Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 759: Bì nhân, Vu tổ

Chương 759: Bì nhân, Vu tổ
Máu nhuộm bậc thang!
Phương Minh có thể tưởng tượng được ở trong một quãng thời gian dài đằng đẵng, đã từng có vô số người đi đến nơi này, sau đó máu nhuộm bậc thang.
Vòng sáng phía sau là cái gì?
Phương Minh không được biết, nhưng cậu xác định vầng sáng phía sau kia tất nhiên là nơi tất cả mọi người muốn đến, khi người bùn vàng kia xuất hiện đã có nói một câu, câu nói kia lại vang vọng lại bên tai cậu.
"Tam giới có luân hồi, thiên đạo có nhân quả, không nhảy tam giới, khó thoát ngũ hành!"
"Lẽ nào vầng sáng này chính là cái gọi là nhảy ra tam giới không ở trong ngũ hành, như vậy cũng giống với cái gọi là thế giới cực lạc phương Tây trong Phật giáo sao?"
Phương Minh muốn rình bí mật trong vòng sáng, nhưng mà ánh mắt Trương Hạo căn bản không hề nhìn về phía vòng sáng, hoặc có lẽ chỉ dám hơi liếc thêm vài lần liền thu hồi, ánh mắt Trương Hạo vẫn rơi vào trên nấc thang kia.
Sự thất bại của người bùn vàng dường như đã mang đến trùng kích rất lớn đối với cảm xúc của mấy người Trương Hạo này, vẻ mặt mọi người đều yên tĩnh trở lại, không ai hành động thiếu suy nghĩ, dường như ai cũng không muốn trở thành chim đầu đàn.
Thẳng đến... Một vị không thể nhẫn nhịn được nữa.
Đó là một con phi cầm, lúc này cánh mở rộng thậm chí tới hơn trăm trượng, đôi cánh như vậy chỉ cần hơi vỗ nhẹ, vậy thì chắc chắn có thể chân chánh đạt tới tốc độ như diều gặp gió một giây đi chín vạn dặm, dù cho lấy thị giác của Trương Hạo đến quan sát giống như đang coi một bộ phim điện ảnh vậy, nhưng Phương Minh vẫn có thể tưởng tượng được sự khủng bố của con phi cầm kia.
Cánh huy động, có hơi thở đại đạo lưu chuyển, này là một vị cường giả yêu tộc đứng đầu, chí ít trong toàn bộ cường giả Phương Minh đã thấy qua, những cường giả Thiên Cấp kia cũng không thể so với người này được, có lẽ chỉ có những người được gọi là thần linh mà ban đầu cậu đã nhìn thấy bên trong tòa thành cổ ở phương Tây kia, mới có thể có uy thế như vậy.
Con phi cầm này trực tiếp bay vọt về phía vòng sáng trên bậc thang, nhưng mà, ngay khi con chim này bay tới vị trí cách vòng sáng nơi bậc thang khoảng 3m, bậc thang đột nhiên bộc phát ra ánh sáng sáng chói, sau đó phảng phất như có lực kéo vô cùng to lớn, kéo con phi cầm này từ trên không xuống, rơi vào trên nấc thang kia.
Thân thể khổng lồ của phi cầm bao trùm hết bậc thang, nhưng mà không được ba giây đồng hồ, thân thể phi cầm này liền từ từ thu nhỏ lại, đến cuối cùng biến thành một vũng máu, kết cục không khác gì người bùn vàng kia.
Phi cầm cũng đã thất bại, nhưng mà những kết quả này tựa hồ không thể ngăn cản khát vọng của người khác đối với vòng sáng phía bên kia, lại có một bóng người xuất hiện.
Đó là một tên người đá, cả người cứng rắn không gì sánh được, bị hơi thở đại đạo bao phủ lấy, khiến người không thể nhìn rõ chân thân của hắn, người đá này không lên bậc thang, mà là lựa chọn một loại phương thức khác.
Oanh!
Người đá đánh một quyền vào trên bậc thang, hắn làm vậy là muốn trực tiếp hủy diệt bậc thang, muốn đánh đến nơi vòng sáng đó. Sau khi một quyền này rơi vào trên bậc thang, bậc thang cũng xuất hiện vết rách, đồng thời vết rách này không ngừng lan tràn, cuối cùng toàn bộ bậc thang đều xuất hiện vết rách, mắt thấy sẽ nứt vỡ.
Ngay nháy mắt lúc bậc thang gần vỡ nát, quang mang tái hiện, theo tia sáng này xuất hiện, vết rách trên bậc thang này bắt đầu chậm rãi biến mất, những nấc thang này lại khôi phục hoàn hảo như lúc ban đầu, cùng lúc đó chính là, người đá kia cũng bị quang bao phủ, trực tiếp hút vào trên bậc thang.
Mạnh mẽ như người đá, vẫn thất bại.
Hiện tại, bóng người còn đang đứng ở chỗ này chỉ còn lại có ba, ngoại trừ Trương Hạo cùng người mặc áo bào vàng kia, còn có một vị, chẳng qua vị này cũng không tiếp tục đứng ở chỗ này, mà là xoay người đi về phía vực sâu kia.
"Thời gian còn chưa tới, vậy thì giống như bọn họ đi."
Đây là lời nói cuối cùng của bóng người này, Phương Minh có thể cảm giác được sau khi Trương Hạo nghe thấy như thế, thân thể rung rung như vậy một chút, nhưng ngay lúc đó liền khôi phục như lúc ban đầu.
Bây giờ chỗ này chỉ còn sót Trương Hạo cùng người mặc áo bào vàng kia.
Người mặc áo bào vàng vẫn giơ vậy ngọn Thanh Đồng kia, thế nhưng đôi mắt nó vào lúc đó lại nhìn về phía Trương Hạo, thanh âm trầm thấp khàn khàn từ trong miệng hắn xuất hiện.
"Loại chuyển thế sống mãi khác, đây là một con đường hoàn toàn không giống, nhưng có thể đi đến nơi đây, quả thật cũng lợi hại."
Dường như người mặc áo bào vàng có thể nhìn ra bí mật trên người Trương Hạo, ánh mắt Trương Hạo cũng nhìn về phía người áo bào màu vàng, hai người nhìn nhau nhưng không thấy được dung mạo của đối phương, không chỉ là Trương Hạo cùng người áo bào màu vàng, những người lúc trước kia, Trương Hạo cũng đều không thể thấy rõ dung mạo của bọn hắn.
"Ngươi cũng không kém, luyện đạo vạn vật, tụ một khí cụ, chỉ tiếc, ngươi còn thiếu một bước cuối cùng, đã định trước không thể đạp qua." Trương Hạo mở miệng, âm thanh cũng khàn khàn giống vậy.
"Người đi tới chỗ này, có mấy cái dám nói con đường của mình là chính xác, tất cả mọi người đều như thiêu thân lao đầu vào lửa vậy, biết rõ kết cục đã được chú định, nhưng vẫn phấn đấu quên mình, chỉ vì một hy vọng mờ ảo kia."
"Bách khả tranh lưu, cuộc đời thăng trầm, một bước này không bước ra, cuối cùng cũng không khác gì con kiến, nhưng thế gian này thật có người có thể bước ra một bước này sao?" Giọng nói của Trương Hạo mang theo một tia mê man.
"Có!"
Người mặc áo bào màu vàng đột nhiên trả lời như đinh chém sắt: "Trong truyền thuyết vị Vu tổ kia đã từng đi vào trong, nhưng mà sau lại chạy ra, nhưng đoạn năm tháng kia rốt cuộc đã quá xa xưa, chân tướng rốt cuộc là như thế nào cũng đã không ai có thể nói rõ ràng, nhưng Vu tổ thực sự đã đi vào."
Nghe được người mặc áo bào màu vàng nói, trong lòng Phương Minh khiếp sợ, Vu tổ, nếu như cậu đoán không nhầm, đó chính là thủy tổ của Vu Sư nhất mạch, nhưng vì cái gì bên trong truyền thừa Vu Sư không ghi chép đây?
Ý nghĩ này mới vừa xuất hiện, Phương Minh liền mỉm cười, bên trong truyền thừa Vu Sư ghi lại rất nhiều phương pháp tu luyện Vu Sư, nhưng duy chỉ không nói tới những chuyện các Vu Sư đã trải qua, thậm chí những thuật pháp này phân biệt đến từ chính Vu Sư nào cậu cũng không biết.
Trương Hạo trầm mặc, người mặc áo bào màu vàng cũng không thèm nhắc lại, một lúc sau, người mặc áo bào màu vàng đột nhiên làm ra cử động, đó chính là giơ Thanh Đồng cổ đăng xoay người đi về theo đường cũ.
"Có lẽ bọn họ đã nói đúng, thời gian còn chưa tới, nhưng rơi vào vực sâu cũng không phải lựa chọn của ta." Người mặc áo bào màu vàng nói đến vực sâu, trong lời nói có dè dặt và khinh thường.
Lúc này tại chỗ chỉ còn sót một mình Trương Hạo.
"Thời gian không sai, sai là lựa chọn."
Đột nhiên Trương Hạo lầm bầm lầu bầu, nhưng mà lần này âm thanh lại thay đổi, trở nên tang thương và già nua, cả người cũng tản mát ra hơi thở mục nát.
"Ai có thể biết, trong những năm tháng vô tận trước đó ta đã từng đi vào, nhưng mà, vật dẫn này cuối cùng không phải thích hợp nhất, lấy trạng thái bây giờ của mình, cho dù cps tiến vào cũng vô dụng."
Nếu như người mặc áo bào vàng kia còn ở đây, nghe thấy những lời Trương Hạo nói tất nhiên sẽ bị khiếp sợ, tất cả mọi người bọn họ liều mạng muốn đi vào trong vầng sáng này, mà vậy mà Trương Hạo lại đã từng đi vào, hoặc là nói chính xác hơn, là cái linh hồn mà Trương Hạo đã từng thừa kế kia đã từng đi vào.
Tay phải Trương Hạo giơ lên, ở chỗ lòng bàn tay của cậu ta có một ký hiệu hiện lên, phù văn này quét tới bậc thang phía trước, mà bậc thang dưới công kích kinh khủng của người đá lúc trước vẫn hoàn hảo, dĩ nhiên trực tiếp bị phù văn này đè thành bột mịn, phiêu tán trên không trung.
Con ngươi của Phương Minh co rút lại một chút, cậu nghĩ tới cái linh hồn đã từng phụ thân vào trên người Trương Hạo này hẳn rất mạnh mẽ, nhưng không nghĩ tới dĩ nhiên mạnh đến trình độ này.
Đánh nát bậc thang, bóng người Trương Hạo trực tiếp trôi dạt đến trước vòng sáng, nhưng lại không lập tức cất bước đi vào, mà là nhẹ giọng nói: "Cái lần thứ hai này, trước đây lựa chọn sai rồi, lần này lựa chọn của mình sẽ không sai."
Nghe được lời của Trương Hạo, trong óc Phương Minh nhanh chóng vận chuyển, rất nhanh liền hiểu ý trong lời nói này của đối phương, lần thứ hai, điều này nói rõ linh hồn khủng bố này đã từng bước vào trong vòng sáng, điểm này từ lời nói của đối phương lúc trước cũng đã chứng minh được, mà đối phương nói lựa chọn sai rồi, nói cách khác trước đó hắn cũng không đi tới vòng sáng này.
Cùng lúc này có thể phán đoán được, thế giới phía sau chính vòng sáng kia hẳn đều là thế giới không giống nhau, mà linh hồn này thì lại đang tìm một thế giới hắn mong muốn.
Một lúc sau, Trương Hạo bước ra một bước, ngay tại lúc chân của hắn gần đụng lấy vòng sáng, ở bên trong vòng sáng kia đột nhiên có ánh sáng xuất hiện, này vòng sáng này phảng phất là xuyên qua thế kỷ hằng cổ, mà tầm mắt của Phương Minh cũng biến mất ngay khi vòng sáng này xuất hiện, trong mắt chỉ có một mảnh trắng xóa.
Mà cũng đúng lúc này, bên tai của cậu truyền đến tiếng gầm gừ rống giận của Trương Hạo.
"Vì sao, năm đó Nhân Bì ngăn cản ta, hiện tại Vu tổ ngươi cũng muốn ngăn ta, các ngươi đều tới mức độ này, dựa vào cái gì muốn ngăn cản ta, ta không cam lòng, liền coi như các ngươi có thể ngăn hai ta lần thứ hai, nhưng ta vẫn sẽ trở lại."
Loại rít gào rung trời này khiến cho cả người Phương Minh chấn động, lại sau đó liền phát hiện tất cả đều biến mất, cậu lại một lần nữa xuất hiện ở trong những tiết điểm trí nhớ của Trương Hạo.
Nhìn về nơi vẫn có sấm chớp rền vang phía trước, con mắt Phương Minh hơi híp, ký ức của Trương Hạo cậu chỉ có thể đi vào một lần, hơn nữa cho dù có thể đi vào lần thứ hai, phải nhìn nữa cũng vẫn là những hình ảnh lúc trước kia, đã không còn gì phải theo dõi nữa.
Những hình ảnh đã trải qua ở trong trí nhớ Trương Hạo đối với Phương Minh đến nói đều quá thần bí, trực giác nói cho cậu biết khả năng nó sẽ dính đến bí mật lớn của giới tu luyện thậm chí là trên cái thế giới này, nhưng mà lấy cảnh giới bây giờ của cậu còn xa mới đủ tư cách có thể chạm đến tầng này.
Tay phải Phương Minh vươn ra, có quang mang bắn ra, mà tia sáng này liền bắn về phía trí nhớ hỗn loạn kia của Trương Hạo, theo tia sáng này hạ xuống, mảnh sấm sét vang dội này biến mất.
Về đoạn ký ức hỗn loạn này, từ nay về sau sẽ không xuất hiện ở trong đầu Trương Hạo, cho dù Trương Hạo mất ký ức, nhưng tinh thần lại được khôi phục.
...
Trong phòng, ngọn lửa bắt đầu dần dần tiêu tán, mà theo ngọn lửa tắt, hai người giấy cũng tách ra, đều tự bay trở về trước mặt thân thể mình.
Vài giây đồng hồ sau đó, người giấy thiêu đốt, Phương Minh mở mắt, sau đó liếc nhìn người giấy nơi ngực Trương Hạo, hai tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng niệm tụng chú ngữ: "Hồn quy thuận này, nghe ta hiệu lệnh."
người giấy nơi ngực Trương Hạo cũng theo chân thiêu đốt, mà theo người giấy hoàn toàn đốt xong, đôi mắt của Trương Hạo cũng mở, nhưng mà lần này trong ánh mắt đã không có luống cuống cùng huyết hồng, ngược lại là tràn đầy mê man.
"Tôi... Cậu là ai?"
Trương Hạo nhìn Phương Minh trước mắt, chẳng qua Phương Minh cũng không trả lời cậu ta, mà là trực tiếp mở cửa phòng ra, lúc này ngoài cửa phòng vợ chồng Trương Vĩnh còn có Từ Phú Hào đang mang theo vẻ gấp gáp nhìn chằm chằm.
"Thần kinh Trương Hạo đã khôi phục bình thường, về phần cái nhà này, đến lúc đó tôi giúp ông thay đổi một chút bố cục là được rồi." Biết đám người Trương Vĩnh đang chờ đợi cái gì, Phương Minh cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói cho bọn họ đáp án mà bọn họ muốn nghe được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận