Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 883: Tôi

Chương 883: Tôi
Cảm thụ được Trương Đại Lôi đang tức giận, hai người đàn ông kia mở miệng trước một bước, bọn họ muốn tâng bốc Trương Đại Lôi, vì thế hiện tại đương nhiên phải làm tiên phong mới được.
"Không muốn xí nghiệp của các ngươi đóng cửa thì lập tức ngậm miệng của các ngươi lại, bằng không qua ngày hôm nay có lẽ các ngươi sẽ trở thành người nghèo tới không còn đồng nào, không đúng, là những xí nghiệp thiếu nợ ngân hàng không thể trả phải phá sản!"
Căn bản là Phương Minh không hề liếc nhìn hai người đàn ông này, tuy rằng người làm ăn không muốn đắc tội người bên cục thuế, nhưng kẻ nịnh bợ mấy người bên cục thuế như vậy chỉ có một khả năng, chính là công ty của bọn họ trốn thuế rất nghiêm trọng.
Nếu một xí nghiệp trốn lượng thuế quá lớn, chỉ có thể nói này việc kinh doanh của xí nghiệp này cũng không được tốt lắm, mà nếu loại người này đã biết nịnh bợ người của cục thuế thì hiển nhiên cũng biết nịnh bợ người của ngân hàng, một lượng lớn tiền để duy trì vận hành xí nghiệp là đến từ ngân hàng cho vay.
Đương nhiên, trên toàn quốc không thiếu loại ông chủ như vậy, nói không khoa trương chút nào, nếu như ngân hàng đình chỉ cho vay hoặc là không cho phép hoàn lại tiền lãi có thể kéo dài niên hạn cho vay, có tới 60% xí nghiệp trong nước sẽ phải phá sản.
Hai người thanh niên bị lời của Phương Minh trấn trụ, có chút không thể quyết định chắc chắn được, không thể làm gì khác hơn là đưa mắt nhìn về phía Trương Đại Lôi.
"Tổng giám đốc Lý, tổng giám đốc Tiễn đừng để bề ngoài của thằng nhóc này lừa gạt, trong số mấy công tử ca đứng đầu Ma Đô này, cho dù có người tôi chưa từng bắt chuyện nhưng ít ra tôi cũng đều biết hết, mà căn bản cậu ta không phải là người trong vòng."
Trương Đại Lôi biết hai người này lo lắng cái gì, hẳn là sợ tên nhóc trước mắt này là quan nhị đại, nhưng mà hắn đã trà trộn vài chục năm trong quan trường ở Ma Đô, cũng đã gặp con cháu của các lão đại mấy lần, biết người trước mắt này cũng không phải quan nhị đại gì.
Có Trương Đại Lôi bảo đảm, hai người đàn ông này cũng không tiếp tục lo lắng nữa, một vị trong đó mang vẻ mặt trào phúng, nói: "Người trẻ tuổi, có lẽ trong nhà cậu có chút tài sản, nhưng đây là Ma Đô, năng lượng của Trương cục không phải cậu có thể tưởng tượng, nếu không muốn mang phiền toái tới cho người nhà thì lập tức xin lỗi Trương cục đi, có lẽ Trương cục đại nhân đại lượng sẽ không so đo với tên tiểu bối như cậu."
"Không sai, để Hàn Kiều Kiều uống vài chén cùng Trương cục, có lẽ Trương cục vui vẻ sẽ bỏ qua cho cậu một con ngựa."
Vào lúc này, Hàn Kiều Kiều còn cố tình lửa cháy đổ thêm dầu, nói: "Phương Minh, người ta nói rất đúng, tay nhỏ không thể vặn đùi lớn, nếu không được thì để em đi qua uống một ly đi."
"Ha ha."
Hàn Kiều Kiều không dám chen vào nói, cô ấy biết lúc này Phương Minh thật sự tức giận, chẳng qua dù sao thì cô ấy cũng đã đạt được mục đích rồi.
"Cậu Phương, đây là chuyện của tôi, cứ để tôi xin lỗi ông ấy là được, nếu không được nữa thì cậu đưa Kiều Kiều rời khỏi đây trước đi, Trương cục, tôi uống một ly với ông."
Mắt thấy bầu không khí càng ngày càng ngưng trọng, Lý Tinh Tinh muốn hạ bầu không khí xuống, vì thế bưng ly rượu lập tức đi về phía Trương Đại Lôi, nhưng mà lúc này Trương Đại Lôi căn bản không hề có chút suy nghĩ gì với cô ấy, khắp đầu Trương Đại Lôi đều là khuôn mặt khẽ cười duyên kia của Hàn Kiều Kiều.
"Theo tôi uống một ly? Cô tính toán thơm bơ vậy sao? Chẳng qua cũng chỉ là một cái con hát mà thôi, đừng cho là tôi không biết, cô cũng chẳng khác gì loại gái bán dâm, chẳng qua chỉ cao cấp hơn một chút mà thôi."
Lời Trương Đại Lôi nói khiến sắc mặt Lý Tinh Tinh trở nên xấu hổ mà trắng bệch ra, đúng là gia đình cô ấy không có bối cảnh gì, lúc đó có thể xuất đạo thật sự là dựa vào dung mạo, mà một nữ minh tinh chỉ có dung mạo mà không có bối cảnh gì, có thể nghĩ dọc theo con đường này cô ấy đã trải qua những gì.
Chẳng qua cho dù những người có tiền kia khinh thường cô ấy, nhưng cũng sẽ không nói thẳng thừng ngay trước mặt cô ấy, mà giờ khắc này lời Trương Đại Lôi nói khiến mặt của cô ấy đỏ tới mức có thể nhỏ ra máu, càng tức giận tới thân thể mềm mại run run.
"Lý Tinh Tinh, đừng giở trò gì ngay trước mặt tôi, anh trai tôi cũng đang ăn cơm ở quán cơm Lục Quốc này, hiện tại tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy ngay, không sợ nói cho các người biết, ngày hôm nay nếu không thể khiến tôi thoả mãn, sau này mấy người đừng mơ có thể tiếp tục đặt chân cùng phát triển ở Ma Đô."
Anh trai của Trương Đại Lôi là lãnh đạo của Cục Văn hóa, khi hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho anh trai hắn, sắc mặt của Lý Tinh Tinh cùng mấy vị nữ tinh khác trở nên bắt đầu thấp thỏm không yên, các cô ấy biết Trương Đại Lôi làm vậy là cố tình muốn đe dọa Hàn Kiều Kiều, muốn buộc Hàn Kiều Kiều đi vào khuôn khổ.
"Chị Tinh Tinh, Nhiệt Địch, mấy người đứng làm gì vậy? Tất cả ngồi xuống ăn tiếp đi."
Nhưng mà biểu tình trên mặt Hàn Kiều Kiều không có bất kỳ biến hóa nào, không có chút nào bị ảnh hưởng, vẫn tự mình càn quét mỹ thực trên bàn, còn kêu gọi đám người Lý Tinh Tinh cũng ngồi xuống.
Trên mặt Lý Tinh Tinh lộ ra cười khổ, chẳng qua cô ấy cũng không phải quả hồng mềm gì, Trương Đại Lôi này làm nhục bản thân mình như vậy, vậy mình cũng không cần phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nếu sự tình kia bại lộ ra ngoài, không phải cũng chỉ là không thể tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí thôi sao?
Mấy năm nay cô ấy cũng đã kiếm đủ tiền rồi, là số tiền mà người thường dùng mấy đời đều không kiếm được đấy, cùng lắm thì cứ rời khỏi giới giải trí là được.
Nghĩ tới đây, Lý Tinh Tinh cũng ngồi xuống, mà thấy Lý Tinh Tinh ngồi xuống, mấy vị nữ tinh khác cũng theo chân ngồi xuống, các cô ấy không gặp phải vấn đề gì trên phương diện thuế vụ này, về phần không cách nào tiếp tục phát triển ở Ma Đô, vậy bọn họ có thể lựa chọn đi những thành phố khác để phát triển, thủ đô, Hương Giang thậm chí Mang Quả bên kia cũng không kém.
Thấy Hàn Kiều Kiều chúng nữ không hề để ý tới uy hiếp của mình, Trương Đại Lôi cũng tức điên, nhất là lúc này Lý Tinh Tinh càng không chút khách khí trực tiếp trục khách nói: "Trương cục trưởng, đây là yến hội tư nhân chúng tôi, mời ông rời khỏi."
"Mời tôi rời khỏi?"
Trương Đại Lôi phảng phất như mới nghe được chuyện cười rất lớn vậy, chẳng qua theo sau chính là nở nụ cười lạnh, lại một lần nữa gọi điện thoại, đợi khi người ở đầu bên kia điện thoại nhận máy trực tiếp ra lệnh: "Từ Đại Phúc, ta ra lệnh cho ngươi, hiện tại ngươi lập tức dẫn người đến quán cơm Lục Quốc cho ta, ta phát hiện người có hiềm nghi phạm tội trốn thuế đang ở đây, vì phòng ngừa người hiềm nghi chạy trốn ra nước ngoài, trực tiếp bắt người vào ngục giam, đến lúc có cơ hội lại chuyển giao cho công an."
Thân thể Lý Tinh Tinh run rẩy, hiển nhiên cũng có chút bị hù dọa, nhưng vẫn kiên cường không thay đổi lập trường, bị giam thì bị giam, cô ấy cũng không sợ, dù sao thì chính sách của bên trên cũng nói rất rõ ràng, sau khi nộp bổ sung xong sẽ bỏ qua hết những chuyện cũ.
"Phục vụ, đuổi bọn họ ra khỏi đây cho tôi, nơi này là chỗ chúng tôi đang ăn cơm."
Ánh mắt Lý Tinh Tinh nhìn về phía phục vụ viên nơi cửa, mà trên mặt phục vụ cũng mang theo vẻ khó xử, cô ấy thật sự không dám đi đuổi vị Trương cục này, trừ phi cô ấy không muốn làm công việc này nữa.
Trương Đại Lôi đắc ý nhìn Lý Tinh Tinh, một bộ dạng cô có thể làm gì được tôi?
"Còn không ra tay sao?"
Hàn Kiều Kiều lấy cùi chỏ chạm chạm cánh tay của Phương Minh, nhưng mà Phương Minh chỉ nhàn nhạt nhìn cô ấy một cái, nói: "Không phải người ta còn một anh trai chưa tới sao?"
"Cậu còn ngoan độc hơn cả tôi!"
Sau khi sửng sốt một lúc, Hàn Kiều Kiều hướng phía Phương Minh giơ ngón tay cái lên, cô ấy chỉ muốn đối phó với Trương Đại Lôi này, không nghĩ tới Phương Minh còn muốn ra tay với cả anh trai của người ta.
Phục vụ buộc lòng phải tìm một lý do nói đi mời tổng giám đốc, sau đó chạy trốn mất tiêu, mà vài phút sau đó, giám đốc khách sạn cùng hai ba người thanh niên đi tới.
"Đại Lôi, chuyện gì xảy ra?"
Người đàn ông mở miệng nói chuyện có chút giống với Trương Đại Lôi, hiển nhiên vị này chính là người anh trai ở Cục Văn hóa kia của Trương Đại Lôi, chẳng qua anh cả của Trương Đại Lôi cũng không đứng ở trung tâm nhất mà chỉ đi ở bên trái, vị trí trung tâm là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mang mắt kính, người lăn lộn trên quan trường coi trọng nhất là vị trí, hiển nhiên thân phận của nam thanh niên này còn tôn quý hơn cả anh cả của Trương Đại Lôi nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận