Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 613: Đã từng là cường giả đến từ Hắc Ám Hội Nghị

Chương 613: Đã từng là cường giả đến từ Hắc Ám Hội Nghị
Trên bầu trời của Thần Linh cổ thành, tượng thần của ba thần linh phát ra uy thế khủng bố hướng về phía trường kiếm kia, nhưng mà trường kiếm không hề sợ hãi, thậm chí bổ ra một kiếm, một kiếm này bổ thẳng về phía Hỏa Thần.
Hỏa diễm thiêu đốt, thân thể của Hỏa Thần tiêu tán ở trong không trung, trực tiếp bị trường kiếm đánh tan, chẳng qua lập tức những ngọn lửa này lại tái tổ hợp thân thể lại một lần nữa.
Vậy mà mặc dù như thế, phía dưới đông đảo thiên tài trẻ tuổi vẫn một mảnh xôn xao, đây chính là thần linh! Không ngờ lại có thể bị một kiếm đánh nát tan, cho dù sau đó có tái tổ hợp thì cũng thật sự khó có thể tin tưởng nổi, trường kiếm này vậy mà có thể tạo thành thương tổn đối với thần linh.
Đánh tan tượng Hỏa Thần sau đó trường kiếm lại thay đổi phương hướng, không chút do dự hướng phía tượng thần Thiên Sứ kia bổ tới, tượng thần Thiên Sứ kia tuy rằng cả người được ánh sáng thần linh bao phủ uy nghiêm, nhưng vẫn không thể ngăn cản được một kiếm này.
Mười hai cánh có phân nửa bị trường kiếm này chặt đứt, trở thành thiên sứ gãy cánh chân chính.
"Này... Nó lại vừa chém đứt cánh của thiên sứ mười hai cánh, thật là quá hung mãnh."
"Không hiểu sao tôi vẫn luôn có dự cảm không tốt mơ hồ."
Những đệ tử thiên tài phía dưới nhìn thiên sứ gãy cánh, nguyên một đám trên mặt lộ ra vẻ kinh sợ, bởi vì một màn trước mắt lật đổ nhận thức của bọn họ.
Kiếm thứ ba, trường kiếm chém về phía bức tượng băng kia, tượng băng trong nháy mắt đổ nát!
Lặng ngắt như tờ, lần này đông đảo đệ tử thiên tài bên dưới không ai nói chuyện, bởi vì bọn họ đã không biết nên nói cái gì, trường kiếm này quá hung hãn, ba vị thần linh đó! Mặc dù chỉ là tượng thần, nhưng không ngờ lại bị ba kiếm chém nát, nếu chuyện này truyền đi chỉ sợ cũng không có người tin tưởng.
Yên tĩnh như chết!
Nhưng mà hơn mười giây qua đi, trên bầu trời của thành cổ đột nhiên nổi lên hoa tuyết, mặc dù có vô số đóa hoa tuyết hiện lên nhưng không thể hạ xuống, tan biến hết ngay trên không trung, chẳng qua ngay sau đó, khu vực xung quanh trường kiếm kia đột nhiên xuất hiện hàn băng, hàn băng này trong nháy mắt đóng băng hết toàn bộ khu vực xung quanh trường kiếm.
Tượng Băng Thần lại một lần nữa xuất hiện trên bầu trời, từ trên bầu trời hạ xuống, nương theo hoa tuyết, như từ trong thế giới băng tuyết đi tới.
XÍU...UU!!
Thiên sứ mười hai cánh cũng động, một luồng thánh quang bắn ra phủ chồng lên khu vực trường kiếm bị đóng băng, cả khu vực đó đều bị thánh quang bao phủ hết.
"Quả nhiên, tôi biết ngay mà, thần linh làm sao có thể thất bại dễ dàng như vậy."
"Không sai, lúc trước là do ba vị thần linh này không đặt trường kiếm kia vào trong mắt, mà lúc này trường kiếm chọc giận ba vị thần linh, ba vị thần linh cuối cùng cũng ra tay."
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía thần linh thứ ba Hỏa Thần, hai tay Hỏa Thần huy động, một con rồng lửa kinh khủng ngưng tụ trên bầu trời, rồng lửa này cho dù là hình thể hay là uy lực cũng không phải con rồng lửa mà Carlo huyễn hóa ra có thể so sánh.
Nếu như thật sự dám so sánh, vậy chỉ có thể nói chênh lệch giữa chúng nó giống như một con kiến nhỏ bé so với một con voi to lớn.
Hỏa long rít gào, dưới ánh mắt rung động vô cùng của mọi người, mạnh mẽ đánh tới khu vực đã bị đóng băng kia.
"Đây mới thật là băng hỏa lưỡng trọng thiên."
"Trường kiếm kia lần này chắc chắn xong đời."
Hỏa long va chạm, băng tuyết hòa tan, mà thánh quang cũng rơi xuống ngay lúc này, ba vị thần linh đồng thời công kích giết tới.
Răng rắc!
Khối băng rơi xuống, ánh mắt mọi người nhìn chòng chọc vào nơi ấy, muốn nhanh chóng nhìn thấy thảm trạng của trường kiếm kia, nhưng mà để cho bọn họ bất đắc dĩ là sau khi thánh quang bao phủ xuống, thứ bọn họ đủ khả năng thấy cũng chỉ có một mảnh trắng xoá, bởi vì thánh quang này thật sự là quá chói lóa.
Một giây, hai giây, ba giây...
Thời gian tại thời khắc này phảng phất như đã ngừng lại, mọi người vẫn đang nhìn chằm chằm vào khu vực sáng chói không gì sánh được kia, tuy rằng trong lòng bọn họ đã có đáp án, nhưng vẫn muốn tận mắt nhìn thấy kết quả.
Oanh!
Sau một khắc, tròng mắt mọi người co rút lại, bởi vì ngay khoảnh khắc khi tia sáng đó rơi xuống, một luồng hàn quang phóng lên trời, xẹt qua bầu trời, trực tiếp bổ vào trên người Hỏa Thần.
Hỏa Thần lần thứ hai tiêu tán, khác biệt chính là lần này nó không còn khả năng tái tổ hợp nữa.
"Xảy ra chuyện gì?"
Không ít người còn chưa kịp phản ứng đã có chuyện gì xảy ra liền thấy Hỏa Thần tiêu tán, đợi tới khi bọn họ kịp phản ứng thì đột nhiên lại thấy một đạo hàn quang bay về hướng phía thiên sứ gãy cánh.
Bá!
Lần này, tất cả cánh còn lại của thiên sứ gãy cánh đều bị chặt đứt, trực tiếp từ trên bầu trời rơi xuống, cuối cùng khi cách thành cổ chỉ còn có hơn 10m, biến thành lông chim màu trắng bay xuống đầy đất.
Hít!
Vô số người hít vào một hơi khí lạnh, trường kiếm kia dưới công kích do ba vị thần linh liên thủ dĩ nhiên vẫn tồn tại, hơn nữa còn có thể giết ngược lại hai vị thần linh.
Trên bầu trời lúc này chỉ còn lại thần Băng Tuyết kia, chẳng qua đúng lúc này, bên trong tòa thành cổ người đàn ông mặc quần áo trắng của Băng Tuyết Thần Điện kia lại có động tác, hai tay bắt đầu kết ấn, mà theo thủ ấn của hắn biến hóa, thần Băng Tuyết kia cũng đáp lại, động tác không còn cứng nhắc như vậy nữa, dĩ nhiên tránh thoát kiếm thứ ba của trường kiếm kia.
"Thiên sứ sẽ không vẫn lạc, vẫn sẽ sống mãi!"
Trong miệng Iveney lúc này cũng niệm tụng chú ngữ, theo chú ngữ mà cô ta niệm ra, lông chim đang bay xuống kia cũng bắt đầu hội tụ lại với nhau, có xu thế muốn tái tổ hợp, nếu cứ tiếp tục như vậy mà nói, thiên sứ mười hai cánh này hẳn cũng sẽ sống lại.
Một bên khác Carlo cũng mang sắc mặt nghiêm túc, trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa, mà đoàn lửa này bay thẳng về phía không trung, biến thành một biển lửa, ở giữa biển lửa này, tất cả mọi người có thể mơ hồ nhìn được một bóng người xuất hiện.
Dục hỏa trùng sinh, Hỏa Thần cũng gần sống lại.
"Tôi từng nghe một vị trưởng bối nói qua, người đã từng tiếp thụ truyền thừa của thần linh có thể hiến tế sinh mệnh của bản thân để triệu hồi thần linh chân chính, mà lúc này ba người Iveney dường như đang dùng phương thức này một lần nữa triệu hoán thần linh, chẳng qua dường như bọn họ không phải hiến tế tánh mạng của bản thân."
Trong đám người có người nói nhỏ, mà sau khi nghe được lời nói của mấy người này, Carlo khinh thường nói: "Nơi này là thần linh thành cổ, là căn cứ của thần linh, triệu hoán thần linh ở chỗ này không cần phải trả giá gì cả, chỉ cần thành cổ không hủy thì thần linh cũng bất diệt, trường kiếm này cho dù có lợi hại hơn thì cuối cùng cũng sẽ vì năng lượng khô kiệt mà bị thua."
Với tư cách là người được thần linh truyền thừa, sự hiểu biết của Carlo đối với thần linh thành cổ nhiều hơn hẳn những người khác, quả thật, nếu như là ở bên ngoài muốn triệu hoán thần linh nhất định phải trả giá bằng cả mạng sống, bởi vì pháp tắc của thế giới bên ngoài không cho phép thần linh xuất hiện.
Thế nhưng nơi này là chiến trường thượng cổ, mà nơi bọn họ đang đứng lại là thần linh thành cổ, cái giá phải trả khi triệu hoán thần linh ở chỗ này căn bản là không bao nhiêu, chí ít hắn có thể triệu hoán thần linh xuất hiện vài chục lần.
Nghe được lời nói của Carlo, đám người ở đây đều trầm mặc, trường kiếm này tuy rằng lợi hại nhưng trường kiếm dù sao cũng chỉ là vũ khí, mà năng lượng của vũ khí nhất định là có hạn, ngay khi sử dụng hết số năng lượng này chỉ sợ cũng là lúc bị thua.
"Là ai quấy rối giấc ngủ của tôi?"
Một tiếng thở dài truyền đến, mọi người nghe được thanh âm này đều đưa mắt nhìn về phía cửa thành, ở nơi này có một người đàn ông đang chậm rãi đi tới, trên mặt người đàn ông đeo mặt nạ, mặc trên người một bộ khôi giáp cực kỳ rách nát, vừa nhìn qua liền biết khôi giáp này không có chút tác dụng phòng ngự nào, mặc vào chỉ có thể khiến người ta mập mạp hơn thôi.
Không sai, người đàn ông này dĩ nhiên chính là Phương Minh!
Mặt nạ cùng khôi giáp là sau khi Phương Minh đi vào thành cổ tìm kiếm được đấy, cái thứ rách nát này đương nhiên không ai cần, nhưng đối với Phương Minh ngược lại rất cần thiết, bởi vì cậu cần ẩn giấu thân phận của mình.
Lối vào chiến trường thượng cổ mở ra đồng nghĩa với đám người ở đây có thể rời đi bất kỳ lúc nào, cho nên những chuyện đã xảy ra ở bên trong những cường giả ở bên ngoài kia đương nhiên cũng sẽ biết, nếu như vẻn vẹn chỉ là đối mặt với người của Băng Tuyết Thần Điện cùng Hỏa Thần Giáo, còn chưa đủ lực khiến cậu phải ẩn giấu thân phận của mình.
Thế nhưng lần này mục tiêu của cậu là thí thần, phối hợp với trường kiếm vừa xuất hiện đã tiêu diệt thần linh, mà trong ba vị thần linh này còn có một thần Thiên Sứ là thần của Giáo Hội phương Tây, điều này có nghĩa trong số những người cậu cần phải giết có cả thánh nữ Iveney của Giáo Hội.
Thần tử Giáo Hội chém giết thánh nữ Giáo Hội, đồng thời tiêu diệt thần Thiên Sứ của Giáo Hội, nếu tin tức này truyền ra ngoài, dù cho cậu là thần tử chắc chắn cũng phải đối mặt với sự truy sát của Giáo Hội phương Tây, lại thêm những thế lực khác ở phương Tây, nhất định sẽ khiến cậu không còn đất để đặt chân ở phương Tây này.
Mà hiển nhiên đây là điều mà Phương Minh không muốn nhìn thấy nhất, chí ít là trong khi cậu còn chưa đủ thực lực về nước đối kháng với nhà họ Mục.
"Mày là ai?"
Ánh mắt của Carlo nhìn về phía Phương Minh, mà đây cũng là nghi ngờ trong lòng tất cả mọi người ở đây.
Bên ngoài thành cổ có màn sáng khủng bố, gần như không có khả năng còn người sống sót, nói cách khác người trước mắt này không phải người đã đi vào cùng với bọn họ, hơn nữa nhìn cái áo giáp sắt rách nát này của hắn, chẳng lẽ là một cường giả vẫn còn sống của chiến trường thượng cổ?
"Tôi là ai?" Phương Minh dùng thanh âm trầm thấp hỏi ngược lại.
"Giả thần giả quỷ, không cần biết mày là ai, đánh nát mày trước rồi lại nói tiếp!"
Carlo gương mặt không nhịn được giơ đôi tay lên, một con rồng lửa lập tức bay thẳng về hướng Phương Minh, nhưng mà một màn làm cho tất cả mọi người khiếp sợ xảy ra, từ góc độ của bọn hắn tới xem, con rồng lửa này sau khi đụng vào khôi giáp rách nát của người nọ cũng chỉ làm cho đối phương lảo đảo lui một bước, mà ngay cả khôi giáp cũng không bị vỡ vụn.
"Đây là khôi giáp thông thường, làm sao có thể đỡ được một kích này của Carlo?"
Đoàn người xôn xao, nhưng mà gương mặt của Phương Minh dưới lớp mặt nạ lại giương lên một vòng cung, người khác không biết nguyên nhân nhưng chính cậu lại rất rõ ràng, ngay khi con rồng lửa kia bay tới vị trí cách cậu mười mét, cậu đã âm thầm ra tay hóa giải hơn phân nửa lực lượng của con rồng lửa này.
Con ngươi của Carlo cũng co rút lại một chút, trong số những người ở đây, hắn không cho rằng có người có thể thừa nhận một kích này của hắn, ngoại trừ Iveney cùng người đàn ông của Băng Tuyết Thần Điện kia cũng nhận được truyền thừa như hắn.
"Mày thật là cường giả viễn cổ đang ngủ say ở chiến trường thượng cổ này?"
Giờ khắc này ngay cả Carlo cũng bắt đầu có chút hoài nghi, bởi vì ngoại trừ khả năng này thì không còn khả năng nào khác có thể giải thích.
"Viễn cổ? Tôi không biết tôi là ai, tôi chỉ nhớ rõ tôi đã từng xé nát một người chim sáu cánh ở đây, sau đó... Sau đó..."
Phương Minh đột nhiên rống giận một tiếng, làm ra dáng dấp như đau đầu đến phát cuồng, nhưng mà lời nói của cậu rơi vào trong lòng đám người Carlo, nhất là trong tai Iveney, khiến vẻ mặt của họ trong nháy mắt trở nên khó coi.
Người chim là cách Hắc Ám Hội Nghị gọi Thiên sứ của Giáo Hội bọn họ, mà thiên sứ sáu cánh mặc dù không thể xưng là thần linh, nhưng thực lực cực kỳ kinh khủng, đã tiếp cận vô hạn tới trình độ thần linh.
Cường giả trước mắt này dĩ nhiên xé nát thiên sứ sáu cánh, đây chẳng phải là nói thực lực của hắn cho dù còn chưa thể trở thành thần linh, cũng đến gần vô hạn với thần linh, hơn nữa có khả năng rất lớn hắn là người của Hắc Ám Hội Nghị, điều này làm cho mấy người Iveney cùng Hill vô cùng khẩn trương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận