi tác của hai người, xưng hô như thế này thật sự là rất hợp lý đấy.
“Cô.”
Không đầy ba phút sau Lăng Sở Sở đã tới, vừa tới đã nhìn thấy cô của mình đang đứng trò chuyện với Phương Minh, Lăng Sở Sở cảm thấy khó hiểu: “Cô à, có chuyện gì vậy ạ?”
Thật ra mới nãy khi Lăng Mộ Mai gọi cô tới khu thương mại Kim Thành, mặc dù bà ấy không nói rõ lý do vì sao nhưng Lăng Sở Sở cứ nghĩ rằng bà ấy đã gọi cô tới chắc hẳn là có chuyện rất quan trọng đấy.
“Phương Minh hôm nay có hẹn với cô bạn thanh mai trúc mã đã rất nhiều năm không gặp, cô thấy tuổi của cháu không khác mấy so với cô gái ấy thế nên cố tình gọi cháu tới giúp cậu ấy chọn một bộ quần áo.”
Nghe thấy lời nói của cô mình Lăng Sở Sở đờ người ra. Lúc nãy trong điện thoại giọng của cô vô cùng nghiêm túc, hại cô ta cứ tưởng là chuyện quan trọng cỡ nào, không ngờ lại là chọn đồ cho Phương Minh!
Đối với tên Phương Minh này trong lòng Lăng Sở Sở hận tới nghiến răng nghiến lợi, tên khốn này thật sự là quá đáng giận, trong đầu cô thời thời khắc khắc đều muốn hung hăng đâm cậu ta mấy nhát cho hả hết mối hận trong lòng.
Thế mà bây giờ cô lại còn muốn mình lựa chọn đồ giúp cậu! Hừ, ban đầu Lăng Sở Sở quả thật chỉ muốn từ chối thẳng, thế nhưng dường như nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt chuyển sang tươi cười: “Được, không có vấn đề gì.”
Phương Minh nhìn vẻ mặt của Lăng Sở Sở, trực giác nói cho cậu biết cô ta chắc chắn là không có ý tốt, nhưng cũng không sao, cậu chỉ muốn mua một bộ đồ mà thôi, có tốt thật hay không còn do bản thân cậu quyết định kia mà.
“Ầy, hai nhà phía trước không tồi đấy, hai thương hiệu Versace, Givenchy này rất nổi tiếng, mà đồ của họ cũng rất hợp với người trẻ tuổi.”
Lăng Sở Sở trực tiếp dẫn Phương Minh tới cửa hàng Versace, toàn bộ cửa hàng cũng chỉ có ba nhân viên phục vụ, mà giờ phút này cả ba người lại cùng đi ra nghênh đón.
“Cô Lăng tới mua đồ ạ?”
Mấy người hướng dẫn viên mua hàng đương nhiên là nhận biết Lăng Sở Sở, gần như mỗi tháng cô ấy đều tới đây đi dạo một vòng, thật sự là khách vip của cửa hàng đấy.
“Hôm nay tôi không mua đồ nữ, mọi người chỉ cho tôi bộ đồ nam nào đắt nhất cửa hàng đi.” Lăng Sở Sở đi trước nói nhỏ với người bán hàng.
“Đắt nhất ạ?”
Mấy người hướng dẫn viên cảm thấy khó hiểu thế nhưng vẫn trả lời rất chi tiết: “Đồ nam đắt nhất trong cửa hàng chính là bộ kia, do nhà thiết kế cao cấp nhất của Versace chúng tôi đích thân thiết kế dựa theo sở thích của đàn ông Trung Quốc đấy, cũng chỉ có duy nhất một bộ mà thôi.”
Lăng Sở Sở nhìn theo hướng tay của người hướng dẫn, nhìn thấy một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng được treo trong tủ kính, vẻ nghịch ngợm hiện lên trong đáy mắt cô ta.
“Lấy bộ quần áo đó ra cho tôi.”
“Vâng, xin cô Lăng đợi một lát.”
Mấy người bán hàng gật đầu không chút do dự, nếu là những khách hàng lạ lẫm khác thì bọn họ còn hơi do dự một chút, mặc dù bình thường cửa hàng vẫn cho mặc thử, nhưng đó chỉ là những chiếc đồ giá dưới năm vạn, nếu trên năm vạn mà không thể xác định được khả năng mua sắm của khách hàng, bình thường họ sẽ uyển chuyển cự tuyệt đấy.
Về phần làm sao để xác định được khả năng kinh tế của người mua hàng, bọn họ là những hướng dẫn viên của thương hiệu nổi tiếng đương nhiên là đã được đào tạo bài bản từ trước, chỉ cần nhìn lướt qua trang phục của khách hàng hay đồng hồ mà họ đeo là có thể đoán ra ngay, khả năng xuất hiện sai sót thật sự là rất hiếm.
“Cô à, cháu vừa nhìn bộ đồ này là đã thấy thích ngay, chắc nó sẽ hợp với Phương Minh đấy.”
Lăng Sở Sở quay lại nhìn Lăng Mộ Mai cùng Phương Minh: “Sau khi thay bộ đồ này cháu cam đoan Phương Minh sẽ rực rỡ hẳn lên, muốn theo đuổi một cô bé chắc chắn là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Phương Minh từ chối cho ý kiến cười cười, thương hiệu Versace này cậu cũng đã từng nghe nói qua, là một trong những thương hiệu nổi tiếng hàng đầu trên thế giới, giá cả thì khỏi phải nói tới nữa. Thế nhưng nếu lâu lâu mới mua một bộ đồ có giá hơn vạn cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận nổi.
Sau khi ba người hướng dẫn viên lấy bộ đồ xuống liền trực tiếp đưa cho Phương Minh, ở đây chỉ có mình cậu là nam, không đưa cho cậu thì đưa cho ai kia chứ?
Chẳng qua bọn họ cảm thấy rất buồn bực, nhìn đồ của người đàn ông này đi, toàn là những nhãn hiệu Lý Ninh, Dĩ Thuần… Vô cùng phổ thông trong nước, nói khó nghe thì chính là quỷ nghèo!
Tất cả đồ trên người cộng lại cũng chưa đủ một ngàn nữa, nếu không phải vì có cô Lăng ở đây thì bọn họ tuyệt đối không đồng ý cho cậu thử đồ.
“Cảm ơn.”
Nhận lấy bộ đồ, cảm giác đầu tiên chính là mềm mại êm ái, không tệ chút nào, hơn nữa áo sơ mi được thiết kế theo phong cách phục cổ, nút áo đen được mài vô cùng tinh xảo khéo léo.
Thế nhưng khi cậu nhìn thấy giá cả thì lại nhíu mày, chất lượng quả thật không tệ nhưng giá cả thật quá đắt đỏ.
36 vạn 6, một con số rất may mắn.
Phương Minh nhìn Lăng Sở Sở, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn là cô gái này cố ý trả thù cậu chuyện cậu đã lờ đi điện thoại của cô ta.
“Thưa cậu, bộ đồ này là do nhà thiết kế cao cấp nhất của Versace đặc biệt thiết kế, chất liệu của vải chính là sợi băng tầm nên mặc vào sẽ có cảm giác rất thoáng mát dễ chịu. Những họa tiết này đều được đại sư thêu thủ công, có thể nói đây chính là độc nhất vô nhị đấy.”
Nhìn thấy Phương Minh nhíu mày hai người hướng dẫn viên còn tưởng rằng Phương Minh không hài lòng với chất lượng bộ trang phục, vội vàng giới thiệu. Thực ra đa số người tới cửa hàng chỉ chọn mua những bộ trang phục một vạn hoặc vài vạn, bộ đồ này treo ở cửa hàng đã hơn một tháng, mặc dù có rất nhiều người xem nhưng lại không có người nào muốn mua.
“Bộ đồ này rất tốt, thế nhưng hãy đổi bộ khác đi, giá tiền này không nằm trong phạm vi giới hạn của tôi.”
Phương Minh thành thật trả lời, mặc dù cậu muốn kiếm tiền cũng không khó thế nhưng tốc độ tiêu tiền cũng rất mau, chuyện lãng phí hơn ba mươi vạn để mua một bộ quần áo là không thể nào đấy.
Hướng dẫn viên sửng sốt, chưa bao giờ bọn họ thấy có người nào từ chối thẳng thắn như người đàn ông trước mắt này. Trước đây nếu có người chọn phải bộ trang phục vượt quá giá tiền sẽ luôn nói dối kiểu bộ trang phục này không hợp, hay bộ đồ này quá xấu…
“Phương Minh, cháu cứ thử mặc vào trước đã, đừng quan tâm quá tới giá tiền, dù sao thử một chút cũng không sao mà.”
Lăng Mộ Mai ở bên cạnh oán trách nhìn cháu gái, bà biết đây chắc chắn là do cô cố tình bày trò trêu chọc đấy, thế nhưng bà cũng không định ngăn cản, bởi vì bà muốn mua bộ quần áo này cho cậu.
Mua quần áo cho con trai vốn là chuyên hạnh phúc nhất của một người mẹ, huống hồ đây còn là bộ quần áo đầu tiên bà mua cho cậu…
“Cậu Phương cứ thử một chút đi, bộ quần áo này thật sự rất hợp với cậu đấy.”
Hai người hướng dẫn viên mua hàng cũng tích cực chào hàng, mặc dù Phương Minh đã nói là không đủ tiền để mua thế nhưng hai người cũng không ngốc, có Lăng Sở Sở ở đây thì chừng này tiền có là gì kia chứ.
Phương Minh cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, cầm bộ đồ đi vào phòng thay, chỉ mấy phút sau đã mặc xong bộ đồ mới.
“Nhìn rất đẹp.”
Hai mắt Lăng Mộ Mai sáng rực, cho dù là Lăng Sở Sở cũng không kìm được mà nhếch miệng, mặc dù Phương Minh không phải là loại đàn ông rất đẹp trai thế nhưng sau khi mặc bộ đồ này vào cả người lại toát ra khí chất không thể nói thành lời.
“Bộ đồ này thế mà thật sự rất thích hợp với tên khốn kiếp.” Lăng Sở Sở nhỏ giọng lầm bầm, mà lúc này Phương Minh cũng không nhịn được nhìn ngắm bản thân nhiều hơn một chút, quả thật bộ đồ này rất hợp với cậu.
“Quả nhiên đúng là người dựa vào quần áo, phật dựa vào kim trang.” Phương Minh cười khổ, mặc dù rất đẹp thế nhưng cậu vẫn không có ý định mua nó.
“Phương Minh, cháu lấy bộ này đi.” Lăng Mộ Mai nhìn ra suy nghĩ của cậu: “Lần trước cháu giúp Nghiễm Niên đường tìm ra vấn đề của vị thuốc kia, bảo vệ thanh danh của Nghiễm Niên đường, bộ đồ này hãy để dì thanh toán xem như biểu hiện một chút lòng biết ơn của tập đoàn, mặc dù chỉ với một bộ đồ thì khó mà có thể biểu đạt hết.”
Nghe thấy lời nói của Lăng Mộ Mai cả Phương Minh và Lăng Sở Sở đều sửng sốt, Phương Minh nhíu nhíu mày, dì Lăng này thật sự quá tốt với cậu rồi, nếu như chỉ vì tin cậu, cần cậu tìm người thì đó chỉ là giao dịch mà thôi, cậu cũng không có ý định làm miễn phí, hoàn toàn không cần thiết phải như thế này.
Mà nguyên nhân khiến Lăng Sở Sở sửng sốt cũng rất đơn giản, cô ta rất hiểu cô của mình đấy, mặc dù bà là chủ tịch của tập đoàn, thế nhưng chi tiêu tiết kiệm vô cùng, cô ta có chết cũng không ngờ tới cô của mình lại đi mua quần áo cho một người không chút quen biết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận