Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 925: Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người (2)

Chương 925: Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người (2)
Chậu hoa trân quý như vậy đương nhiên không thể tùy tiện đặt ngoài sân được, miễn cho bị người khác trộm đi hoặc là bị mưa gió tàn phá, cho dù cây tử đằng cần ánh mặt trời chiếu xạ, thì hắn cũng chỉ thỉnh thoảng đặt cây tử đằng lên trên sân thượng một chút mà thôi.
"Nếu vậy hẳn một tháng này, thân thể của Trần lão đã xuất hiện một chút thói xấu vặt đúng không? Nếu như tôi đoán không nhầm, trái tim sẽ có cảm giác đau đớn mơ hồ, chẳng qua cũng không quá rõ ràng, cho nên chính bản thân Trần lão cũng không quá để ý."
Lời của Phương Minh vừa nói ra khỏi miệng, tròng mắt trong đôi mắt già nua của Trần Phúc Hải phóng đại, trên mặt có vẻ khiếp sợ, mà vẻ mặt của hắn cũng đã nói cho những người khác ở đây, Phương Minh nói đúng.
"Ông nội, thân thể của ông thực sự xảy ra vấn đề?"
Gấp nhất chính là cháu trai của Trần Phúc Hải, Trần Phúc Hải liếc nhìn cháu mình, không giấu giếm mà trả lời như thực: "Một tháng này trái tim ông thực sự có cảm giác đau đớn, thế nhưng cảm giác đau đớn này cũng không quá mãnh liệt, cho nên ông cũng không để ý. Dù sao ông cũng đã là người có tuổi, thân thể có một số vấn đề nhỏ như vậy cũng là chuyện rất bình thường."
"Đây cũng không phải chuyện nhỏ, bởi vì bây giờ chỉ là mới vừa bắt đầu, đợi tháng thứ hai tới cảm giác đau đớn này sẽ càng thêm sâu sắc, mà nếu như qua hơn nửa năm hẳn sẽ xuất hiện cơ tim quặn đau, mà lấy tuổi này của lão Trần ông, sợ rằng không thể sống quá một năm."
Lời nói của Phương Minh khiến sắc mặt đám người ở đây cùng thay đổi, ý của câu không sống quá một năm này là gì đám người ở đây đều biết rõ ràng, nói cách khác, Trần Phúc Hải tối đa cũng chỉ có thể sống thêm một năm mà thôi.
"Lão Trần, thân thể có vấn đề phải đến bệnh viện kiểm tra, đừng quá gắng gượng."
Một lão già khác mở miệng, mà Trần Phúc Hải thì lại lắc đầu, hắn cảm thấy Phương Minh chỉ đang nói chuyện giật gân, một chút đau đớn nhỏ này căn bản cũng không tính là gì, mặt khác trước đó không lâu hắn vừa mới đi kiểm tra sức khoẻ, thân thể cũng không có vấn đề gì lớn, càng không có tật bệnh nan y hay khó chữa gì. Đừng nói là một năm, bình thường muốn sống thêm mười năm cũng không thành vấn đề.
"Có thể Trần lão cảm thấy tôi nói chuyện giật gân, nhưng nếu như tôi nói cho Trần lão trước khi ông tới, chậu hoa này tối thiểu đã từng có hai trăm người chủ, mà trong đó có hơn trăm người chủ đều chết vì nguyên nhân cơ tim tắc nghẽn cùng tim đập nhanh đau đớn, không biết Trần lão có còn cảm thấy không kỳ quái nữa hay không?"
Trần Phúc Hải ngây ngẩn cả người, chẳng qua hắn còn chưa làm ra phản ứng, Lương Chính Kiều đã lắc đầu trước, không tin lời của cậu, trầm tư nói: "Tuy rằng chậu hoa này có trên trăm năm lịch sử, nhưng cũng không thể có nhiều chủ nhân tiền nhiệm như vậy, bình thường trừ phi nguyên chủ không thể sắp xếp được thời gian nuôi dưỡng mới sẽ bán chậu hoa này cho những người khác, thế nhưng việc chăm sóc một chậu hoa cũng không khó khăn gì nhiều, mỗi ngày chỉ cần rút ra một chút thời gian là được rồi."
Lời Lương Chính Kiều nói nhận được sự tán thành của người khác, phần lớn chậu hoa cả một đời chỉ có một người chủ, có đôi khi là nguyên chủ qua đời mới có thể chuyển tới tay người khác, hoặc là nguyên chủ dọn nhà, dọn nhà đến chỗ rất xa, không tiện mang theo chậu hoa này.
Cho nên, bình thường những chậu hoa trên trăm năm, đoán chừng cũng chỉ có vài chủ nhân mà thôi, không thể nào đạt tới hơn hai trăm người chủ được.
"Đương nhiên, sở dĩ chậu hoa tử đằng này có thể có nhiều chủ như vậy, không phải bởi vì những người chủ này không có thời gian nuôi trồng chậu hoa, mà là vì những chủ nhân này hoặc là chết rồi, hoặc chính là phát hiện bí mật của chậu hoa, bán chậu hoa này cho chủ nhân kế nhiệm của nó."
Ánh mắt của Phương Minh đảo qua mọi người, khóe miệng hơi hơi cong lên, nói: "Bằng không mà nói, vì sao chủ nhân tiền nhiệm chậu hoa này lại dễ dàng dùng giá thấp qua tay chậu hoa này cho Trần lão như thế, hắn là không có cách nào, cuống cuồng muốn bán chậu hoa này đi, nhưng chậu hoa này lại không thể tùy tiện vứt đi được, mà người mua chậu hoa này cũng phải là người thỏa mãn một điều kiện nhất định nào đó, mà vừa vặn Trần lão lại phù hợp với những điều kiện này."
Trần Phúc Hải im lặng, bởi vì hắn đang nhớ lại, hình như cái người đã bán chậu hoa này lúc ấy có làm một số hành động rất khả nghi, trước khi người này bán chậu hoa cho mình còn hỏi ngày sinh tháng đẻ của mình, lúc đó người bán này đã giải thích rằng vì chậu hoa chính là những vật trang trí phong thủy, cho nên phải có bát tự tương hợp cùng chủ nhân.
Nếu như bát tự tương hợp, chậu hoa sẽ mang đến vận may cho chủ nhân.
Đương nhiên, Trần Phúc Hải không tin những điều này, hắn là một người làm công tác văn hoá, làm sao có thể sẽ tin tưởng những thứ phong kiến mê tín này, chỉ cho là người bán tương đối mê tín, sau khi nói ra ngày sinh tháng đẻ thì không tiếp tục quan tâm tới nó nữa.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc đó người thấy chậu hoa này cũng không phải chỉ có một mình hắn mà còn có mấy người khác, những người kia cũng coi trọng chậu hoa, hơn nữa cũng nói ngày sinh tháng đẻ, nhưng cuối cùng người bán kia lại lựa chọn bán chậu hoa này cho mình.
Phải biết rằng, lúc đó cái giá mà hắn đưa ra cũng không được tính là cao nhất, nhưng cuối cùng người bán vẫn lựa chọn bản thân mình, dựa theo người bán đã nói, hắn cảm thấy mình thật tâm thích chậu hoa này, mà mấy người khác chẳng qua chỉ muốn mua chậu hoa này sau đó qua tay cho người khác với giá cao, sẽ không tỉ mỉ chăm sóc chậu hoa này.
Lúc đó Trần Phúc Hải cũng không hoài nghi những lời người bán mà nói, chỉ cần là người thích chậu hoa đều biết, tình cảm mà bản thân mình dành cho một chậu hoa mình khổ cực nuôi dưỡng không khác gì tình cảm dành cho con mình, cho dù sau này xuất phát từ nguyên nhân khác phải bán chậu hoa này đi, cũng hy vọng có thể tìm được một người chủ tốt cho chậu hoa này.
Nhưng bây giờ nhớ lại, Trần Phúc Hải lại phát hiện trong lời nói của người bán có tồn tại lỗ thủng, chậu hoa cũng không phải sủng vật như chó mèo gì, quản lý chậu hoa cũng không cần phải có quá nhiều tình cảm các loại, dù cho những người đó chỉ muốn qua tay bán được giá cao ăn lời, nhưng vì muôn người mua mua lại nó với giá cao, cũng sẽ tĩnh tâm chăm sóc chậu hoa này, bởi vì chỉ có quản lý tốt thì chậu hoa mới có thể bán được với giá cao.
Nói cách khác, sở dĩ người kia bán chậu hoa này bán cho mình, nguyên nhân thật sự không hề giống như hắn đã nói.
"Phương Minh, rốt cuộc chậu hoa này có bí mật gì, cháu nói ra hết một hơi luôn đi."
Diệp Minh có chút không chịu nổi, hắn cảm thấy chuyện vạch trần từng chút từng chút như vậy còn không bằng một hơi nói ra.
"Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người."
Lúc này Phương Minh không tiếp tục thừa nước đục thả câu, mà là từ tốn nói: "Những lời này muốn nói thời gian mười năm có thể khiến một cây mầm trưởng thành đại thụ che trời, nhưng nếu như muốn bồi dưỡng một nhân tài lại cần tới trăm năm, nói cách khác bồi dưỡng nhân tài là một chuyện rất mất thời gian."
Vẻ mặt đám người ở đây không chút thay đổi, bởi vì lấy trình độ văn hóa của người bình thường tự nhiên hiểu ý của những lời này đấy, huống chi là người nhà họ Lương, đa số đều làm việc trong ngành giáo dục.
"Thế nhưng, những lời này kỳ thực còn có một tầng hàm nghĩa khác, trăm năm trồng người ở đây không phải chỉ nói về nhân tài đơn thuần, mà nó cũng có một hàm ý khác." Phương Minh nhấn mạnh từng chữ từng chữ, "Thụ tinh!"
Thụ tinh!
Hai chữ này khiến tất cả mọi người ở đây càng thêm nghi ngờ, thụ tinh, là chỉ cây thành tinh sao?
"Ở trong rất nhiều thôn làng đều có cây đại thụ sống trên trăm năm, có đôi khi người già trong thôn sẽ đến tế bái cái cây này, hơn nữa phần lớn thôn làng đều coi cái cây này như thần thủ hộ mà tế bái, đó cũng không phải không có đạo lý, những cây này không hẳn là đã có trí tuệ của mình, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy ít nhiều gì cũng sẽ có một chút linh tính."
Lời nói của Phương Minh khiến đám người Lương Chính Kiều đưa mắt nhìn nhau, những người ở đây đều là người có thành tích cao, ngày thường bọn họ vẫn luôn xì mũi coi thường mấy thứ như quỷ thần tinh quái này, nếu như lúc mới đầu Phương Minh đã nói mấy lời này ra, sợ rằng sẽ khiến không ít người trực tiếp mở miệng phản bác.
Nhưng Phương Minh đã đoán đúng tình huống cơ thể của Trần Phúc Hải, cộng thêm giá cả của chậu hoa thực sự có điểm quỷ dị, lúc này mọi người mới tạm thời không phản bác lời nói của Phương Minh.
"Cây trồng ở ngoài trời trải qua thời gian tẩy lễ sẽ có linh tính, huống chi lại là loại vật như chậu hoa này, trải qua thời gian liên hệ lâu dài với con người lại càng dễ sinh ra linh trí riêng, mà cây tử đằng này cũng đã sinh ra một chút linh trí riêng."
"Linh trí? Nói cách khác cây tử đằng này đã thành tinh, cho nên nó mới có thể hại người, khiến tim lão Trần đau nhức? Mà chủ nhân tiền nhiệm của cây tử đằng cũng gặp phải mấy vấn đề này, đồng thời đã biết vấn đề xuất hiện ở phía trên cây tử đằng này cho nên mới muốn mau chóng qua tay cây tử đằng này như vậy."
Lương Chính Kiều căn cứ lời nói của Phương Minh, suy đoán ra những lời Phương Minh muốn nói, nhưng vẫn nhíu nhíu mày như cũ, bởi vì trong lời giải thích của Phương Minh có một sơ hở quá rõ ràng.
"Đầu tiên là mặc kệ cây có thể thành tinh hay không, nhưng cho dù nó đã thành tinh, nếu quả thật muốn hại người thì sẽ có rất nhiều biện pháp, thứ nhì là nếu chủ nhân tiền nhiệm đã biết cây tử đằng này làm quái, vậy vì sao không trực tiếp ném hay hủy cây tử đằng này đi, nếu như bởi vì không bỏ được mà muốn bán đi, vậy vì sao không bán ra với cái giá cao cao một chút?"
Câu hỏi của Lương Chính Kiều cũng là nghi vấn chung trong lòng mọi người, Phương Minh cười cười, giải thích nói: "Nó chỉ có linh trí đơn giản, hơn nữa nếu muốn hại người cũng không phải dễ dàng như vậy, về phần tại sao không vứt nó đi? Cũng không phải nguyên chủ không muốn vứt, mà là bởi vì hắn không thể vứt được. Một khi hắn vứt bỏ chậu cây này sẽ bị thụ tinh của cây tử đằng này điên cuồng trả thù, cho nên chỉ có thể tìm người sang tay."
"Mà không phải ai cũng có thể nhận cây tử đằng này, chỉ có người có ngày sinh tháng đẻ phù hợp mới có thể tiếp nhận, đương nhiên, đây không phải nguyên chủ yêu cầu, đây là thụ tinh của cây tử đằng yêu cầu, nếu như không đạt được yêu cầu, hẳn thụ tinh của cây tử đằng sẽ không chịu để yên, từ đó kết cục cũng không khác gì so với chuyện ném cây tử đằng đi, sẽ bị cây tử đằng tinh trả thù."
Phương Minh nhìn về phía Trần Phúc Hải, nói: "Nếu như tôi không đoán sai, ngũ hành trong ngày sinh tháng đẻ của Trần lão hẳn là thuộc tính Mộc tương đối vượng đi."
"Ừm, trước đây khi đi coi bói, thầy bói cũng đã nói với cha tôi thuộc tính mộc của tôi tương đối vượng, tôi là ngũ hành thuộc mộc."
Trần Phúc Hải gật đầu, vào thời đại của cha hắn vẫn còn rất tin tưởng mấy chuyện này, mỗi khi sinh con ra thường sẽ tìm thầy tướng số xem xem một chút, nhìn xem liệu trong ngũ hành có thiếu thứ gì hay không
"Ngũ hành thuộc mộc, như vậy trời sinh sẽ tương đối thân cận với cây cỏ, mà đối với này cây tử đằng tinh đến nói, chỉ có như vậy mới có thể ảnh hưởng đến ông, tôi tin tưởng hẳn Trần lão có lưu số điện thoại của nguyên chủ đúng không? Hiện tại gọi điện thoại trực tiếp hỏi hắn là có thể có được đáp án."
Bạn cần đăng nhập để bình luận