Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 890: Diệt Hồn Bàn

Chương 890: Diệt Hồn Bàn
Người không ăn, không chết mà thành thần!
Già mà không chết được gọi là Tiên!
Trường sinh thăng tiên, theo người theo núi.
Tiên!
Đây là một từ tín ngưỡng xuyên suốt dân tộc Trung Quốc.
Đương nhiên, trong điển tịch thần thoại, Tiên xuất hiện sớm nhất là Phong Thần bảng, Khương Thượng với Phong Thần đã phong chúng Thần trên đài, vì vậy từ đó có thần tiên, có mọi người đều biết Tam Thanh Đạo tổ cùng tứ phương Đại đế, sau đó là đông đảo thần tiên đứng hàng Tiên ban.
Cũng chính bởi vì những thần tiên này, sau đó lại có rất nhiều câu chuyện về thần tiên được ưa chuộng.
Đương nhiên, rất nhiều người trong xã hội hiện đại đều phủ nhận sự tồn tại của những thần tiên này, cho rằng đây là phong kiến mê tín, trên đời này nào có thần tiên gì chứ? Nếu thật sự có thần tiên, vì sao qua nhiều năm như vậy từ đầu đến cuối vẫn chưa thấy ai từng thấy.
Chẳng qua Phương Minh lại hiểu, thần tiên thật sự có tồn tại, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó không muốn người biết nên mới biến mất ở trước mắt người đời.
Về thần tiên, Phương Minh đã từng thảo luận một phen cùng sư phụ mình, mà dựa theo những gì sư phụ mình đã nói, kỳ thực thần tiên cũng là người tu luyện, chỉ có điều phương thức tu luyện có chỗ khác với phần lớn người tu luyện trên đời, mà về phương thức tu luyện của thần tiên, lúc đó sư phụ của Phương Minh giữ kín như bưng, chỉ nhắc tới hai chữ.
Tín ngưỡng!
Phương Minh muốn tiếp tục truy hỏi, nhưng mà sư phụ cậu lại kết thúc cái đề tài này, dựa theo sư phụ cậu đã nói, cái này có liên quan đến một bí mật, mà bí mật này lại không thể nói ra miệng được, bằng không có thể sẽ mang đến tai nạn cho mình.
Mặc dù mình sư phụ không tiếp tục nhắc lại đề tài này nữa, nhưng Phương Minh cũng đã tự có một số suy đoán, chỉ có điều chưa được nghiệm chứng mà thôi.
...
Thanh Hải!
Một tỉnh Tây Bộ Trung Quốc, cũng là tỉnh có phân chia đặc điểm địa hình đa dạng nhất.
Ở chỗ này, có sơn mạch ngang dọc, có ngọn núi cao vót, cũng có sông ngòi chằng chịt, hồ Bạc kỳ bố, còn có bình nguyên rộng lớn phát triển mạnh mẽ.
Ấn tượng của đa số người khi đi qua Thanh Hải đại khái là: Yên lặng, rộng rãi lại hoang vắng.
Không giống với vẻ vắng lặng cùng yên tĩnh ở Tây Tạng, Thanh Hải mang cho mọi người càng nhiều hơn chính là một loại hoang vắng, mênh mông bát ngát rộng rãi, lại hoang vu không người ở, nhất là vào mùa đông, ngoại trừ khi tới gần những thành thị mà con người tụ tập, đa số khu vực ở đây lại lộ ra vẻ hoang vu hiu quạnh.
Nhưng loại hoang vắng này không đơn giản chỉ là vì không có con người sinh sống, loại hoang vắng này mang theo một loại trầm trọng, với tư cách chịu tải từ Trường Giang, Hoàng Hà, ngọn nguồn sông Lan Thương Thanh Hải, nơi này là ngọn nguồn của ba sông, đã từng là nơi văn minh đản sanh.
Có lẽ bên dưới tảng cỏ hoang vu, có chôn dấu thi cốt của thủy tổ nhân loại từ mấy vạn năm trước, mà ở ngay dưới mặt đá này thì có lưu lại dấu vết của tộc đàn nào đó.
Hồ Thanh Hải là hồ nước mặn có làn nước trong nhất, ở đây, một năm bốn mùa đều có vô số du khách hâm mộ tiếng tăm mà đến, dù cho gió lạnh tới thấu xương nhưng vẫn không thể nào ngăn trở sự hướng tới của mọi người dành cho nó.
Trong số rất nhiều du khách ở đây, có hai du khách một lớn một nhỏ cực kỳ hấp dẫn con mắt của mọi người.
Khác với những du khách khác có đeo theo lều trại hay hành lý, hai người một lớn một nhỏ này lại không đeo bất kỳ vật gì trên lưng, thậm chí còn mặc mấy bộ quần áo rất đơn giản, sau khi đến nơi này cũng không điên cuồng chụp ảnh giống như những du khách khác, ngược lại đều ngẩng đầu nhìn bầu trời, không biết đang suy tư cái gì.
Hai vị du khách một lớn một nhỏ này dĩ nhiên chính là Phương Minh cùng Phương Bảo Bảo.
Thời gian lùi lại quay về một ngày trước, cuối cùng Phương Minh vẫn đáp ứng Phương Bảo Bảo, bởi vì thực lực của Phương Bảo Bảo vẫn đang bị phong ấn, hiện tại chẳng qua chỉ là một đứa bé bình thường, cho nên cậu cũng không sợ Phương Bảo Bảo giở trò quỷ.
Ở trước mặt sự chênh lệch tuyệt đối về thực lực, bất kỳ âm mưu gì cũng đều vô dụng.
"Ngươi nói Táng Tiên Nhai chính là trong chỗ này?"
Phương Minh nhìn hồ Thanh Hải, không thể không nói biển hồ này quả thật rất đẹp, đã không có màu vàng óng ánh rực rỡ của hoa cải, cũng không còn thảm cỏ xanh ngát mênh mông, nhưng chỉ một hồ nước này đã đủ hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
"Đương nhiên Táng Tiên Nhai không ở nơi này." Phương Bảo Bảo đáp.
"Không ở nơi này ngươi còn dẫn ta tới đây?" Phương Minh nhíu mày lại, nhưng mà câu trả lời của Phương Bảo Bảo khiến cậu im lặng.
"Nếu ta nói vị trí chân chính của Táng Tiên Nhai cho ngươi, ngươi sẽ dẫn ta tới sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Phương Bảo Bảo mang theo vẻ trào phúng, Phương Minh lại có chút xấu hổ, quả thật cũng giống như những gì Phương Bảo Bảo nói, nếu như Phương Bảo Bảo nói cho cậu biết vị trí thực sự của Táng Tiên Nhai, cậu tuyệt đối sẽ bỏ Phương Bảo Bảo lại một thân một mình đi dò xét trước một chuyến.
"Ngươi không tin ta, ta cũng không tin ngươi, hai ta đều là kẻ tám lạng người nửa cân, cho nên ta sẽ không nói cho ngươi biết vị trí thực sự của Táng Tiên Nhai, chẳng qua nếu ngươi muốn đi vào Táng Tiên Nhai, trạm thứ nhất nhất định phải tới đây."
Phương Bảo Bảo chắp hai tay sau lưng, một bộ dạng tiểu đại nhân nhìn hồ này, cảm thán nói: "Vẫn là quá nhỏ, nhớ ngày đó lúc ta đến nơi này, hồ ấy lớn hơn bây giờ cả mấy chục lần."
Nhìn dáng dấp ông cụ non của Phương Bảo Bảo, Phương Minh quyết định vẫn nên tạm thời im lặng không nói thì hơn.
Phương Bảo Bảo rơi vào trong hồi ức, dường như nhớ ra cái gì đó, mà Phương Minh thì lại im lặng không lên tiếng đứng ở nơi đó, một màn này đưa tới sự hiếu kỳ của mấy vị nam nữ trẻ tuổi ở cách đó không xa.
"Khí trời lạnh như vậy, hai người này mặc ít như thế mà không lạnh à?"
"Đây là hai cha con đúng không? Chỉ là vì sao lại cổ quái như vậy đây?"
"Tĩnh Tĩnh, cô nói xem sao cô lại tò mò nhiều như vậy? Nhanh chóng chụp ảnh đi, chụp xong chúng ta lập tức lên xe rời khỏi, ở đây thật sự là lạnh chết tôi rồi."
Trong gió lạnh lẽo, ánh mắt một cô gái trẻ tuổi mặc áo lông trắng không ngừng quan sát Phương Minh cùng Phương Bảo Bảo, cuối cùng lấy điện thoại di động ra chụp một tấm ảnh, lúc này mới theo đồng bạn rời khỏi.
Các du khách tốp năm tốp ba chụp ảnh rời đi, mà Phương Bảo Bảo thì lại đứng thẳng trước hồ nước này suốt một giờ.
"Muốn đi vào Táng Tiên Nhai, nhất định phải mở ra ba trạm kiểm soát, nơi này là trạm kiểm soát đầu tiên, nhưng lấy thực lực của ngươi căn bản không đủ để mở trạm kiểm soát ra, cho nên còn phải cần bản thân ta ra tay."
Rốt cục Phương Bảo Bảo cũng thoát ra khỏi trạng thái hồi tưởng đưa mắt nhìn hướng Phương Minh, mang theo khinh bỉ.
"Trạm kiểm soát gì kia?"
"Ở dưới hồ này có một trận pháp, chỉ khi kích hoạt trận pháp này mới xem như đã mở ra trạm kiểm soát, nhưng sợ rằng hiện nay trên thế giới này, trừ ta ra không ai có thể mở trận pháp bên dưới được, cho nên ngươi phải dẫn ta cùng vào hồ nước này mới được."
Vì thực lực bị phong ấn cho nên Phương Bảo Bảo chỉ như một người bình thường, nhưng Phương Minh đã xác định một điểm, đó chính là tố chất thân thể của người này còn kinh khủng hơn cậu nhiều, nói không khoa trương, nếu như hiện tại đột nhiên có một quả bomb phát nổ, có thể bản thân mình sẽ bị chút thương tổn, nhưng Phương Bảo Bảo tuyệt đối sẽ không.
Vào lúc gặp nguy hiểm trí mạng, thân thể Phương Bảo Bảo sẽ xuất hiện một hộ thể, cái hộ thể này cho dù là cậu ra tay toàn lực cũng không cách nào đánh vỡ được.
Nhảy vào hồ Bạc, điểm này đối với Phương Minh đến nói không có vấn đề gì, chỉ là dù sao ở đây cũng có nhiều du khách, cho nên cậu dẫn theo Phương Bảo Bảo đi vòng bên bờ hồ Bạc, đi xấp xỉ tầm mười km, sau khi xác định xung quanh không còn ai mới nhanh chóng cởi hết quần áo, sau đó trực tiếp dẫn theo Phương Bảo Bảo nhảy vào giữa hồ.
Hồ nước rất lạnh, chẳng qua Phương Minh vận chuyển Vu Sư Chi Lực trong cơ thể lên, hồ nước tự động bị chia tách ra, lấy cậu làm trung tâm tạo thành một khu vực chân không có đường kính chừng 2m.
Sau nửa giờ, hai người Phương Minh cùng Phương Bảo Bảo đã xuất hiện ở vị trí chính giữa hồ Thanh Hải, nước nơi này sâu xấp xỉ hơn ba mươi mét, nhìn bốn phía đều là một mảnh trắng xóa.
Hơn nữa bởi vì đây là hồ nước mặn, cho nên bên dưới hồ Bạc cũng chẳng có bao nhiêu thực vật thủy sinh, cho nên Phương Minh vừa nhìn đã có thể thấy rõ tất cả mọi thứ dưới đáy nước
"Đúng, chính là trong chỗ này, thanh lý hết số nước bùn này đi."
Phương Bảo Bảo chỉ vào nước bùn dưới bàn chân, Phương Minh cũng không dài dòng trực tiếp vỗ xuống một chưởng, nước bùn phía dưới lập tức bị quét bay một mảng lớn, chỉ một chưởng như vậy đã dọn dẹp xấp xỉ chừng 5m nước bùn, rốt cục dưới hồ này cũng xuất hiện đồ vật hơi khác lạ.
Một vật to lớn tương tự như cối xay xuất hiện ở nơi ấy, ở trên mặt cối xay này có khắc rất nhiều ký hiệu, Phương Minh không đọc hiểu bất kỳ một ký hiệu nào.
"Đây là trạm kiểm soát đầu tiên, có thấy hắc bạch cầu ở ngay chính giữa cái vật kia không? Muốn qua được cửa ải này phải lấy được hắc bạch cầu kia sau đó trực tiếp bóp nát, chẳng qua lấy thực lực của ngươi đừng nói là cầm được hắc bạch cầu này, chỉ cần vừa bước lên cái cối xay thần hồn sẽ câu diệt luôn."
Phương Minh không hoài nghi lời Phương Bảo Bảo nói, thấy cái cối xay khiến cậu nghĩ ngay tới cái cối xay cậu đã từng thấy khi tiến vào trí nhớ của linh hồn Trương Hạo, mặc dù hai cối xay này có một điểm khác biệt nhỏ, nhưng trên cơ bản là hai cối xay này vẫn giống nhau đúng không?
"Không nghi ngờ lời nói của ta, lẽ nào ngươi đã nhìn thấy cối xay này?" Phương Bảo Bảo nhìn về phía Phương Minh, hơi nghi hoặc một chút hỏi.
Dưới cái nhìn của cậu bé, Phương Minh tuyệt đối không tin cậu bé, đương nhiên cũng sẽ không tin tưởng những lời mà cậu bé nói, cho nên cậu bé ước gì Phương Minh thực sự bước lên trên cái cối xay này, như vậy đồng nghĩa với bản thân mình sẽ được giải phóng.
Hừ, quan trọng nhất là nếu có thể như vậy, cô gái ngu ngốc kia cũng sẽ không bị lừa gạt.
"Ta đã từng thấy một cái cối xay tương đối giống như vậy, lúc đương thời rất nhiều người mặc hắc bào đi lên, sau đó bị cối xay này hoàn toàn nghiền nát." Phương Minh trả lời như những gì cậu thấy.
"Diệt Hồn Bàn, điều đó không có khả năng, tại sao ngươi có thể đi tới nơi đó?"
Giọng nói của Phương Bảo Bảo đột nhiên đề cao, dường như hơi khó tin, mà Phương Minh lại mượn cơ hội hỏi: "Diệt Hồn Bàn là có ý gì? Vì sao ta không thể đến chỗ kia?"
Dường như đã nhận ra mình nói sai, Phương Bảo Bảo ngậm miệng không nói, hiển nhiên là không muốn giải đáp nghi ngờ của Phương Minh.
"Ngươi đã biết cái cối xay này lợi hại, vậy thì thành thật ở đây chờ ta đi, ta xuống phía dưới phá vỡ trận pháp này."
Vẻ mặt Phương Bảo Bảo tràn đầy kiêu ngạo, nhưng mà tại thời khắc này trên mặt Phương Minh lại lộ ra dáng tươi cười sáng chói, thấy dáng tươi cười trên mặt Phương Minh, trong lòng Phương Bảo Bảo mơ hồ có cảm giác không ổn nảy sinh, lập tức phóng về phía cối xay kia.
Chỉ tiếc mặc dù động tác của cậu bé rất nhanh, nhưng động tác của Phương Minh còn nhanh hơn cậu bé, trực tiếp đưa tay chụp lấy cánh tay cậu bé, khiến cậu bé căn bản không thể tiến lên trước lấy một bước.
"Ngươi có ý gì?" Phương Bảo Bảo lạnh mặt nhìn về phía Phương Minh, hỏi.
"Những lời này hẳn phải do ta hỏi ngươi đi, ngươi dẫn ta tới đây, rốt cuộc là vì cái gì?"
"Còn có thể vì cái gì? Đương nhiên là vì đi tới Táng Tiên Nhai."
"Thật sao? Chẳng qua lúc ở trước Diệt Hồn Bàn kia ta đã từng nhìn thấy một người, hắn không giống những người khác, không chỉ không bước lên Diệt Hồn Bàn nên không bị nghiền nát, quan trọng nhất là hắn còn nhiều lần không ngừng leo lên trên, chính là vì muốn lấy được hạt châu giống như dạ minh châu ở bên trên Diệt Hồn Bàn."
Phương Minh nghĩ tới người thần bí đã khống chế thân xác Trương Hạo, không ngừng leo lên Diệt Hồn Bàn, chính là vì muốn lấy được viên dạ minh châu kia, tuy rằng cuối cùng vẫn bị thất bại.
Mà mặc dù cái cối xay trước mắt này không có dạ minh châu, nhưng có một viên hắc bạch cầu, mà Phương Bảo Bảo nói nhiều như vậy hẳn chính là vì muốn tự thân đi lấy viên hắc bạch cầu kia, trên bản chất hai người không có gì khác biệt.
Một muốn có được dạ minh châu, một muốn có được hắc bạch cầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận