Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 705: Lăng Cương thay đổi

Chương 705: Lăng Cương thay đổi
Câu trả lời của Lăng Cương, khiến cho ở đây một mảnh kinh ngạc.
Thuộc hạ của Lăng Cương dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía cục trưởng nhà mình, hiển nhiên không rõ vì sao cục trưởng nhà mình lại có biến hóa lớn như vậy so với lúc đầu, chuyện ở đây bày ra rõ như thế rồi, cho dù sau này cần điều tra, nhưng dựa theo trình tự hiện tại cũng nên khống chế bắt người hiềm nghi lại mới đúng.
Trên mặt Hoài Viễn Sơn cũng có vẻ kinh ngạc, dưới cái nhìn của hắn cho dù nhà họ Lăng không muốn đắc tội nhà họ Hoài hắn cũng không đến mức sẽ nói lời như vậy, bởi vì hành động của Phương tiểu hữu thực sự quá giới.
Trung Quốc từ xưa đến nay có câu nói là “hình bất thượng đại phu”, trên thực tế câu này ám chỉgiới quý tộc được hưởngquyền lợi đặc thù là miễn hình phạt, mà mặc dù bây giờ đã tiến nhập xã hội pháp trị, thế nhưng loại quy tắc ngầm này vẫn tồn tại.
Đây không phải là chuyện xã hội tiến bộ liền có thể thay đổi, đây làquy định của những người cấp cao nắm giữ phần lớn tài nguyên cùng tiền của trong xã hội, bọn họ nhất định phải giữ gìn lợi ích của mình, giữ gìn lợi ích của tầng lớp này, bởi vì bọn họ không cách nào bảo đảm liệu có ngày nào đó mình sẽ gặp nguy cơ như vậy hay không, đây là tư tâm của con người đưa đến.
Người là có thất tình lục dục, cho dù có người ở cấp cao nào đó có thể khẳng định bản thân thanh liêm công chính, thế nhưng liệu hắn có thể bảo chứng thân nhân của mình cùng con cái của mình cũng thanh liêm vô tư như vậy sao?Nếu như là không thể, lẽ nào liền thật muốn vì đại nghĩa diệt thân?
Trên đời này, vì sao thời cổ đại những thanh quan vì đại nghĩa diệt thân có thể lưu danh thiên cổ?Chính là bởi vì loại người này quá ít, ít đến mấy chục triệu cá nhân đều không nhất định có một người, huống chi đây là một xã hội, một mình ông vì đại nghĩa diệt thân để cho mấy người bọn họ nghĩ như thế nào?
Nếu như hiểu những vị quan thanh liêm thời cổ đại này hẳn sẽ biết, thanh quan thời cổ đại đều không có kết quả gì tốt, cho dù cuối cùng có thể công thành lui thân nhưng cũng không thể leo lên chức vị cao, bởi vì sao?Cũng là vì những người khác sợ, ông không chơi theo quy tắc của chúng tôi, chúng tôi còn dám để cho ông leo lên tiếp sao?Để ông leo lên tiếp chẳng khác nào đang treo một thanh kiếm giết người ngay trên đầu chúng tôi.
Cho nên, Phương Minh giết chết Dương Thiên, là phá hủy quy tắc trò chơi này, lúc trước Hoài Viễn Sơn còn đang bối rối đến lúc đó nên làm như thế nào mới có thể trợ giúp Phương Minh, bởi vì đến lúc đó khó khăn khẳng định không chỉ ở nhà họ Dương, gia tộc khác cũng sẽ đứng ở bên phía nhà họ Dương tiến hành chèn ép loại người phá bỏ quy tắc trò chơi như Phương Minh.
Nhà họ Dương bên kia, trên gương mặt già nua của Dương An Thuận càng lộ ra vẻ không thể tin, hắn không nghĩ tới vậy mà Lăng Cương lại dám nói thế với hắn, lẽ nào tên nhóc nhà họ Lăng cũng muốn khiêu chiến quy tắc trong giới quý tộc bọn họ này phải không?
"Lăng Cương, cậu biết cậu đang nói cái gì sao?"
Con trai của Dương An Thuận vẫn biết tên Lăng Cương, căm tức nhìn Lăng Cương, chẳng qua lúc này Lăng Cương cũng không sợ hãi nhà họ Dương, nếu muốn đến lúc đó nhà họ Lăng được chiacàng nhiều canh, như vậy lúc này hắn phải biểu hiện càng nhiều hơn.
"Bản cục đương nhiên biết."
Trên mặt Lăng Cương mang theo vẻ khinh thường, nói: "Trên thực tế cục tôi đã sớm nhận được rất nhiều đơn tố cáo Dương Thiên, cũng đã đang âm thầmđiều tra, cuối cùng phát hiện Dương Thiên tư tàng súng ống, tổ đội tiến hành hoạt động phạm tội với tính chất xã hội đen, phạm vào cướp đoạt, bắt cóc, rất nhiều loại hành vi phạm tội, trong cục cũng đã đưa ra kế hoạch bắt Dương Thiên, đang chuẩn bị báo cấp trên tiến hành phê chuẩn, một khi cấp trên phê chuẩn liền lập tức bắt Dương Thiên."
Nghe được lời của Lăng Cương, người ngạc nhiên nhất chính là những thuộc hạ của hắn, cục trưởng nhà mình đã lên kế hoạch bắt khi nào, sao bọn họ không biết?
Chẳng qua có một chút Lăng Cương không nói sai, đó chính là về hành vi phạm tội của Dương Thiên bọn họ nắm giữ xấp xỉ, thằng này hành sự quá kiêu ngạo, căn bản là không cần thăm dò quá nhiều đã điều tra ra một đống lớn chứng cứ phạm tội, nếu không phải bởi vì phía sau có nhà họ Dương chống lưng, Dương Thiên đã sớm nên bị tóm đến phán tử hình.
"Lăng Cương, tôi thấy cậu không muốn làm chức cục trưởng này nữa rồi, dĩ nhiên dám trắng trợn bao che phần tử phạm tộinhư vậy, hiện tại tôi liền gọi điện thoại cho đồng chí Hưng."
Con trai của Dương An Thuận nói xong liền móc điện thoại di động ra, đồng chí Hưng chính là một phó cục của cục an ninh thủ đô, mà Lăng Cương chỉ là cục trưởng quản lý một khu, đồng chí Hưng là cấp trên của Lăng Cương, cũng người nhà họ Dương.
Dương An Thuận không hề ngăn cản cử động của con mình, nhưng chính hắnđa mưu túc trí tới cỡ nào, đã có một loại dự cảm xấu, sau khi tên nhóc nhà họ Lăng nhận một cuộc điện thoại, thái độ đột nhiên thay đổi lớn, trong này tất nhiên có chuyện mờ ám gì đó mà hắn không biết.
Chỉ là Dương An Thuận không nghĩ ra được chuyện mờ ám này là gì, bởi vì hắn không nghĩ tới có lý do gì sẽ làm tên nhóc nhà họ Lăng làm như vậy?
Thấy con trai của Dương An Thuận lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại, Lăng Cương tuyệt không lo lắng, bởi vì nếu vị bộ trưởng kia ra tay, lấy thủ đoạn lôi đình của vị bộ trưởng kia, đoán chừng lúc này đã có hành động.
Quả nhiên, con trai của Dương An Thuận nhíu chặt mày, bởi vì bên kia không có ai tiếp.
Thấy điện thoại của Dương An Thuận không được nối thông, trong lòng Lăng Cương càng thêm hiểu rõ, mở miệng nói: "Cậu này, về chuyện nơi đây còn phiền phức cậu theo chúng tôi quay về đi tiếp thu một chút... Hỏi thăm."
Trên mặt Lăng Cương mang theo dáng tươi cười, thái độ rất khiêm tốn, không có chút dáng dấp khi đối diện với kẻ hiềm nghi phạm tội, bởi vì Trương bộ đã nói rất rõ ràng, vị này chính là người của ngành đặc biệt đấy, là do chính bộ trưởng Đường trực tiếp phụ trách, nói cách khác những người này chết trong tứ hợp viện cũng đều là chết oan uổng rồi, đi cục cảnh sát cũng chỉ là làm vẻ một chút...
"Cha, nhà họ Lăng này..."
"Đừng vội."
Dương An Thuận phát giác ra không đúng, ngăn cản con mình tiếp tục náo loạn xuống, thằng nhóc nhà họ Lăng kia đã quyết tâm muốn đối nghịch với nhà họ Dương bọn họ, cộng thêm nhà họ Hoài đang đứng bên cạnh, ở chỗ này bọn họ không làm gì được người thanh niên kia.
Chẳng qua, hắn có cho tên nhóc nhà họ Lăng kia thêm một lá gan thì hắn cũng không dám thả đối phương đi, cho nên hoàn toàn không cần phải gấp gáp, mà lúc này quan trọng hơn chính là phải hiểu rõ thái độ của nhà họ Lăng tại sao phải đột nhiên thay đổi, nhà họ Hoài thì tại sao lại muốn nhúng tay vào vấn đề này.
Với tư cách thăng trầm ở quan trường hơn nửa đời người, độ mẫn cảm của hắn ở phương diện này không phải những người nhà họ Dương khác có thể so sánh, trực giác nói cho hắn biết, nhất định là có chi tiết gì bị hắn bỏ qua không để ý tới, mà chi tiết này thậm chí rất có thể sẽ uy hiếp được toàn bộ nhà họ Dương.
Phương Minh không có ý định khó xử đám người Lăng Cương, chẳng qua ngay khi cậu chuẩn bị theo đám người Lăng Cương rời khỏi, điện thoại di động của cậu lại vang lên, mà đồng thời điện thoại của Hoài Viễn Sơn cũng vang lên.
Hoài Viễn Sơn tiếp điện thoại xong, trên gương mặt già nua lộ ra vẻ may mắn, điện thoại này là đứa con thứ hai của hắn gọi tới, như hắn dự đoán, nhà họ Dương bên kia quả nhiên là phái người đi viện Triêu Ca, muốn bắt bạn của Phương Minh, chẳng qua bị lão nhị cản lại.
May mắn xong, Hoài Viễn Sơn đưa mắt nhìn về phía Phương Minh, vừa nhìn một cái lại sửng sốt không thôi, bởi vì giờ khắc này vẻ bình thản trên mặt Phương Minh biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh như băng, cả người tản ra khí lạnh thậm chí ngay cả loại lão nhân kinh nghiệm sa trường như hắn đều có chút không chịu nổi.
Mà hết thảy những biến hóa này, đều là vì Phương Minh vừa nhận được điện thoại.
Điện thoại là Trần Trạch gọi tới, Trần Trạch nói cho Phương Minh, bọn họ gặp phải nguy cơ ở viện Triều Ca, một đámngười giơ súng ống vọt vào viện Triêu Ca, nếu như không phải ngay sau đó cũng có một đám người chạy tới, chỉ sợ bọn họ đều phải bị bắt đi, thậm chí rất có thể gặp phải nguy hiểmbị bắn chết.
Phương Minh sẽ ra tay với Dương Thiên, cũng là vì Dương Thiên đụng chạm tới nghịch lân của cậu, mà cử động này của nhà họ Dương đồng dạng cũng đã đụng phải nghịch lân của cậu.
"Ông Đường, nói những người kia lui ra ngoài đi, nhà họ Dương không nên tồn tại."
Lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại, chỉ nói một câu như vậy sau đó Phương Minh liền cúp điện thoại, mà lời nói của Phương Minh khiến cho đám người ở đây đều ngẩn ra, không biết Phương Minh đang nói cái gì, duy chỉ có trong lòng Lăng Cương hơi đoán được một chút, bởi vì hắn đoán được thân phận của ông Đườngtrong điện thoại kia.
Nhưng cũng chính bởi vì đoán được, trong lòng Lăng Cương mới càng thêm khiếp sợ, giọng điệu của người trẻ tuổi này khi nói chuyện với ông Đường căn bản cũng không phải là giọng điệu của cấp dưới đối với cấp trên, hắn nói lời này căn bản không phải báo cáo xin chỉ thị, mà càng giống nhưbáo tin.
Là nơi được người thủ đô xưng là đại nội, Đường Trấn Quốc nhìn điện thoại vừa bị tắt trên tay, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, ông ta không nghĩ tới Phương Minh sẽ trực tiếp như vậy, trên thực tế lúc trước ông ta đang tham gia một hội nghị, vì thế cũng không xem đoạn video Phương Minh gửi tới điện thoại ông ta, sau khi hội nghị lúc kết thúc mới nhìn thấy video này.
Sau khi thấy được video, Đường Trấn Quốc cũng tức giận vô cùng, mảnh đất thủ đô, ngay dưới chân thiên tử vậy mà vẫn còn có người dám làm ra chuyện điên cuồng đến như thế, cho dù là cháu trai của nhà họ Dương, vậy cũng nên bị trừng phạt nghiêm khắc.
Sau đó hắn liền lập tức an bài sắp xếp, thậm chí trong lòng ông ta đã quyết định chèn ép nhà họ Dương, thế nhưng khiến ông ta không nghĩ tới là, dĩ nhiên Phương Minh lại kiên quyết như vậy, muốntiêu diệt nhà họ Dương.
Ngón tay Đường Trấn Quốc gõ gõ lên bàn với tiết tấu chậm, nếu như đổi lại ba ngày trước hắn là tuyệt đối sẽ không đồng ý yêu cầu của Phương Minh, dù cho chuyện này vốn do nhà họ Dương làm sai trước, nhưng rốt cục nhà họ Dương cũng là một nhà đứng đầu trong nước, nếu cứ đơn giản bị diệtnhư vậy, sẽ dẫn tới toàn bộ giới chính trị rung động cùng hỗn loạn, này cũng bất lợi cho chuyệnông ta vững bước đi tới.
Song khi nghĩ đến hồi báo từ Ma Đô tới hai ngày trước, lúc này Đường Trấn Quốc lâm vào do dự, vốn ông ta chỉ là tương đối xem trọng Phương Minh, căn cứ quan sát của ông ta, Phương Minh này vẫn là một người yêu nước, hơn nữa thiên phú tu luyện cũng cao, ông ta đây coi như sớm đầu tư.
Thế nhưng khiến ông ta không nghĩ tới là, dĩ nhiên Phương Minh lại là con cháu đệ tử nhà họ Phương, dựa theoước định của giới tu luyện cùng thế tục, nhà họ Dương ra tay với người tu luyện, như vậy người tu luyện cũng có thể trả thù, chỉ có điều loại tình huống này rất ít khi phát sinh.
Nếu như Phương Minh thật muốn làm lớn chuyện này lên, dính cả nhà họ Phương vào chuyện này, vậy thì càng thêm khó có thể thu thập, so sánh với bọn họ, bỏ qua nhà họ Dương dường như là lựa chọn tốt nhất.
Trong mắt Đường Trấn Quốc có vẻ quyết đoán, nếu đã quyết định, vậy hắn sẽ không dài dòng dây dưa, trực tiếp cầm lên điện thoại trên bàn bấm một dãy số gọi ra ngoài.
...
"Trương bộ, vâng, tôi hiểu được, tôi đây liền nghe theo."
Không quá hai phút, Lăng Cương liền nhận được điện thoại, sau khi cúp điện thoại, ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Minh, sau đó phân phó cho đám cấp dưới của mình: "Đều theo tôi rút lui."
Lăng Cương dẫn theo người của hắn rời đi, lúc này bên tai Hoài Viễn Sơn cũng vang lên giọng nói của Phương Minh, mặc dù có chút kinh ngạc vô cùng, nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn làm theo, dẫn theo đội cận vệ nhà họ Hoài rời đi.
Lúc này, bên trong tứ hợp viện chỉ còn sót Phương Minh cùng người nhà họ Dương.
Nhìn Dương An Thuận cùng những người nhà họ Dương khác, Phương Minh nở nụ cười, dáng tươi cười xán lạnnhư ánh mặt trời...
Bạn cần đăng nhập để bình luận