Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 645: Chuẩn bị trở về nước (1)

Chương 645: Chuẩn bị trở về nước (1)
Con mắt Phương Minh tỏa sáng, Mộng Cơ dùng Dịch Thần Linh trao đổi được món đồ đầu tiên, để cậu vô cùng thoả mãn.
"Nghìn năm Tê Ngưu Phấn."
Bên trong hộp gỗ thứ nhất có để bột phấn, mặc dù chỉ ngửi thấy mùi này nhưng Phương Minh có thể biết rõ đây là bột phấn nghiền nát được từ sừng tê giác.
Bột phấn từ sừng tê giác là một loại thuốc Đông y, nhưng nếu như là bột phấn từ sừng tê giác thông thường cũng không trân quý đối với Phương Minh, thậm chí có thể mua được trên thị trường, nhưng mà bột phấn từ sừng tê giác nghìn năm, lại là chân chính có tiền mà không mua được.
Bột phấn từ sừng tê giác nghìn năm, cũng không phải nói con tê giác này sống một nghìn năm, mà là vì sừng tê giác này đã được giữ gìn suốt một nghìn năm.
Sừng tê giác có một loại rất đặc tính rất kỳ lạ, số năm càng lâu thì dược hiệu càng mạnh mẽ, nhưng sừng tê giác khác với những sừng trâu khác, nếu như bảo tồn không đúng cách, có thể nói rằng trong vòng trăm năm tất cả dược tính ẩn chứa trong nó sẽ xói mòn.
Muốn phán đoán sừng tê giác có dược hiệu như thế nào, chỉ cần xem màu sắc của bột phấn, mười năm là trắng, trăm năm là vàng, nghìn năm là đỏ.
Bột phấn từ sừng tê giác nghìn năm, chỉ riêng nó đã có tác dụng khiến thân thể khỏe mạnh, tuy rằng có thể xem như bảo bối, nhưng lại kém khá xa so với tác dụng của Dịch Thần Linh, sở dĩ Phương Minh sẽ kích động như thế, bởi vì đây là một trong sáu mươi bốn loại thuốc phụ cần có để luyện tầng sáu trong sách ngâm thuốc.
"Mấy thứ gì đó trong hộp gỗ này đổi lại một giọt Dịch Thần Linh, tuy rằng tôi cảm thấy có chút thua lỗ, chẳng qua nếu cậu muốn, tôi chỉ có thể đáp ứng."
Mộng Cơ đang uống cà phê ở một bên chỉ vào mấy hộp gỗ này, mấy hộp gỗ này đều tới từ với cùng một thế lực, đối phương lấy ra mấy thứ này trao đổi một giọt Dịch Thần Linh.
Phương Minh không nói gì thêm, ở trong mắt Mộng Cơ Dịch Thần Linh rất trân quý, thế nhưng ở trong lòng cậu, giá trị của những dược liệu này cũng không kém, dù sao những dược liệu này cậu không có, thế nhưng Dịch Thần Linh cậu lại có rất nhiều, căn bản không lưu tâm một hai giọt như thế.
Trong két sắt có rất nhiều đồ, nói chung đều là đủ loại đồ vật trân quý lại hiếm hoi, ngoại trừ dược liệu còn có những thiên tài địa bảo khác, thậm chí ngay cả châu báu giá trị liên thành đều xuất hiện.
Tỷ như một miếng Ruby thiên nhiên lớn chừng quả trứng gà, còn có dạ minh châu to bằng nắm tay, những thứ châu báu có thể khiến cho vô số quyền quý điên cuồng tranh đoạt, cũng đã trở thành đồ vật để Mộng Cơ trao đổi.
"Phương Minh, tôi có chút tò mò, cậu cần mấy loại châu báu này làm gì?"
Mộng Cơ hơi nghi hoặc một chút, mặc dù nói những châu báu này cô ta nhìn mà thấy thèm, nhưng đây chẳng qua là bản tính của phụ nữ mà thôi, hơn nữa với tư cách là người tu luyện, cô ta cũng không quá chú ý châu báu loại vật này, dù sao trong giới tu luyện, thực lực mới là vương đạo.
"Khụ khụ, cô không cảm thấy những châu báu này rất đẹp mắt sao?"
Phương Minh cười cười đáp một câu, nhưng mà chỉ có cậu tự mình biết, sở dĩ ngay cả châu báu cũng muốn, chỉ là bởi vì Dịch Thần Linh quá nhiều, nếu như không phải sợ một lần lấy ra quá nhiều Dịch Thần Linh sẽ dẫn đến giá trị của Dịch Thần Linh giảm xuống, cậu đều muốn trực tiếp lấy ra một thùng Dịch Thần Linh cướp sạch tất cả tài phú mà các thế lực lớn giới tu luyện phương Tây tích súc.
Sau nửa giờ, Phương Minh kiểm kê hoàn tất mọi thứ trong két sắt, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, dược liệu phụ trợ cần có trong phương thuốc ngâm tầng thứ sáu cậu lấy được mười bảy loại, mười sáu loại thuốc chủ yếu đã lấy được một loại, ngoài ra còn có rất nhiều bảo bối khác, cùng với một số thứ gì đó ngay cả cậu cũng không nhận ra lai lịch.
"Cái hộp này là một vị tiền bối của tộc tôi lấy được ở năm trăm năm trước, cái hộp này rất cổ quái, qua nhiều năm như vậy vô số tiền bối của tộc tôi muốn mở nó ra thử, nhưng vẫn chưa từng thành công lần nào."
Thấy Phương Minh đưa mắt nhìn vào trên hộp ngọc màu mực cuối cùng, Mộng Cơ mở miệng giải thích, chỉ là lúc nói lời này, gương mặt của cô ta hơi đỏ lên, bởi vì chuyện này trưởng lão trong tộc làm có chút không chân chính.
Tuy rằng hộp ngọc này rất cổ quái, nhưng rốt cuộc có ích lợi gì còn chưa bị phát hiện, ai biết bên trong có gì kia chứ, cầm thứ như vậy đổi lấy một giọt Dịch Thần Linh, Mộng Cơ đều cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Nhưng ai biểu gia tộc Nightmare bọn họ nghèo đến nỗi không có mùng tơi mà rớt, bản thân vốn đã không có nhiều bảo bối, nhưng các trưởng lão lại không muốn buông tha Dịch Thần Linh, cho nên mới lấy cái hộp ngọc được nhét trong kho tàng của tộc ra.
Phương Minh thấy chút thay đổi trên gương mặt Mộng Cơ, hiểu rõ trong lòng, chẳng qua cậu cũng không thèm để ý, cái hộp này liền tộc Nightmare đều mở không ra, mặc dù không biết rõ bên trong có cái gì, nhưng có lẽ là đồ tốt đây.
Quan trọng nhất là khi nhìn thấy hộp ngọc màu mực này, trong đầu Phương Minh nghĩ tới chiếc hộp màu đen dùng để mở trận pháp trước đây, khi tiến vào Thông Thiên Long Mộ trong Sơn Hà Chi Điện.
Chất liệu của hai cái hộp mặc dù không giống nhau, nhưng kích thước giống nhau như đúc, Phương Minh chưa dám xác định giữa hai thứ này có quan hệ hay không, nếu như có quan hệ, vậy tiêu một giọt Dịch Thần Linh như vậy cũng rất giá trị.
"Phương Minh, tại sao tôi cảm thấy cậu giống hệt những tên tội phạm, đổi hết toàn bộ bảo bối thành tài sản, chuẩn bị chạy trốn."
Mộng Cơ nói ra suy nghĩ trong lòng cô ta, bởi vì dưới cái nhìn của cô ta, Dịch Thần Linh đổi mấy thứ này vẫn còn có chút không có lợi lắm, nhưng Phương Minh hết lần này tới lần khác cái gì cũng muốn, cái này thật không khác gì mấy tên tội phạm trong thế tục, cũng không để ý là lời hay lỗ, bán hết xe cộ nhà cửa của mình với giá cả rẻ mạt, sau đó đổi lại tiền tài chạy trốn.
Nghe được lời của Mộng Cơ, Phương Minh mỉm cười, bởi vì Mộng Cơ đã đoán đúng, cậu thực sự muốn rời đi, sau khi biết mình có thực lực đối kháng cùng Địa Cấp tầng tám, Phương Minh liền nảy sinh suy nghĩ trở về nước trong đầu.
Nhà họ Mục có một lão tổ Thiên Cấp, nếu muốn giết cậu dễ như trở bàn tay, một khi cậu trở về nước tất nhiên nhà họ Mục sẽ không bỏ qua cậu, thế nhưng không nên quên, nhà họ Mục có lão tổ Thiên Cấp, cậu cũng có lá bài tẩy, sư phó cậu lưu cho cậu ba sợi tóc, đến bây giờ còn có một sợi chưa sử dụng.
Sợi tóc này là Phương Minh giữ lại vì lão tổ Thiên Cấp nhà họ Mục, chỉ cần cậu có thể đối phó được những người khác nhà họ Mục, như vậy liền không cần sợ nhà họ Mục nữa.
Sợi tóc này chỉ có cơ hội sử dụng một lần, sở dĩ lúc trước Phương Minh sẽ chạy trốn, là bởi vì cậu biết nếu vẻn vẹn chỉ dựa vào phân thân sư phụ mình lưu lại, tuyệt đối không thể giết hết tất cả cao thủ nhà họ Mục trong một lần, đợi khi phân thân của sư phụ mình tiêu tán, cậu cũng sẽ chết trên tay nhà họ Mục.
Chẳng qua bây giờ không giống với lúc trước, lấy thực lực của cậu, nhà họ Mục ngoại trừ lão tổ Thiên Cấp kia, có thể đánh thắng cậu cũng không có mấy người, cho nên cậu căn bản không sợ nhà họ Mục nữa, nếu như lão tổ Thiên Cấp kia của nhà họ Mục dám hiện thân mà nói, vậy vừa vặn cho cậu cơ hội.
Về nước, đã được Phương Minh lên kế hoạch cẩn thận.
...
Mộng Cơ đi, trong khoảng thời gian kế tiếp, Phương Minh vẫn ở lại trong lâu đài, mỗi ngày ngoại trừ chăm sóc Kiến Linh Thảoliền bồi bạn với Alice, ngày trôi qua rất mãn nguyện.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, thời gian ba tháng, Phương Minh đi đến Vatican một chuyến, cùng giáo hoàng Louis Vuitton hai người ở trong mật thất suốt nửa ngày, sau khi đi ra, Phương Minh liền trực tiếp rời khỏi Vatican, về tới lâu đài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận