Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 922: Không quan tâm cái gì, bóp hắn (2)

Chương 922: Không quan tâm cái gì, bóp hắn (2)
Cũng chính bởi vì cảm giác sảng khoái này khiến Lương Chính Kiều vốn đang nhíu mày nay lại thả lỏng ra, thay vào đó trên mặt lại lộ ra biểu tình thoải mái.
Lương Chính Kiều lộ ra biểu tình thoải mái như không có việc gì, nhưng đám người đang chú ý theo dõi bên cạnh lại thấy choáng váng.
"Cha tôi bị sao vậy? Chẳng lẽ ông ấy mắc chứng thích tự ngược đãi?"
Lương Cường lẩm bẩm một câu, gai của tiên nhân cầu này khiến người ta nhìn thôi cũng thấy đau nhức, vì sao cha lại bày ra bộ dáng như đang hưởng thụ như vậy kia chứ?.
Không chỉ có Lương Cường nghi ngờ, tất cả mọi người ở đây đều mang vẻ mặt ngơ ngác ngẩn người, lần đầu nhìn thấy có người bóp cây tiên nhân cầu còn có biểu tình thoải mái như vậy, mà người em họ đang đứng một bên đã cười thành tiếng lúc nãy kia càng không nhịn được lấy điện thoại di động ra quay video, sau đó nhanh chóng phát lên Tiktok.
"Cha, cha không sao chứ?"
Cuối cùng, Lương Cường không nhịn được mở miệng hô lên, mà lời của hắn cuối cùng cũng khiến Lương Chính Kiều ngừng động tác trong tay lại.
Trên mặt Lương Chính Kiều có vẻ bất mãn, nhưng vẻ bất mãn này không phải dành cho Phương Minh mà là nhằm vào con trai mình, chính vì mấy lời con trai mình nói kia mới khiến mình ngừng động tác trên tay, mà cái loại cảm giác thoải mái kia cũng biến mất tăm.
"Cha, cha... Ánh mắt này của cha là sao..."
Ngày thường Lương Chính Kiều vẫn luôn duy trì dáng vẻ uy nghiêm khi ở nhà, một người làm thầy giáo cả đời như ông cụ đương nhiên cũng rất nghiêm khắc trong việc giáo dục con trai con gái nhà mình, mà Lương Cường cũng rất kính nể người cha này của mình, lúc này ngay cả nói chuyệ cũng có chút lắp ba lắp bắp.
Không để ý đến con trai mình, Lương Chính Kiều đưa mắt nhìn Phương Minh, lần đầu tiên trên mặt không còn vẻ phẫn nộ mà là bình hòa hỏi: "Thứ này tên gì?"
Sau khi tự tay thí nghiệm, Lương Chính Kiều đã xác định, loại cây này tuyệt đối không phải cây tiên nhân cầu, coi như là tiên nhân cầu thì tuyệt đối cũng không phải tiên nhân cầu bình thường.
Chẳng qua, Lương Chính Kiều tin tưởng, nhưng những người khác lại không tin.
Lúc trước Trần Phúc Hải không tiện châm chọc Lương Chính Kiều, nhưng nhìn thấy tâm tình của Lương Chính Kiều ổn định rồi, lại không nhịn được mở miệng châm chọc nói: "Lão Lương, không phải ông bị gai của cây tiên nhân cầu này đâm cho ngu luôn rồi đấy chứ? Thứ này ngoại trừ tên là tiên nhân cầu ra thì còn có thể tên là gì?"
Lương Chính Kiều liếc nhìn Trần Phúc Hải, lại liếc nhìn mọi người, cái gì cũng không nói, trực tiếp nặng nề cầm cây tiên nhân cầu, lần này ông cụ dùng sức rất mạnh, mọi người nhìn mà cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Vậy mà sau một khắc khi Lương Chính Kiều buông lỏng bàn tay đã bóp tiên nhân cầu ra, lại đặt cây tiên nhân cầu kia xuống, ở vị trí chính giữa bàn tay lại không có một chút vết gai đâm nào.
"Đây là có chuyện gì?"
Mọi người thấy lòng bàn tay của Lương Chính Kiều, đều đầu óc mơ hồ, Trần Phúc Hải càng là theo bản năng hỏi một câu, "Lão Lương, ông đã từng luyện Thiết Sa chưởng à?"
"Nếu tôi đã từng luyện Thiết Sa chưởng, ông cảm thấy ông còn có thể bình an đứng ở chỗ này?"
Lương Chính Kiều tức giận trả lời một câu, chẳng qua ngay sau đó dường như nghĩ tới điều gì, vừa cười vừa nói: "Nếu như ông muốn biết nguyên nhân, vậy thì ông cũng bóp bóp nó là được."
Để Trần Phúc Hải bóp cây tiên nhân cầu này là Lương Chính Kiều cố ý, ông cụ muốn Trần Phúc Hải cũng trải nghiệm một chút cái loại cảm giác lo lắng đề phòng kia, lại thêm tâm tình khiếp sợ ngay sau đó...
"Để tôi bóp nó? Không phải chính là một cây tiên nhân cầu ấy ư, tôi cũng không có sợ thích tự ngược."
"Lão Lương, cho tôi xem."
Từ Nghiêm Tùng đang đứng bên cạnh ngược lại có chút hiếu kỳ, cầm cây tiên nhân cầu kia trong lòng bàn tay, chẳng qua sau khi hắn quan sát nửa ngày vẫn không phát hiện có điểm gì đặc biệt, lúc này mới thận trọng bóp cây tiên nhân cầu này.
Ngay từ đầu độ mạnh yếu rất nhỏ, nhưng tới sau này lại không ngừng nặng thêm, về phần biểu tình trên mặt cũng giống Lương Chính Kiều khi trước như đúc, đó là một bộ biểu tình hưởng thụ.
Thấy vẻ mặt của Từ Nghiêm Tùng, đám người ở đây càng khốn hoặc, chẳng lẽ tiên nhân cầu này còn thật sự có bí ẩn gì hay sao?
"Tôi đi thử một chút."
Một lúc sau, một lão già khác cũng mở miệng, chẳng qua sau khi nghe thấy những lời hắn nói, vậy mà trên mặt Từ Nghiêm Tùng lại lộ ra thần sắc không muốn, sau khi chần chờ một lát mới đưa cây tiên nhân cầu cho ông lão này.
Một phút đồng hồ kế tiếp, ông lão này lại một lần nữa lập lại toàn bộ biến hóa biểu tình của Từ Nghiêm Tùng.
Cuối cùng, rốt cục Trần Phúc Hải cũng không nhịn được mà cầm cây tiên nhân cầu lên bóp thử, mà đợi khi hắn bóp một phút đồng hồ sau, cuối cùng cũng không nhịn được kinh hô thành tiếng: "Điều này sao có thể? Đây là cây tiên nhân cầu sao?"
Vẻ mặt cùng thái độ của mấy ông lão này khiến trong lòng những tiểu bối như Lương Cường càng thêm lo lắng, bọn họ khẩn cấp muốn biết rốt cuộc tiên nhân cầu này có bí mật gì, không ngờ có thể khiến mấy người thế hệ trước có nhiều va chạm xã hội thất thố như vậy.
"Trong số mấy đưa ai tò mò cũng có thể thử xem."
Lương Chính Kiều thấy bọn tiểu bối nghi hoặc nhìn bản thân mình, cũng biết những hậu bối này của mình đang nghĩ cái gì, nói thẳng.
Sau khi có lời của ông cụ, đám người Lương Cường càng không thể ngồi yên, cuối cùng ngay cả Diệp Minh cũng đều muốn chen lên thử bóp một chút.
Vì vậy biến hóa biểu tình trên mặt Lương Chính Kiều lúc trước lại bắt đầu không ngừng lặp lại bên trong phòng khách này.
Sau nửa giờ, khi người cuối cùng trong sảnh lớn thưởng thức tiên nhân cầu này xong, chẳng những vẻ nghi ngờ trên mặt mọi người không biến mất, ngược lại là càng thêm khốn hoặc.
"Phương Minh, cái đồ chơi này rốt cuộc là cái gì?" Diệp Minh mở miệng, trong đám người ở đây hắn là người thích hợp nói lời này nhất.
Bởi vì lúc trước Lương Chính Kiều cùng người nhà họ Lương cảm thấy Phương Minh cố ý, cho nên trong lời nói hơi có chút bất thiện, nhất là Lương Chính Kiều, tự nhiên không còn mặt mũi nào đứng ra hỏi thăm, nhưng Diệp Minh hỏi vấn đề này không chỉ riêng vì tò mò muốn hiểu rõ.
Vừa rồi khi hắn bóp cây tiên nhân cầu này, lỗ chân lông cả người hắn giống như đều giãn ra, vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, cho nên hắn có thể xác định tiên nhân cầu này tuyệt đối là một thứ tốt.
Vật tốt như vậy thế mà Phương Minh không muốn hiếu kính bản thân mình, mà lại hiếu kính cha vợ mình, điều này thật sự là quá quá đáng.
Nghe được câu hỏi của cha vợ tương lai mình, Phương Minh cười cười đang muốn trả lời, chẳng qua lại có người giành trước cậu một bước mở miệng.
"Cháu biết đây là vật gì."
Nói chuyện là cô em họ kia của Diệp Tử Du, giờ phút này cô em họ ấy đang cầm điện thoại di động, vẻ mặt rất kích động nhìn chằm chằm màn ảnh, trong miệng thì thầm: "Đây là chưởng tiên cầu!"
Nghe được cô gái đọc lên ba chữ chưởng tiên cầu, trong mắt Phương Minh có vẻ kinh ngạc, thứ này chỉ sợ dù là trong giới tu luyện cũng không có mấy người quen biết, vậy mà không ngờ em họ Diệp Tử Du lại biết được.
Đương nhiên, những người khác càng nhiều hơn vẫn là vẻ mặt ngơ ngác không hiểu.
"Vừa rồi cháu đã đăng video ông ngoại bóp cây tiên nhân cầu này lên trên mạng, rất nhiều người đều cảm thấy là giả, thế nhưng có một người lại tin tưởng đây là thật, đồng thời nhắn lại nói lai lịch của cây tiên nhân cầu này, nó có tên chưởng tiên cầu."
Cô gái rất kích động, đưa mắt nhìn hướng mọi người, tiếp tục thì thầm: "Chưởng tiên cầu là một loại tiên nhân cầu biến dị, còn là biến dị cực kỳ hiếm thấy, trong số một trăm vạn cây tiên nhân cầu cũng không nhất định có thể xuất hiện một cây chưởng tiên cầu."
"Truyền thuyết, nếu có 409 người cùng bị một cây tiên nhân cầu này đâm, như vậy cây tiên nhân cầu này sẽ ngưng kết thành một cây chưởng tiên cầu, trên cây chưởng tiên cầu có tổng cộng 409 gai, tương ứng với 409 huyệt vị trên cơ thể người, cho nên khi người bóp cây chưởng tiên cầu này sẽ có cảm giác như có người đang xoa bóp toàn bộ huyệt vị trên cơ thể, không những có thể khiến huyết mạch được thư giãn, giảm bớt đau đớn thân thể, mà còn có trị liệu phong thấp xương khớp, đau đầu..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận