Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 129: Không quá chính là phúc

Chương 129: Không quá chính là phúc
Sao lại thành như vậy?
Người nhà họ Hồ ngốc trệ, không lẽ Hồ Quang Vinh bị trúng tà rồi? Một khắc trước không phải còn giễu cợt vị đại sư này sao, sao tự nhiên thái độ lại quay đổi 180 độ vậy?
Vừa rồi Phương đại sư nói một câu kia không lẽ lại có uy lực như vậy?
Không ít người bắt đầu nhớ lại câu nói kia của Phương đại sư: “Mặc dù tuổi của ông cũng đã lớn, năng lực hẳn cũng trở nên yếu bớt nhưng không thể nào yếu tới mức này…”
Mọi người suy ngẫm, không có ít người phản ứng mau lẹ, vẻ mặt bắt đầu trở nên cổ quái vô cùng…
Mà Hồ Quang Vinh thì càng là khổ không thể tả, nhà nào thì có chuyện đó, mấy năm nay phương diện kia của ông ta đúng là không được, mà ông ta cũng chỉ mới bốn mươi tuổi mà thôi, mỗi lần đối diện với ánh mắt ai oán của vợ ông ta đều thấy mất hết mặt mũi.
Ông ta biết thái độ của ông ta đột nhiên thay đổi sẽ khiến người trong họ biết chuyện xấu nhà ông ta, khẳng định là mất hết mặt mũi, nhưng cho dù vậy ông ta cũng phải ngăn Phương đại sư này lại bằng mọi giá.
Phải biết chuyện này ngoài vợ của ông ta thì không có người thứ hai biết được, vậy mà vị Phương đại sư này vừa mới nhìn qua đã phát hiện bệnh của ông ta, đây tuyệt đối là cao nhân!
Hồ Quang Vinh cũng không hề giấu bệnh sợ thầy, ông ta đã đi khám khắp các bệnh viện lớn, bất kể là trung y hay là tây y, cũng uống rất nhiều loại thuốc nhưng đều không có hiệu quả, ngay lúc ông ta tuyệt vọng muốn từ bỏ thì không ngờ lại gặp được Phương đại sư.
Ông ta từng được nghe qua, những đại sư phong thủy lợi hại không chỉ biết xem phong thủy mà còn biết xem tướng chữa bệnh, bất kỳ tạp chứng khó khăn nào cũng có thể chữa được, nói không chừng Phương đại sư trước mắt thật sự có thể chữa khỏi bệnh của ông ta.
Vì tình phúc của bản thân, ông ta chỉ có thể ném bay mặt mũi.
Mà cuối cùng Hồ Phù cũng kịp phản ứng, vẻ mặt trở nên đặc sắc vô cùng, cười khoái trá! Hồ Quang Vinh này lúc trước tâm cao khí ngạo đắc tội Phương đại sư, giờ thì đúng là đáng đời!
Nhưng hả giận thì cũng chỉ là hả giận, Hồ Phù biết giờ phút này thật sự không phải lúc để khiến mâu thuẫn trở nên căng thẳng, vấn đề quan trọng nhất vẫn là xem phong thủy, mà ông ta cũng tin rằng sau chuyện của Hồ Quang Vinh sẽ không còn ai dám nghi ngờ năng lực của Phương đại sư nữa.
“Phương đại sư, người em họ này của tôi chỉ là nhanh mồm nhanh miệng mà thôi, xin cậu đừng chắp nhặt với ông ta, dù sao hiện tại ông ta cũng đã biết sai rồi.”
“Đúng đúng đúng, Phương đại sư, đều là tôi sai, chính là do tôi không biết giữ mồm giữ miệng, xin cậu thứ lỗi cho chúng tôi.”
Phương Minh nhìn Hồ Quang Vinh một chút rồi nhìn Hồ Phù: “Đi vào đi.”
Trên thực tế Phương Minh cũng không định rời đi luôn, nếu không cậu cũng không nói câu đó với Hồ Quang Vinh, mặc dù nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ ngoài, nhưng hiện tại trông mặt mà bắt hình dong thật sự quá phổ biến.
Thế nhưng làm giá một chút là chắc chắn phải có đấy, tôi đã chứng minh thực lực của tôi, nếu các ông còn mắt chó nhìn người thấp thì chỉ có thể nói cậu không có duyên phận với người nhà họ Hồ.
Đương nhiên bởi vì câu nói kia của Hồ Quang Vinh, cậu quyết định sẽ nâng giá lên gấp đôi!
Nghe được lời này của Phương Minh, Hồ Phù vui mừng quá đỗi, vội vội vàng vàng đi trước dẫn đường, mà những người khác cũng tươi cười, không còn vẻ khinh thường khi xưa nữa, thực lực của Phương Minh đã khiến bọn họ phục sát đất.
Có thể chỉ nhìn nhìn một lần mà biết được bệnh kín của người ta, cho dù là Thập Lý Bát Hương người thầy bói nổi danh như vậy cũng khó lòng có thể làm được, có thể mời được một người như vậy thật sự là phúc phận của bọn họ.
Một đám người vây quanh Phương Minh đi vào Nông Gia Nhạc, ngay cả Hoa Minh Minh cũng được chút ánh sáng từ Phương Minh, chỉ là lúc này cậu ta đang cảm thấy kinh ngạc vô cùng, cậu ta có nghĩ tới điên cũng không thể nào hiểu nổi tại sao thuật xem tướng có thể lợi hại như vậy? Chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn thấy bệnh tật của người ta?
Nếu thật sự như vậy thì không phải mọi bị mật đều bị thầy tướng biết cả sao?
Nghĩ tới đây đột nhiên Hoa Minh Minh sợ hãi nhìn Phương Minh, bất kỳ người nào cũng có bí mật, cậu ta cũng không ngoại lệ, có những bí mật cho dù là người thân cậu ta cũng không muốn kể ra.
Làm gì có ai muốn trở thành một người trong suốt trước mặt người khác, bị người ta nhìn thấu tâm tư cơ chứ?
Dường như hiểu được ánh mắt của Hoa Minh Minh, Phương Minh cười cười đi chậm lại: “Thế nào? Có phải thấy tôi nhìn ra bệnh trên người ông ta nên cảm thấy thầy tướng số rất lợi hại?”
“Đúng vậy!” Hoa Minh Minh thừa nhận.
“Vậy nếu tôi nói cho cậu biết vừa nãy tôi không hề vận dụng thuật xem tướng thì sao?”
“Cậu đùa ai vậy? Không vận dụng thuật xem tướng làm sao cậu có thể nhìn ra những chuyện đó được?” Hoa Minh Minh ngắt lời, cảm thấy khó có thể tin được.
“Rất đơn giản, tôi nhìn ra.”
Bởi vì người nhà họ Hồ đều đang bận rộn chuẩn bị trà nước chiêu đãi, mà thấy Phương Minh nói chuyện với Hoa Minh Minh mọi người đều thức thời tránh ra xa, nhường lại không gian cho hai người nói chuyện.
“Tôi đương nhiên biết là cậu nhìn ra.” Hoa Minh Minh trợn trắng mắt, cái này cần gì cậu nói.
“Cậu đừng nóng vội, ý tôi là những lời đó không phải là tôi dựa vào thuật xem tưởng để nói, mà dựa vào cử chỉ thần thái của ông ta.” Phương Minh cười ha ha: “Cậu nhìn kỹ bước chân của ông ta đi, có thấy bước chân của ông ta phù phiếm, khi bước đi cũng vô ý khom người, đây là biểu hiện của người vô cùng thiếu tự tin.”
“Mà vì sao người ta lại thiếu tự tin? Chỉ có thể là không có tiền, không có tướng mạo… Mà nhìn dây chuyền vàng trên cổ ông ta có thể thấy ông ta nếu không phải người có tiền cũng tuyệt đối không thể nào là người nghèo, mà một người đã 40 tuổi cũng sẽ không quá quan tâm tới tướng mạo, vì vậy hai lý do này có thể loại trừ.”
“Nếu trừ đi hai điểm này thì khi đối mặt với người mạnh hơn mình cũng sẽ cảm thấy không tự tin, thế nhưng trong lòng ông ta coi tôi là lừa đảo, làm sao có thể không tự tin khi đối mặt với tôi chứ?”
Phương Minh không tiếp tục giải thích mà Hoa Minh Minh ngồi nghe cũng đã hiểu, nhưng vẫn cảm thấy rất khó tiếp nhận, nếu chỉ dựa vào quan sát có thể đoán ra, vậy năng lực quan sát cùng suy đoán của cậu ta thật sự quá mạnh mẽ.
“Đương nhiên còn có một điểm rất quan trọng, đó chính là sự tức giận trong giọng nói của ông ta.”
“Tức giận như thế nào?”
“Trung y có vọng, văn, vấn, thiết(1), có đôi khi chỉ cần nghe thấy giọng nói của người ta cũng có thể đánh giá rất nhiều thứ, mà không nhất định phải dùng thuật xem tướng.
(1)Vọng, văn, vấn, thiết: nhìn, nghe, hỏi, sờ
Phương Minh không giải thích tiếp, trung y có vọng, văn, vấn, thiết mà trung y cũng thuộc về huyền học: sơn, y, mệnh, tướng, bói… Thuật trung y từ nhỏ sư phụ đã truyền cho cậu.
Mặc khác trong truyền thừa Vu Sư cũng có mục y học, thậm chí y thuật được ghi chép trong này càng thêm thần kỳ, chỉ là yêu cầu cũng rất cao.
“Phương đại sư, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi, vùng nông thông thật sự không có nhiều đồ ngon, mong Phương đại sư thông cảm.”
Bên bàn cũng đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, Phương Minh nhìn sơ qua rồi lắc đầu: “Hãy bỏ hết những món mặn đi, cũng không cần rượu, buổi chiều còn có chuyện quan trọng cần làm.”
Phật giáo không thể ăn mặn, Đạo giáo trừ Toàn Chân Giáo thì đa số đạo phái còn lại đều có thể ăn mặn, nhưng có một điểm chung, trước khi thi pháp hay niệm kinh đều phải ăn chay, nguyên nhân cũng rất đơn giản, đây chính là một loại kính ý, kính trọng Thần Linh trong thiên địa.
Mặc dù Phương Minh không phải là hòa thượng cũng không phải là đạo sĩ, thế nhưng cậu cũng có chung suy nghĩ với những người này, trừ khi cậu có thể thi pháp mà không cần dựa vào sự trợ giúp của Thổ Địa thần linh.
“A!”
Hồ Phù sững sờ nhưng rất nhanh đã đi làm theo lời Phương Minh phân phó, bỏ hết những món ăn mặn.
Dưới sự nịnh nọt hết lòng của người nhà họ Hồ cuối cùng Phương Minh cũng ăn xong bữa cơm, Hồ Quang Vinh cũng liên tục xin lỗi Phương Minh, nhưng mà tất cả mọi người chỉ cười cười chứ không ai quan tâm ông ta. Ăn xong rồi, không cần đợi Hồ Phù mở miệng Phương Minh đã nói luôn: “Dẫn đường đi.”
Trên đường đi Phương Minh cũng đã hiểu rõ hơn, ba đời trước của nhà họ Hồ có tổng cộng năm phần mộ, ông nội cùng bà nội, rồi ông cụ bà cụ, tiếp tục lên trên nữa chính là ông sơ, về phần mộ của bà sơ thì do quá lâu rồi nên không thể tìm thấy.
Đầu tiên Hồ Phù đưa Phương Minh tới nhìn phần mộ của ông nội cùng bà nội, bởi vì vị trí của hai phần mộ này cách nhau không xa, chỉ khoảng hơn 200m.
“Phương đại sư, bà nôi tôi mới 50 tuổi đã rời đi, lúc ấy được hạ táng ở đây, mà ông nội tôi thì sống lâu hơn bà nội vài chục năm, khi đó các khu mộ trên đỉnh núi đã đầy, vì vậy đại sư phong thủy đã chọn mộ địa này.”
Hồ Phù chỉ hai phần mộ, gọi là núi nhưng thực chất cũng chỉ là đống đất cao mấy chục mét, trên mỗi đống đất đều có ba bốn phần mộ.
Phương Minh dừng chân, nhìn không tới một phút đồng hồ đã nói luôn: “Đưa tôi tới phần mộ khác đi.”
“Như vậy là xong?”
Hồ Phù cùng những người nhà họ Hồ đều kinh ngạc, phải biết bốn vị thầy phong thủy lúc trước tới mỗi phần mộ đều dừng ít nhất nữa giờ, một giờ, thậm chí còn mang la bàn đi quanh phần mộ xem xét nữa ngày, nhưng khi đại sư này tới làm sao chỉ nhìn lướt qua liền xong rồi?
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của mọi người Phương Minh cũng không cố tình tỏ vẻ cao thâm, đã nhận việc này vậy thì đương nhiên sẽ giải thích rõ ràng, cậu nói luôn: “Hai đỉnh núi này tổng cộng có 11 ngôi mộ, nếu như tôi đoán không sai thì hẳn đều là của người trong thôn.”
“Đúng, đều là của người trong thôn, hiện tại đất đai khan hiếm như vậy, tuyệt đối không thể nào cho người ngoài xâm nhập.” Chú tư nói.
“Như vậy những người trong thôn có tổ tiên an táng ở đây có xảy ra chuyện gì hay không?”
“Dường như không nghe thấy đại sự gì, cũng có một nhà, mộ phần kia là của nhà ông ta, người trong mộ là ông nội của ông ta, cháu trai của ông ta mấy hôm trước mới bị xe đụng phải nằm viện hai tháng.”
Phương Minh gật gật đầu: “Phong thủy âm trạch coi trọng hai điểm, thứ nhất là loan đầu lý khí, chính là hình dạng của vùng núi và nơi sinh khí hội tụ, nhưng thành thật mà nói phong thủy của vùng núi này rất bình thường.”
“Trên thực tế phải có tới 80% mộ phần trên cả nước đều được mai táng ở những nơi như thế này, chỗ tốt duy nhất chính là không để cho đời sau có quá nhiều may mắn, nhưng cũng không mang tới nhiều tai nạn, thiên đạo thật sự rất coi trọng công bằng.”
“Vùng đất tốt đương nhiên có thể mang tới may mắn cho đời sau, nhưng nếu không chọn đúng vị trí an táng thì may mắn sẽ biến thành xui xẻo, vì vậy trong phong thủy mới có câu nói: Không quá chính là phúc.”
Phong thủy bảo địa, nói thì dễ nhưng thực sự tìm kiếm thì không dễ như vậy, cộng thêm những thầy phong thủy tốt xấu lẫn lộn, chỉ cần không mai táng ở vùng đất xấu hại tới chủ nhà đã là may mắn của nhiều thầy phong thủy rồi.
Phương Minh cũng không giải thích hướng của phần mộ này như thế nào sẽ có ý nghĩa gì, mà cậu dùng kết quả để giải thích ngượi lại, cứ như vậy thì người nghe cũng dễ hiểu hơn.
Mà phản ứng của người nhà họ Hồ cũng giống với dự đoán của cậu, trên mặt mọi người đều lộ vẻ thì ra là thế, cách giải thích của cậu so với những thầy phong thủy kia nói một đống gì mà Thanh Long Bạch Hổ, cái gì hướng giáp sơn… Nghe mà mơ hồ chẳng thể hiểu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận