Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 958: Phía trước có quỷ

Chương 958: Phía trước có quỷ
Âm lãnh!
Âm lãnh không bến bờ!
Phương Minh có thể cảm nhận được một luồng hơi lạnh từ xung quanh thân thể truyền tới, dù cho lấy tố chất thân thể của cậu lúc này cũng có chút không chịu nổi, quan trọng nhất là xung quanh vẫn chỉ có bóng tôi vô hạn, phảng phất như bọn họ đã đi tới một thế giới không người không ánh sáng.
Nếu không phải Phương Minh có thể cảm nhận được sự tồn tại của Lưu Nguyệt bên cạnh, Phương Minh gần như đều phải hoài nghi có phải mình bị Lưu Nguyệt gài bẫy rồi hay không, nơi mà bọn họ đang đi không phải đường tới cõi âm mà là đi tới một chỗ khác.
Đương nhiên từ trong miệng Lưu Nguyệt, Phương Minh cũng biết, con đường này không phải đường thông tới cõi âm bình thường mà là một con đường nhập cư trái phép.
Trên thực tế đối với cõi âm, toàn bộ người không phải hồn phách sau khi chết tiến vào cõi âm đều được xem là nhập cư trái phép, mà loại người quá âm giống như Chu Hải kỳ thực cũng là một loại người nhập cư trái phép, chỉ có điều loại người này đã lén thành lập hiệp nghị với cõi âm, ngược lại không cần lo lắng sẽ bị bắt.
Chuyện này cũng giống với nhập hàng vào cảng vậy, nếu có thông qua hải quan thì đó chính là nhập khẩu hợp pháp, thế nhưng nếu không thông qua hải quan thì đó chính là nhập lậu.
Nói đến phương pháp mở ra con đường nhập cư trái phép, Phương Minh càng có chút không biết nói gì, không ngờ phương pháp mở ra con đường này lại nằm trên chính chiếc nhẫn trong tay cậu kia, chỉ là cần dùng phương pháp đặc thù mới có thể mở ra.
Mà cậu và Lưu Nguyệt đã thông qua chiếc nhẫn nhập cư trái phép đến cõi âm này.
Thời gian trở nên không rõ ràng trong đen tối cùng giá lạnh, đến cuối cùng ngay cả Phương Minh cũng không biết đã qua bao lâu, hai người vẫn không ngừng tiến thẳng về phía trước trong bóng đêm như vậy thẳng đến khi cậu thấy được ánh sáng.
Đó là một vòng ánh sáng lạnh, nhưng đối với Phương Minh ngay thời khắc này, tia sáng kia giống hệt như ánh sáng hy vọng lúc rạng đông, khiến đáy lòng cậu chấn động, tốc độ lại nhanh thêm mấy phần, đi thẳng về phía ánh sáng kia.
Khi đi trên con đường nhập cư trái phép này không thể nói chuyện, đây là những lời Lưu Nguyệt đã dặn dò cậu từ trước, cho nên cho dù Phương Minh biết Lưu Nguyệt đang ở ngay bên cạnh mình nhưng dọc theo con đường này cậu vẫn không nói với Lưu Nguyệt câu nào.
"Bà nội nó, nghẹn chết tôi rồi, rốt cục cũng đi ra khỏi cái thông đạo này."
Khi ánh sáng xung quanh hai người càng lúc càng rõ, khi ngẩng đầu có thể nhìn thấy vầng trăng lạnh trên bầu trời, nghe thấy giọng nói của Lưu Nguyệt truyền tới từ bên cạnh lại đánh giá bốn phía, cuối cùng Phương Minh cũng biết bản thân mình đang ở nơi nào.
Mình đang ở bên trong một hồ nước, nói cách khác, trên thực tế thông đạo này nằm ở bên dưới hồ Bạc, nhưng mà điều quỷ dị là khi cậu vượt qua hồ Bạc này lại không hề cảm nhận được sự tồn tại của nước hồ một chút nào.
Cái hồ này rất lớn, chí ít Phương Minh nhìn lướt một vòng mà không thấy bến bờ, hơn nữa hồ nước này còn có màu đen, từ xa nhìn lại rất dễ khiến lòng người có chút nhút nhát.
"Đây là có chuyện gì?" Phương Minh nhìn về phía Lưu Nguyệt vừa ló đầu từ trong hồ nước ra như cậu, hỏi.
"Cậu đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, đây cũng là lần đầu tôi đi vào thông đạo này đấy, không biết được nhiều hơn cậu bao nhiêu đâu."
Nghe được câu trả lời của Lưu Nguyệt, Phương Minh dùng ánh mắt có chứa thâm ý nhìn Lưu Nguyệt, cậu không tin chuyện Lưu Nguyệt không biết chút gì đối với hoàn cảnh xung quanh nơi này, rất rõ ràng Lưu Nguyệt không nói thật.
"Tôi thực sự không lừa cậu, tôi cũng chỉ biết thông đạo này đi thông tới cõi âm từ trong miệng mấy lão bất tử mà thôi, hơn nữa địa điểm tới là cõi âm chân chính chứ không phải khu vực bên ngoài."
Lưu Nguyệt nhấc tay lên bơi bề phía bờ, mà Phương Minh nghe được hai chữ bên ngoài lại nhớ tới khi cậu gặp Chu Hải lần đầu tiên, tên mập mạp này cũng đã nhắc tới đó là khu vực bên ngoài cõi âm.
Lần đầu tiên cậu xuống đây không được tính là chân chính đi vào cõi âm, mà chỉ dừng lại ở phía bên ngoài cõi âm mà thôi.
Hai người tốn hơn hai giờ mới có thể bơi tới bên bờ, bình thường dựa vào thực lực của hai người hẳn không cần thời gian lâu như vậy, thậm chí còn có thể trực tiếp đạp nước mà đi, nhưng dù sao ở đây cũng là cõi âm, cho dù là Phương Minh hay là Lưu Nguyệt đều không dám khinh thường, lại không dám quá lộ liễu để tránh bị Âm Sai phát hiện.
Sau khi bò lên bờ Phương Minh phát hiện vậy mà quần áo trên người mình lại không bị ướt, điều này khiến cậu càng thêm tò mò với hồ nước đen này hơn, hồ nước đen này thật sự là nước sao?
"Theo truyền thuyết ở cõi âm không có nước tồn tại, thậm chí ngay cả cái gọi là Nhật Nguyệt sơn hà cũng không có, ngay từ đầu cõi âm chỉ là một không gian hư vô, mà sau đó theo hồn phách không ngừng tới cõi âm, công đức của những hồn phách kia ngưng tụ lại chung một chỗ hóa thành mặt trời mặt trăng và ngôi sao, mà oán khí của quỷ hồn thì ngưng tụ thành hồ Bạc, vì thế màu của nước hồ này mới là màu đen như thế."
Lưu Nguyệt nhìn phía ngọn núi xa xa còn có những ngôi sao trên bầu trời kia, khó có được giải thích với Phương Minh một câu.
Phương Minh đánh giá bốn phía, kỳ thực màu sắc của toàn bộ cõi âm này cũng không khác gì dương gian, điểm khác biệt duy nhất chính là nơi này có cảm giác lạnh lẽo hơn một chút.
"Anh nói cha tôi đã vào cõi âm, vậy hiện tại ông ấy đang ở đâu?"
"Cái này..."
Tròng mắt Lưu Nguyệt chuyển động vài cái, cười hì hì đáp: "Đương nhiên là cha cậu đang ở cõi âm, nhưng cụ thể là ở chỗ nào nơi cõi âm thì tôi cũng không rõ ràng lắm, dù sao thì cõi âm cũng quá lớn. Nhưng nếu muốn tìm được cha cậu cũng không phải chuyện khó khăn gì, chỉ cần cậu làm theo những gì tôi nói, rất nhanh đã có thể tìm được cha cậu."
"Biện pháp gì?"
"Cậu đi bắt một Âm Sai, sau đó moi tung tích của cha cậu từ trong miệng Âm Sai đó."
"Tôi cảm thấy vẫn là giao anh cho Âm Sai, sau đó dựa vào việc này để trao đổi tin tức về cha tôi với Âm Sai ấy có vẻ đáng tin hơn một chút."
Phương Minh trừng mắt liếc Lưu Nguyệt một cái, cậu nhập cư trái phép vào đây, lúc này đi kinh động Âm Sai thì khác gì ông cụ tìm đầu trâu mặt ngựa hỏi đường, ngại tự mình sống quá dài.
"Chỉ đùa với cậu một chút thôi, sao bản thân cậu không có tế bào hài hước nào hết vậy? Yên tâm đi, trước khi tôi tới đã có người của tổ chức tới nơi này rồi, "
Lưu Nguyệt bắt đầu tìm kiếm khắp xung quanh hồ nước, một lúc sau anh ta chỉ vào một tảng đá lớn cách đó không xa, hai mắt tỏa sáng, nói: "Quả nhiên, nơi này có đầu mối."
Phương Minh theo Lưu Nguyệt đi tới phía trước tảng đá lớn kia, mà Lưu Nguyệt thì lật tảng đá kia ra, bên dưới tảng đá kia có một số ấn ký ký hiệu. Phương Minh không nhận ra bất kỳ ấn ký nào những ấn ký ký hiệu này, nhưng cậu biết đây là mật hiệu để nội bộ tổ chức Hắc Xà liên lạc với nhau.
Loại tổ chức thần bí giống tổ chức Hắc Xà này, đương nhiên trong nội bộ phải có phương pháp giao lưu chuyện biệt, mà chỉ có người trong tổ chức mới có thể đọc hiểu phương pháp này.
"Kỳ quái, có chút không đúng..."
"Làm sao vậy?"
Hiếm thấy Lưu Nguyệt này có lúc nhíu mày lộ ra biểu tình nghiêm túc, Phương Minh hiếu kỳ hỏi.
"Những ký hiệu này thực sự là do người của tổ chức bọn tôi lưu lại, nhưng không phải là tin tức như thế này."
Lưu Nguyệt lắc đầu, thấy ánh mắt của Phương Minh có chút nghi hoặc, giải thích nói: "Dựa theo kế hoạch của tổ chức chúng tôi, người đầu tiên đi vào phải dò xét tìm hiểu hoàn cảnh cùng tình huống chung quanh, sau đó ghi nó lại ở nơi này, nói như vậy những người tiến vào sau hắn có thể nhanh chóng hiểu được tình huống phụ cận. Thế nhưng tin tức mà người này lưu lại chỉ nhắc tới một điểm..."
"Điểm nào?" Phương Minh truy hỏi.
Vẻ mặt Lưu Nguyệt trở nên có chút quái dị, đáp: "Phía trước có quỷ, cẩn thận đi vòng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận