Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 224: Thái Phân giật mình

Chương 224: Thái Phân giật mình
“Trần Dương, sao anh lại tới đây?”
Phương Minh kinh ngạc nhìn Trần Dương đứng ngoài cửa, cậu vốn tưởng Trần Bách Vạn sẽ cử một người nào đó nhà họ Trần tới, hoặc cũng có thể là đích thân Trần Bách Vạn tới, thế nhưng không ngờ người tới lại là Trần Dương.
Dù sao mấy năm nay thân thể của Trần Dương có vấn đề, chưa từng tham gia bất kỳ hoạt động kinh doanh nào của nhà họ Trần, thậm chí cũng không có bao nhiêu người bên ngoài biết tới anh ta, đương nhiên chuyện lần này không thích hợp để anh ta tới đây chút nào.
“Anh Phương, vừa nãy em nghe ông nội nói chuyện, đúng lúc em quá rảnh rỗi nhàm chán nên mới xung phong chủ động nhận việc.”
Trần Dương sờ sờ đầu cười thẹn thùng, vốn là ông nội định để cha của anh ta tới, thế nhưng sau khi anh ta nghe thấy chuyện này liền xung phong nhận việc.
Đối với Trần Dương, mấy ngày nay thật là khiến anh ta như lạc vào thế giới hoàn toàn mới, mặc dù không thể rời khỏi Thụy Lệ, thế nhưng anh ta đã không cần ru rú trong nhà, không cần phải đối diện với tầng hầm u ám kia. Anh ta có thể quang minh chính đại thoải mái giao lưu với mọi người, không còn sợ hãi ở bên ngoài lâu sẽ phát bệnh nữa…
Nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Trần Dương, Phương Minh đại khái có thể hiểu được một ít.
Cũng giống như người ở trong tù mấy chục năm, sau khi rời khỏi ngục đối diện với anh ta là một môi trường vô cùng khác lạ, khiến anh ta hận không thể thời thời khắc khắc đắm mình dưới ánh mặt trời, không còn bóng tối, không còn u ám… Hiện tại Trần Dương hẳn là cũng có cảm giác như vậy.
“Cô Hàn Kiều Kiều ngoài đời nhìn còn đẹp hơn trên ti vi nhiều, thật là rung động lòng người.”
Trần Dương nhìn qua Hàn Kiều Kiều, đương nhiên anh ta nói những lời này cũng chỉ là vì lấy lòng mà thôi. Một người luôn bị tra tấn phải ở trong hầm ngầm tăm tối, nào có thể xem được ti vi gì chứ, cùng lắm chỉ đọc một số cuốn tiểu thuyết mà thôi.
“Kiều Kiều, giới thiệu với cô, đây là Trần Dương, còn đây là…”
Phương Minh giới thiệu xong thân phận của Trần Dương, lại đột nhiên nhận ra cậu không hề biết gì về người đàn ông trung niên đi bên cạnh Trần Dương.
“Xin chào cậu Phương, tôi là giám đốc bộ phận quảng cáo của công ty châu báu Diệu Dương, Âu Từ Quý.”
Âu Từ Quý không hề có vẻ kiêu căng ngạo mạn chút nào, người có thể khiến đích thân chủ tịch gọi điện thoại tới bàn giao, lại còn cử thái tử gia(1) xưa nay chưa từng lộ mặt tới, hơn nữa thái độ của thái tử gia đối với cậu thanh niên này lại như vãn bối cung kích với trưởng bối… Không cần đoán cũng biết thân phận của người thanh niên này cao không thể chạm.
(1)Thái tử gia: cách xưng hô con trai của vua chúa thời xưa, ở đây có thể hiểu là con trai của chủ tịch công ty châu báu.
“Ông nói cái gì?”
Thái Phân ở bên cạnh hô lên thất thanh, giọng nói lớn tới mức khiến Âu Từ Quý giật bắn cả mình, suýt chút nữa trượt tay làm rơi két bảo hiểm xuống đất.
Nghĩ tới giá trị của những món đồ bên trong tủ bảo hiểm, Âu Từ Quý chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, thế nhưng lại chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay chứ không dám tức giận chút nào, ngược lại còn vô cùng khiêm tốn: “Không biết có chuyện gì không, thưa cô?”
“Ông nói ông là giám đốc bộ phận quảng cáo của công ty châu báu Diệu Dương?”
Thái Phân nghi ngờ nhìn Âu Từ Quý, điều này khiến Âu Từ Quý cảm thấy khó hiểu vô cùng, thân phận của ông ta chẳng lẽ có vấn đề gì?
“Ừm, đúng là tôi.”
“Ông có danh thiếp chứ?”
“Có.”
Âu Từ Quý cẩn thận bỏ két bảo hiểm xuống, lấy một danh thiếp từ trong túi ra, dùng cả hai tay để đưa nó cho Thái Phân. Ông ta cũng không hề có ý định đưa danh thiếp cho Phương Minh, bởi vì ông ta cảm thấy nhân vật lớn như vậy nào phải là người nhỏ nhoi như ông ta có thể níu kéo quan hệ kia chứ. Chút nhận thức này ông ta vẫn rõ ràng đấy.
Thái Phân nhận lấy tấm danh thiếp của Âu Từ Quý, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.
Châu báu Diệu Dương, đó chính là công ty châu báu top 3 trên cả nước, chủ yếu kinh doanh mặt hàng phỉ thúy. Nếu nói chỉnh thể thực lực của công ty này không có chênh lệch bao nhiêu so với công ty đứng đầu thế nhưng riêng mảng phỉ thúy, Diệu Dương tuyệt đối là công ty đứng đầu trên cả nước, thậm chí còn có danh tiếng khá lớn trên thế giới.
Nói thật, vừa bước vào hội triển lãm chị ấy đã nhìn thấy người phụ trách của công ty châu báu Diệu Dương, thế nhưng người ta căn bản không hề để ý gì tới chị ấy.
“Giám đốc Âu, mời ngồi, mời ngồi.”
Thái Phân tỉnh lại từ trong khiếp sợ, nhìn thấy Âu Từ Quý còn cầm két bảo hiểm đứng đó, chị ấy không ngừng tự trách bản thân đãi khách không chu đáo.
Giám đốc bộ phận quảng cáo đó, đây chính là người có quyền quyết định người phát ngôn sản phẩm của công ty, mà chi phí bọn họ đưa ra cho người đại diện hằng năm thật sự là một con số khổng lồ.
Âu Từ Quý nhìn thấy thái độ ân cần của Thái Phân thì vừa sợ hãi vừa xấu hổ, người phụ nữ này có bị ngốc không vậy, thái tử gia còn đang đứng đây thì chị ấy không tiếp đãi, lại ân cần với một giám đốc nho nhỏ như ông ta như vậy.
Ngay cả thái tử gia còn chưa ngồi, ông ta dám ngồi sao?
Phốc!
Hoa Minh Minh nãy giờ vẫn đứng bên cạnh quan sát nhịn không được cười thành tiếng, đương nhiên cậu ta có thể nhìn thấy vẻ xấu hổ của Âu Từ Quý, không hiểu chị Thái này nhìn có vẻ khôn khéo, sao tự nhiên lúc này lại đần như vậy?
“Chị Thái, Trần Dương chính là thái tử gia của tập đoàn châu báu Diệu Dương đó!” Hoa Minh Minh nhịn không được nhắc nhở một câu.
“A!”
Thái Phân hét lên sợ hãi, không phải chị ấy chưa từng nhìn thấy nhân vật lớn, chỉ là nhất thời bị chấn kinh quá độ mà thôi.
Ở trong mắt cô, một người như Dương Tử Mạch đã là tồn tại cao không thể với tới, thế nhưng nếu so sánh anh ta với người thanh niên trước mắt này, thật sự chỉ là con kiến so với một con voi, à không, thật là tới con kiến cũng không bằng.
Một cái là công ty trong nước miễn cưỡng đạt tới hạng nhất, một cái là top ba thậm chí còn có vị thế trên trường quốc tế… Người ngoài nghề cũng có thể rõ ràng chênh lệch của hai bên.
Thật ra cũng không thể trách Thái Phân, mặc dù chị ấy lăn lộn trong giới giải trí đã lâu thế nhưng minh tinh trước đây chị ấy từng dẫn dắt cao lắm chỉ là hạng hai mà thôi, Hàn Kiều Kiều chính là minh tinh hạng nhất đầu tiên mà chị ấy quản lý.
Lúc trước khi Hàn Kiều Kiều mới bước vào giới giải trí, chính chị ấy đã đi theo làm người quản lý cho Hàn Kiều Kiều, về sau khi Hàn Kiều Kiều từng bước từng bước trở thành minh tinh hạng nhất, lại không tuân theo sắp xếp của công ty mà một mực giữ chị ấy làm người đại diện, cuối cùng công ty cũng thỏa hiệp đồng ý với yêu cầu của Hàn Kiều Kiều.
Vì vậy sở dĩ Thái Phân bỏ nhiều công sức tâm huyết như vậy không chỉ vì phần trăm mà chị ấy được trích, còn vì báo đáp công ơn của Hàn Kiều Kiều. Trong lòng chị ấy đã kiên quyết, nhất định phải đưa Hàn Kiều Kiều trở thành ảnh hậu.
“Anh… Anh chính là thái tử gia của tập đoàn Diệu Dương?”
“Cứ gọi tôi là Trần Dương là được, bây giờ cũng không phải là thời cổ đại, nào còn thái tử gia gì kia chứ.”
Trần Dương mỉm cười, anh ta nhớ tới những tình tiết đã từng đọc trong tiểu thuyết, khi mấy nhân vật chính kia muốn trang bức thì bên người chắc chắn sẽ có nhân vật phụ trợ, mà hẳn anh ta bây giờ chính là nhân vật phụ trợ đó đi.
Về phần nhân vật chính, đương nhiên là anh Phương.
Nhớ lại khoảng thời gian đọc tiểu thuyết kia trong lòng Trần Dương lại tràn đầy bực bội, mấy tác giả kia cái gì cũng tốt, chỉ có thói xấu ưa thích drop, lại còn drop ngay lúc cao trào nữa chứ! Trần Dương hận tới nghiến răng nghiến lợi, âm thầm thề trong lòng: Nếu có ngày anh ta cầm dao trong tay, nhất định sẽ chém chết tất cả lũ tác giả drop truyện.
Thái Phân nhìn Trần Dương cười khiêm tốn, lại đưa mắt nhìn Phương Minh, dường như đã hiểu ra điều gì.
Là chị ấy nhìn nhầm rồi, người thanh niên kia tuyệt đối không phải kẻ tầm thường, có thể gọi một cuộc điện thoại liền khiến thái tử gia của tập đoàn châu báu Diệu Dương chạy tới, đây là hành động mà người bình thường có thể làm được hay sao?
“Không trách cái con nhỏ Kiều Kiều này không sốt ruột chút nào, khẳng định em ấy đã biết thân phận của cậu Phương rồi, nhỏ này thật là xấu xa mà, cố ý muốn nhìn chị ấy mất mặt!”
Thái Phân oán trách thầm liếc Hàn Kiều Kiều, thế nhưng Hàn Kiều Kiều vẫn chuyên tâm gặm táo, một bộ em cái gì cũng không biết, không liên quan tới em.
Mà quả thật là cô không biết nha, tới tận bây giờ cô mới biết thì ra Phương Minh có quen biết với thái tử gia của tập đoàn Diệu Dương. Trong lòng cô cũng kinh ngạc vô cùng, thế nhưng cô cũng không mấy quan tâm tới những nhân vật như thế này, nên bình thường lại cũng khá nhanh.
“Giám đốc Âu, mở két bảo hiểm ra đi.”
Âu Từ Quý gật đầu rồi đặt két bảo hiểm lên bàn, cắm khóa rồi bấm mật mã, két bảo hiểm mở ra.
Trong nháy mắt khi két bảo hiểm mở ra, Thái Phân cùng Trương Yến nhìn chằm chằm vào những vật trong két, cho dù là Hàn Kiều Kiều cũng nhịn không được hai mắt sáng rực.
Trong két bảo hiểm có 4 kiện châu báu, một kiện dây chuyền có khảm một viên phỉ thúy màu xanh lục tinh khiết, to cỡ quả nhãn, lóe ra ánh sáng xanh mê người.
Thế nhưng hấp dẫn ánh mắt người nhất chính là trang sức hình vương miện, bên trên khảm vô số viên phỉ thúy khác màu khác loại, thế nhưng mỗi viên đều là cực phẩm trong giới phỉ thúy.
“Vương miện này chính là bảo vật quý nhất của công ty chúng tôi, bình thường căn bản sẽ không đưa ra triển lãm. Những phỉ thúy đính trên vương miện có tổng giá trị vượt quá 50 ức, cho dù là viên phỉ thúy nhỏ nhất kia cũng phải có giá hơn 100 vạn.”
Âu Từ Quý biết lúc này ông ta lên tiếng là thích hợp nhất, thái tử gia không thể mèo khen mèo dài đuôi mà khen trang sức của công ty nhà mình được.
“Còn sợi dây chuyền này mặc dù chỉ có một khỏa phỉ thúy, thế nhưng khỏa phỉ thúy này được gọi là lục sắc chi nhãn(2), chính là khỏa phỉ thúy được xác định tinh khiết nhất trên thị trường hiện nay. Mà chiếc vòng cũng được tạo thành từ kim cương đỉnh cấp, giả trị của sợi dây chuyền này vượt qua 10 ức.”
(2)Lục sắc chi nhãn: mắt xanh lục
“Còn có đôi vòng tay này chính là băng chủng cao cấp, phía trên được khắc đồ án long phượng thịnh hành nhất trên cả nước, là do đại sư khắc ngọc tự tay chế thành, chỉ riêng giá trị của đồ án này đã trên trăm vạn rồi.”
Âu Từ Quý cũng không khoa trương chút nào, đây đều là những lời nói thật. Bốn kiện châu báu này công ty không hề bán ra ngoài, bởi vì đây chính là biểu tượng của công ty, nói trắng ra thì chỉ để ngắm, không thể bán!
“Một lát nữa cô Hàn có thể thoải mái triển lãm bất kỳ kiện trang sức nào ở đây, chắc chắn sẽ hấp dẫn ánh mắt của giới truyền thông.”
Đây cũng không phải Âu Từ Quý khoe khoang, lần triển lãm này ông ta cũng có biết đôi chút, đa số các cửa hàng công ty châu báu khác chỉ triển lãm những châu báu có giá trị không quá 1000 vạn mà thôi, căn bản không thể nào so sánh với 4 kiện châu báu trước mắt.
“Triển lãm cái gì, nếu cô Hàn yêu thích thì có thể tùy tiện lấy một kiện, coi như là quà gặp mặt của chúng tôi.”
Trần Dương nhíu mày nhìn Âu Từ Quý, đây chính là ý tưởng nhất thời anh ta nghĩ ra, thế nhưng anh ta tin rằng nếu ông nội biết được chắc hẳn cũng sẽ không phản đối, anh Phương hoàn toàn đáng giá để nhà họ Trần bọn họ giao hảo.
Anh Phương chính là cao nhân, mà cao nhân có thể coi trọng mấy thứ tiền tài châu báu này sao? Thế nhưng cô Hàn này thì khác, dường như cô ấy có quan hệ không cạn với anh Phương, thậm chí còn có thể là bạn gái.
Trong mấy tiểu thuyết kia không phải vẫn thường viết vậy sao? Đôi khi nịnh nọt bạn gái của nhân vật chính còn có tác dụng hơn nịnh nọt nhân vật chính rất nhiều.
Âu Từ Quý nghe thấy lời nói của Trần Dương thì chấn động kinh sợ, mà Thái Phân thì càng khoa trương hơn, thậm chí tới hít thở cũng trở nên khó khăn. Châu báu có giá trị mấy chục ức, thậm chí là trên trăm ức, thế mà có thể tùy tùy tiện tiện nói cho là cho… Thái Phân không nhịn được véo đùi mình một cái thật mạnh, nếu không phải cảm giác đau rát truyền tới có khi chị ấy còn tưởng bản thân đang nằm mơ!
Không phải bản thân đang mơ… Ánh mắt Thái Phân nhìn Phương Minh càng thêm kinh sợ, người có thể khiến thái tử gia của tập đoàn Diệu Dương xa hoa như vậy đương nhiên không thể nào là Kiều Kiều, tất cả đều vì cậu Dương trước mắt đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận