Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 912: Đính hôn

Chương 912: Đính hôn
Diệp Tử Du vốn là một cô gái hiền lành, điểm này có quan hệ rất lớn cùng trải nghiệm của cô.
Cũng giống với những đứa bé khác trong thành phố, từ nhỏ Diệp Tử Du đã trải qua cuộc sống thoải mái như một tiểu công chúa, hơn nữa bởi vì là con một nên cô càng được trưởng bối hai nhà Diệp Lương thương yêu, từ nhỏ đã không phải chịu khổ cực gì.
Nếu như vẻn vẹn chỉ là như vậy, có lẽ Diệp Tử Du sẽ không thể nào hiểu được cái gì gọi là cuộc sống nghèo khó, càng sẽ không thể hiểu một ly trà sữa hay một ly Starbucks đối với những nữ sinh ở thành phố như cô hay uống, có thể chính là tiền sinh hoạt trong một ngày của một gia đình bình thường.
Nhưng thời gian sinh sống một tháng ở thôn Diệu Hà kia đã khiến Diệp Tử Du hiểu, ông trời cũng không phải là rất công bình, đôi khi nơi con người được sinh ra sẽ quyết định tương lai của người ấy.
Cũng giống như giới trẻ hiện tại có một câu cửa miệng như thế này: "Trong nhà có mỏ sao?"
Trong nhà có mỏ sao?
Những lời này là trong vui đùa có mang theo một loại ước ao, xe sang trọng, khu nhà cao cấp, tất cả những thứ này đa phần là khi ra đời không có, thì suốt cuộc đời này cũng sẽ không có.
Khi những người trẻ tuổi này hâm mộ cuộc sống của những người giàu có kia lại không biết cũng có người đang hâm mộ cuộc sống của bọn họ, ở những nơi quá hẻo lánh và lạc hậu kia, có người còn đang phải bôn ba vì một ngày ba bữa.
Cho nên bọn họ không thể nào hiểu được, vì sao có người chỉ vì chừng trăm đồng tiền mà tình nguyện không đi đường sắt cao tốc (1) mà lại chọn đi chiếc xe da màu xanh lá cây (2), cũng không ngại chuyện phải đứng trong suốt quảng đường bảy, tám giờ liền.
(1) Đường sắt cao tốc là một kiểu vận tải hành khách đường sắt hoạt động nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ đường sắt thông thường. Liên minh châu Âu đã định nghĩa chi tiết tốc độ của đường sắt cao tốc là 245 km/h cho đường nâng cấp và 295 km/h trở lên với đường mới.
(2) Chiếc xe da màu xanh lá cây đề cập đến thiết kế của những chiếc xe khách đường sắt đã được sử dụng rộng rãi trong đường sắt của các nước xã hội chủ nghĩa như Liên Xô và Trung Quốc. Trong những năm 1950 và 1970, chiếc xe da màu xanh lá cây từng là biểu tượng của tuyến đường sắt của đất nước xã hội chủ nghĩa. Ngày nay, với những thay đổi chính trị ở các nước xã hội chủ nghĩa khác nhau, cải cách đường sắt và phát triển công nghiệp, ngoài đường sắt Trung Quốc , chiếc xe da màu xanh lá cây gần như đã biến mất.
Càng sẽ không hiểu, hằng năm khi rất nhiều người ra ngoài đi làm xa quê thường sẽ mang theo một ít thịt khô hoặc là rau cải trắng từ nhà, lại mang theo một số đồ ăn dễ bảo quản để ăn với cơm.
Chẳng lẽ thật sự vì những đồ ăn này rất ngon, thật sự bởi vì nó có mùi vị của nhà sao?
Đáp án dĩ nhiên là có, nhưng càng nhiều hơn vẫn là vì tiết kiệm, mà số tiền họ tiết kiệm này ở trong mắt mấy người trẻ tuổi chẳng qua chỉ là tiền để mua một ly trà sữa, một ly cà phê.
Mà thời gian một tháng sống ở thôn Diệu Hà này đã khiến Diệp Tử Du hiểu, cô rất may mắn, may mắn khi được sinh ra trong thành phố, may mắn vì có một gia đình tốt, mà những đứa bé trong thôn Diệu Hà kia từ nhỏ đã không được mua bất kỳ món đồ chơi gì, vì họ không có đủ tiền để mua đồ chơi nên chỉ có thể chơi những trò không tốn tiền.
Dùng ống tre, trúc hoặc mò o để làm ống thụt, bỏ trái cò ke vào bắn chơi, vòng lăn, con quay hồi chuyển, còn có trò nhặt lấy năm tới bảy viên đá có độ lớn tương đương nhau, sau đó cầm lấy một viên trong số đó ném lên trời, đồng thời nhanh chóng cố gắng lấy được một viên hoặc nhiều viên đá trên mặt đất, không thể đụng chạm những viên đá khác trên đất mà đón lấy viên đá trên không trung kia, thậm chí vì tăng độ khó còn có thể dùng lòng bàn tay ném viên đá lên sau đó dùng mu bàn tay tiếp lấy viên đá.
Những trò chơi này Diệp Tử Du đều đã từng chơi đùa ở thôn Diệu Hà, ở cái tuổi ấy cô chỉ cảm thấy những trò này thú vị vô cùng. Thế nhưng sau khi trở lại thành phố cô không còn chơi đùa những trò chơi này nữa, bởi vì không có người nào chơi cùng cô.
Trở lại trong thành phố cô học một trường học rất tốt, các học sinh vừa học khóa chính quy xong đã đến học các khóa thi đấu hay lớp năng khiếu, cho dù có chơi trò chơi thì cũng chỉ là đủ loại đồ chơi được chế tạo tinh xảo, mấy đứa bé trai thường thích Transformers, đua xe bốn khu, mà đám bé gái thì lại chơi đùa với đủ loại búp bê.
Cho nên những người trẻ tuổi ở thành phố này mãi mãi không thể nào hiểu được suy nghĩ của người ở nông thôn, dưới cái nhìn của bọn họ, vì hơn 100 đồng mà lãng phí bảy, tám tiếng căn bản là không đáng giá, chẳng lẽ bọn họ không biết thời gian là vàng bạc sao?
Vậy mà đối với phần lớn người ở nông thôn đến nói, thứ không đáng giá nhất chính là thời gian.
Đối với bọn hắn, đứng bảy tám tiếng đồng hồ là có thể tiết kiệm hơn 100 đồng, đây là một chuyện đáng để tính toán.
"Ăn bánh ga-tô đi."
Trên tay Diệp Tử Du cầm lấy một túi bánh ga-tô, bánh trứng này cô đã mua trước khi lên xe, dù gì thì con gái cũng thường thích ăn đồ ngọt, điểm này ngay cả Diệp Tử Du cũng không ngoại lệ, mà Phương Minh không thích ăn đồ ngọt, cho nên bánh ga-tô còn dư không ít.
Khi người thanh niên thấy Diệp Tử Du đến gần, trên mặt lại có vẻ hơi khẩn trương, Phương Minh chú ý tới gân xanh trên hai tay của hắn đều hơi nhô lên, chẳng qua Phương Minh cũng không ngăn cản hành động của Diệp Tử Du, bởi vì có cậu ở đây, người đàn ông này không thể tạo thành chút thương tổn gì đối với Diệp Tử Du.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Tử Du, cũng nhìn thấy túi trên tay Diệp Tử Du, thế nhưng lại chỉ nhìn thoáng qua sau đó lập thu hồi ánh mắt, cúi đầu xuống, căn bản không hề đáp lại Diệp Tử Du.
Vẻ mặt Diệp Tử Du có chút xấu hổ, nếu đổi lại là những người khác, có thể bộ dáng lạnh lùng cự người ngoài ngàn dặm này của người đàn ông đã khiến những người ấy rút lui sớm, nhưng Diệp Tử Du lại tiếp tục nói: "Ngươi… Cái kia... Có phải ngươi không có tiền mua vé không? Ta có thể mua một vé bổ sung giúp ngươi, hiện tại trên xe vẫn còn ghế trống đấy."
Nghe được lời của Diệp Tử Du, Phương Minh đang ngồi tại chỗ có chút bất đắc dĩ cười cười, tuy rằng Tử Du có lòng tốt, nhưng hiển nhiên Tử Du chưa từng trải qua chuyện như vậy, càng không biết đối với cái loại người này đến nói, thứ bọn họ cần nhất không phải một tấm vé xe mà là có thể giữ lại một chút tự tôn cuối cùng, cho nên biện pháp tốt nhất chính là xem như không biết.
Mà phản ứng của người đàn ông cũng không ngoài dự liệu của Phương Minh, sau khi Diệp Tử Du nói xong những lời này, vẻ mặt người đàn ông kia càng khẩn trương hơn, sau một khắc trực tiếp đứng lên, dẫn theo hai túi xách da rắn đi về phía khoang xe khác.
"Anh Phương Minh..."
Diệp Tử Du nhìn người đàn ông đi xa, trở lại chỗ ngồi, trên mặt có một chút ủy khuất, rõ ràng cô chỉ có lòng tốt thôi mà...
"Thôi quên đi, người ta không muốn nhận ý tốt của em thì thôi."
...
Trạm Ma Đô!
Phương Minh cùng Diệp Tử Du xuống xe rời khỏi trạm, Diệp Minh đã chờ ở bãi đỗ xe, ngoại trừ Diệp Minh ra còn có Alice cũng đang ngồi trên xe.
"Anh, chị Diệp."
Alice ngọt ngào dang hai tay ra, Phương Minh bế Alice một hồi, sau đó giao Alice cho Diệp Tử Du.
"Bảo Bảo đâu?"
Diệp Minh thấy chỉ có hai người Phương Minh cùng Tử Du ở đây, trên mặt lập tức hiện lên vẻ nghi hoặc, mấy ngày hôm trước Phương Minh dẫn theo Phương Bảo Bảo rời khỏi, sao khi Bảo Bảo lại không trở về với hai người luôn chứ?
"Cậu bé có chút việc phải xử lý, cho nên không về cùng chúng cháu luôn."
"Bảo Bảo có chuyện gì mà phải xử lý? Cậu bé còn chưa lớn, có thể có chuyện gì?" Diệp Minh nghe được câu trả lời của Phương Minh, vẻ mặt bất mãn, nói đùa gì vậy? Chỉ là đứa bé mấy tuổi thì có thể xử lý chuyện gì?
"Cha, Bảo Bảo không có việc gì đâu, hiện tại có lẽ cậu nhóc đã nổi tiếng vô cùng rồi."
Diệp Tử Du cười duyên, mà Diệp Minh vẫn rất tin tưởng con gái mình, tin tưởng con gái mình không phải người ăn nói lung tung.
"Tốt, vậy chúng ta không nói chuyện Bảo Bảo nữa mà nói chuyện của con đi, không phải con đang yên lành tham gia hoạt động công ích sao? Tại sao lại bị một đám Lạt Ma bắt đi vậy?"
Nghĩ đến loại cảm giác khủng hoảng vài ngày trước khi bản thân và vợ nghe được tin tức con gái bị bắt cóc, hắn cảm thấy hết sức bất mãn, bản thân mình chỉ có mỗi một cô con gái như vậy, nếu con bé thật sự xảy ra chuyện gì, đời này mình và vợ mình biết làm sao đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận