Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 591: Lừa đảo

Chương 591: Lừa đảo
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Người thanh niên thứ năm mươi cực kỳ lưu manh nhận thua, nhưng mà hiện trường không ai khinh bỉ hắn, bởi vì đổi lại bọn họ hẳn cũng sẽ làm ra hành động tương tự như vậy, lúc này không phải thời gian hành động theo cảm tính, mà ngay cả mấy cường giả trong thế lực của người thanh niên kia thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bảo lưu thực lực, đợi lúc sau lại khiêu chiến một lần nữa, đây mới là lựa chọn chính xác nhất.
Bởi vì phong ấn Cự Thạch Trận sớm buông lỏng, cho nên đông đảo thế lực quyết định mỗi một người khiêu chiến đều có ba cơ hội khiêu chiến, nói cách khác nếu như lần đầu tiên khiêu chiến thất bại, như vậy còn có thể tiếp tục khiêu chiến thêm hai lần nữa.
Trong con mắt của mọi người, Phương Minh khiêu chiến thành công, kế tiếp nên đi khiêu chiến người xếp hạng thứ bốn mươi sáu, tất nhiên người xếp hạng thứ bốn mươi sáu này cũng không phải đối thủ của Phương Minh, cho nên đến lúc đó người vốn xếp thứ bốn mươi sáu liền sẽ trở thành người số bốn mươi bảy, mà người vốn dĩ số bốn mươi chín sẽ trở thành người thứ năm mươi rồi.
Dù sao khiêu chiến người xếp hạng bốn mươi chín có vẻ dễ dàng hơn khiêu chiến Phương Minh nhiều.
Tất cả mọi người kiễng chân ngóng trông, mà người đàn ông xếp thứ bốn mươi sáu trên mặt hiện ra nụ cười khổ, bởi vì hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần để nhận thua, thần tử Giáo Hội này khiến John không có lực hoàn thủ, mà John vốn bài danh thứ chín trên Thiên Thê Bảng, hắn thậm chí còn không đánh bại John thì làm sao có thể là đối thủ của đối phương.
Chịu thua cho dù rớt xuống thứ hạng bốn mươi bảy, ngược lại dù sao cũng không trở thành người bị loại bỏ, cuối cùng phải xem tình huống để quyết định có nên khiêu chiến thứ hạng phía trước hay không.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, trên mặt Phương Minh hiện lên vẻ mặt ý vị thâm trường, cứ như vậy lặng lặng đứng ở nơi đó, không hề có chút ý muốn dời bước tới lôi đài khác.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Thần tử Giáo Hội này đang làm cái gì?"
"Ôi trời ơi, cậu ta dĩ nhiên trực tiếp nhắm hai mắt lại, chẳng lẽ lại muốn nhắm mắt dưỡng thần."
"Nhắm cái chó má, hiện tại cậu ta nhắm mắt dưỡng thần, đây không phải là bẫy người ấy ư, chỉ còn lại có hai giờ cuối cùng để khiêu chiến, vẫn còn có rất nhiều người chưa bắt đầu khiêu chiến đây."
Sau ba phút đoàn người đột nhiên nổ tung, toàn bộ hiện trường một mảnh xôn xao, tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Phương Minh.
Đúng vậy, Phương Minh ngoài dự liệu của tất cả mọi người ở đây, sau khi đánh bại người xếp hạng năm mươi rồi không khiêu chiến người ở lôi đài khác, trực tiếp nhắm mắt lại, giống như đang ngủ vậy.
"Thần tử điện hạ, người đây là ý gì?"
Sau cùng có người nhịn không được mở miệng, không phải người nào khác mà chính là người thanh niên đã chịu thua lúc nãy, hắn chịu thua là chờ Phương Minh khiêu chiến những người khác, sau đó lại khiêu chiến, nhưng bây giờ Phương Minh bất động, vậy hắn phải làm sao bây giờ?
Khiêu chiến Phương Minh, vậy có khác gì so với muốn tự tìm đường chết chứ?
"Thần tử, người hành động như vậy tựa hồ có chút không ổn đâu."
Có trưởng lão của thế lực khác mở miệng, Phương Minh cứ như vậy đứng ở vị trí của người thứ năm mươi, vậy những thanh niên trẻ tuổi khác trong tộc bọn họ làm sao còn cơ hội khiêu chiến?
"Có gì không thích hợp, không lẽ còn có quy định người muốn lên bảng nhất định phải khiêu chiến những người xếp hạng trước?" Phương Minh cười cười hỏi ngược lại.
Ách...
Ông lão trong nháy mắt bị Phương Minh hỏi lại tới không phản bác được, bởi vì thực sự không có quy định nào bắt buồn người trên Thiên Thê Bảng nhất định phải khiêu chiến những người bài danh trước, bởi vì căn bản không cần, người lên Thiên Thê Bảng đều hy vọng có thể đứng vững trong danh sách, sẽ không chủ động khiêu chiến vị trí phía trước, do đó cũng có thể nói người có vị trí đứng càng gần trên đầu liền càng thêm an ổn.
Cho nên từ xưa tới nay chưa từng có ai giống như Phương Minh, rõ ràng có thực lực trước 10 nhưng lại chiếm cứ một tên sau cùng không đi khiêu chiến người phía trước, đương nhiên cũng có một nguyên nhân khác, đó chính là bài danh phía trước Thiên Thê Bảng đều là những người tham gia khiêu chiến từ rất sớm, đã leo lên từ mấy chục năm trước.
Thiên Thê Bảng mỗi năm mươi năm đổi một lần, mà cùng lúc Thiên Thê Bảng thay đổi, mỗi bên thế lực lớn sẽ trực tiếp chọn ra hai mươi người mạnh mẽ, mà hai mươi người mạnh mẽ này cùng tranh đoạt vị trí trên Thiên Thê Bảng, giống như John cùng Hill đều là một đời tuổi trẻ trước thập đại cao thủ, liền bởi vì bọn hắn đều xếp hạng trước mười trên Thiên Thê Bảng.
Nói cách khác, giống như Phương Minh loại người có thực lực cường hãn nhưng không xuất hiện trên Thiên Thê Bảng của thiên tài trẻ tuổi là trường hợp đặc biệt, là trước đó chưa từng có, điều này cũng dẫn đến Phương Minh tìm được lỗ thủng của Thiên Thê Bảng, chỉ cần hắn giữ vững vị trí năm mươi này, những người khác đương nhiên cũng không cách nào khiêu chiến thành công.
Những đệ tử thiên tài xếp hạng trên Phương Minh 10 bậc trên mặt không biến đổi gì, nhưng trong lòng lại đang mừng như điên, bởi vì hành động của Phương Minh có nghĩa là bọn họ không cần bị người khác khiêu chiến nữa, có cái chướng ngại vật Phương Minh này ở đây, bọn họ có thể vững vàng ngồi trên bảng Thiên Thê Bảng, chờ đợi khi công bố Thiên Thê Bảng cuối cùng.
"Thần tử, người hành động như vậy thật sự có chút quá đáng, Thiên Thê Bảng là bằng vào thực lực để đi lên, người không sợ hành vi cử chỉ của người sẽ bị giới tu luyện chế nhạo sao?"
Lại một ông lão mở miệng, bởi vì trong số đệ tử của hắn còn có hai người thực lực mạnh chưa đứng ra khiêu chiến, hắn tự nhiên không cam lòng để môn hạ đệ tử cứ như vậy mất đi cơ hội.
"Kỳ thực để tôi nói một câu công đạo, thần tử điện hạ người ta cũng không vi phạm quy tắc, cũng không có chuyện gì để nói đấy, không phục thì cứ đi khiêu chiến là được."
Có người phản đối cũng có người ủng hộ, một ông lão đứng về phía Phương Minh, đương nhiên sở dĩ hắn nói như vậy đó là bởi vì đệ tử thiên tài bên trong tộc hắn vừa vặn có bài danh thứ bốn mươi tám.
Cái bài danh này rất bất ổn, mặc dù có thể bị loại bỏ, nhưng chỉ cần Phương Minh giữ vững vị trí năm mươi không đi, vậy đệ tử thiên tài của tộc hắn cũng có thể ổn định, đương nhiên, lúc này hắn cũng sẽ đứng ra nói giúp Phương Minh.
"Đánh rắm, cái gì mà không vi phạm quy tắc, nếu như tất cả mọi người làm như vậy, cái Thiên Thê Bảng này còn có cái công bình gì đáng nói."
"Công bình? Trên đời vốn dựa theo quy tắc mạnh được yếu thua để sinh tồn đấy, hành vi của thần tử điện hạ không có cái gì không đúng, các người nếu có năng lực cũng có thể làm như vậy."
Bởi vì hành động của Phương Minh, phía dưới đã ầm ĩ thành một mảnh, mà Giáo Hội bên kia, trên mặt đám người Gamma cũng mang theo vẻ nghi hoặc, bởi vì bọn họ không biết thần tử điện hạ tại sao phải làm như vậy?
"Tôi nghĩ, thần tử điện hạ hẳn là vì tôi rồi."
Giáo Hội bên này có một người thanh niên trẻ tuổi mở miệng, ánh mắt nhìn phía Phương Minh mang theo vẻ cảm kích, tuy rằng hắn cũng ở trên Thiên Thê Bảng nhưng chỉ xếp hạng bốn mươi lăm, cùng là một bài danh rất không an toàn.
Nghe được lời nói của Leonard, đám người Gamma trên mặt lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nếu như vậy liền có thể giải thích mọi chuyện rồi. Xem ra thần tử điện hạ thật là một lòng vì Giáo Hội.
"Chớ tự mình đa tình, cái gì vì anh, cậu ta ngay cả tên của anh cũng không biết, làm sao lại biết bài danh của anh, ai biết hắn muốn làm trò gì kia chứ?"
Iveney mở miệng, dưới cái nhìn của cô ta, tên vô sỉ này tuyệt đối không phải vì nguyên nhân đó, nhất định là có mục đích khác.
Vẻ mặt của Leonard có chút xấu hổ, bởi vì Iveney nói mấy lời kia dường như cũng rất có đạo lý, thần tử điện hạ hẳn là không biết tên của mình, thế nhưng ngoài lý do này còn lý do nào để giải thích hành động của thần tử điện hạ nữa?
Chẳng qua sau một khắc, Leonard đã biết.
"Khụ khụ, các vị cũng đừng cải vã, gần đây lúc tu luyện tôi không cẩn thận tẩu hỏa nhập ma, bị trọng thương, cần một lượng lớn thiên tài địa bảo đến chữa thương, mà tuy rằng tôi là thần tử, nhưng không muốn vô công hưởng thụ tài nguyên của Giáo Hội, cho nên nghĩ nghĩ chỉ có thể dựa vào chính mình đi tìm."
Phương Minh mở miệng, mà sau khi mọi người nghe được lời nói của cậu đều hiện ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, không biết đang yên đang lành Phương Minh nói những thứ này làm gì?
"Chỉ là thiên tài địa bảo này thật sự là quá khó tìm, tôi tìm một hồi lâu cũng không tìm được, nhưng thương thế đã đến mức độ không thể trì hoãn, tôi biết lần này gần như toàn bộ thế lực lớn phương Tây đều tề tụ ở đây, cho nên muốn mượn cơ hội này hỏi thăm một chút, có ai có thiên tài địa bảo hay mấy thứ tốt tốt nào không?"
Nói tới chỗ này, tại chỗ ngoại trừ số ít mấy người tuổi trẻ vẫn còn vẻ mặt mờ mịt, những người thế hệ trước đều nghe hiểu, nguyên một đám trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ, xảo trá, thần tử này đang trần truồng lừa gạt.
Bọn họ đã hiểu rõ, đối phương sở dĩ đứt đoạn khiêu chiến liên tiếp, liền vì muốn lừa bọn họ một vố, cái gì trọng thương gì gì kia đều là mượn cớ, nói trắng ra là đang nói thẳng cho bọn họ biết, nếu muốn khiến cậu chuyển vị, vậy mau mau lấy ra đầy đủ thành ý đến đi.
Giáo Hội bên này, vẻ mặt đám người Gamma trở nên cổ quái, không biết nên nói như thế nào, mà Iveney thì hừ lạnh: "Tôi biết ngay cậu ta làm như vậy khẳng định có mục đích riêng, thật là quá vô sỉ, dĩ nhiên nương cơ hội như vậy lừa đảo, thực sự là làm mất hết mặt mũi của Giáo Hội chúng ta."
Bernard cũng mang gương mặt xấu hổ, đầu trực tiếp rũ xuống sắp đến ngực, quả nhiên là hắn tự mình đa tình.
"Hừ, thần tử cậu thực sự là quá kiêu ngạo, thật sự cho rằng cậu là vô địch sao? Thật sự cho rằng giới tu luyện phương Tây chúng tôi không người sao?"
Một người thanh niên trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh đi ra, trực tiếp lên lôi đài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận