Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 593: Biến cố lại xuất hiện (2)

Chương 593: Biến cố lại xuất hiện (2)
Chuyện của Mise đã được giải quyết, ánh mắt của Phương Minh lại quét nhìn toàn trường, chỉ là lần này không có một người trẻ tuổi nào dám đối mắt với cậu, nếu như lúc trước trong lòng những người này còn có lửa giận cùng sự không cam lòng, nhưng sau khi nhìn thấy thảm trạng của Mise, trong lòng bọn họ chỉ còn lại sợ hãi.
Dù sao thì chuyện Phương Minh đánh bại John bọn họ không tận mắt nhìn thấy, mặc dù biết Phương Minh mạnh mẽ, nhưng mạnh như thế nào không ai trong số bọn họ có thể xác định chắc chắn được, mà Phương Minh đánh bại Mise bọn hắn tận mắt nhìn thấy, cuối cùng cũng phải tiếp nhận hiện thực.
Không ai trả lời, Phương Minh cũng không để ý, lần thứ hai nhắm hai mắt lại, mà dưới đài lúc này không ít trưởng lão của các thế lực trên mặt mặt lộ vẻ ngưng trọng, thời gian càng ngày càng ít, nếu như môn hạ đệ tử vẫn không tham gia khiêu chiến, sợ rằng triệt để không có cơ hội lọt vào Thiên Thê Bảng lần này.
Lúc này Cự Thạch Trận đột nhiên buông lỏng, rất nhiều cường giả của các thế lực đều có một phán đoán, cho rằng lần này bên trong chiến trường thượng cổ có thể sẽ có truyền thừa khó lường xuất thế, ai cũng không nguyện ý bỏ qua như thế.
Không được năm phút, trong tai Phương Minh đột nhiên nhận được truyền âm, mà người truyền âm chính là Gamma.
Thì ra là mấy người của mấy thế lực này đã truyền âm thương nghị trong bóng tối với Gamma, cuối cùng đạt thành hiệp nghị, nguyện ý đưa ra bảo vật, đương nhiên cái hiệp nghị này không thể nào nói rõ ra đây, dù sao bọn họ không gánh nổi chuyện mất mặt như thế.
Quá nhiều thế lực lớn ở đây lại bị một người trẻ tuổi uy hiếp, nếu chuyện này lộ ra ngoài thì mặt mũi của bọn hắn đều mất hết, cho nên vấn đề này chỉ có thể đạt thành hiệp nghị trong bóng tối, mà dựa vào cảnh giới của Phương Minh còn chưa thể truyền âm nhập mật, đương nhiên cũng không cách nào họ cò kè mặc cả cùng bọn, cho nên lúc này mới có Gamma đứng ra làm trung gian.
Theo như lời nói của Gamma Phương Minh đã biết được những bảo vật mà mấy thế lực này đồng ý lấy ra, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng, bởi vì lần lừa đảo này là lâm thời hành động, có thể lừa được nhiều vật như vậy cậu đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Hăng quá hóa dở, Phương Minh cũng biết lần này cậu có thể lừa đảo bắt chẹt thành công cũng là nhờ thế lực của Giáo Hội, bằng không mà nói mỗi thế lực này chỉ cần cử ra một cường giả đã có thể giết cậu chết mấy trăm lần rồi.
Đương nhiên, lấy tính tình của Phương Minh vốn không thể nào làm ra chuyện "vô sỉ" như thế, sở dĩ lần này làm như vậy là bởi vì cậu muốn đề thăng thực lực của chính mình thật nhanh, cậu phải mau mau về nước, để tăng thực lực lên, chỉ cần không phải những chuyện vi phạm nguyên tắc đạo đức, bất cứ chuyện gì cậu cũng đều có thể làm.
Chiếm được tin tức Gamma đưa tới, Phương Minh trực tiếp rời khỏi lôi đài đầu tiên đi tới lôi đài thứ bốn mươi sáu, thấy hành động của Phương Minh, người trẻ tuổi ở đây lộ ra vẻ nghi hoặc, bởi vì Phương Minh đã nói rõ là sẽ không khiêu chiến người khác, thế nào đột nhiên lại sửa lại?
Người trẻ tuổi kia nhất thời không kịp phản ứng, mà những lão già kia trong nháy mắt vẻ mặt trở nên rất khó coi, nhất là những người có môn hạ đệ tử bài danh ở 20 vị trí cuối cùng trên Thiên Thê Bảng, bởi vì trong nháy mắt bọn họ đã suy nghĩ rõ ràng vì sao chuyện lại diễn biến như thế này.
Đây hẳn là do những lão gia hỏa kia thỏa hiệp với tên thần tử Giáo Hội này, song phương đã đạt thành hiệp nghị trong bóng tối.
Phương Minh không để ý tới ánh mắt u oán của những ông lão này, mà người đàn ông ở vị trí thứ bốn mươi sáu cũng rất thức thời nhận thua.
Không đánh mà thắng, Phương Minh vẫn không ngừng lại, lần này nhìn về vị trí tên thứ mười, sở dĩ cậu muốn khiêu chiến tên thứ mười là vì tên thứ mười này là thành viên của Hắc Ám Hội Nghị.
Thế nhưng điều khiến Phương Minh không nghĩ tới là tên ở vị trí thứ mười này cũng trực tiếp nhận thua, hiển nhiên cũng không có ý định hao tổn thực lực để tiến vào vị trí càng cao hơn trên Thiên Thê Bảng, ngược lại dù sao tên thứ mười cùng tên thứ mười một cũng không có gì khác biệt, đều có tư cách tham gia Thiên Thê Bảng.
Tên thứ mười, Phương Minh ba lần khiêu chiến tới tên thứ mười liền kết thúc, mà những người khác thấy xếp hạng sau cùng của Phương Minh đã được xác định cũng đều thở phào nhẹ nhõm, tên tiểu tổ tông thích phá phách này cuối cùng cũng đã an phận rồi, bọn họ cũng có thể bắt đầu khiêu chiến bình thường.
Ngay tại lúc những người tuổi trẻ này chuẩn bị bắt đầu khiêu chiến lần thứ hai, biến cố lại một lần nữa xuất hiện, giữa ban ngày dĩ nhiên xuất hiện băng tuyết.
Mà trong nháy mắt khi băng tuyết xuất hiện, Gamma cùng cường giả của các thế lực lớn đều đưa mắt nhìn về phía một phương hướng, nơi ấy, một bóng trắng chậm rãi lớn dần…
Những bông tuyết lớn như là lông ngỗng cứ như vậy đột ngột rơi từ trên trời xuống, chẳng qua ngay sau đó mọi người đã phát hiện, trận tuyết lớn này vừa lúc bao trùm khu vực nơi bọn họ đang đứng, thậm chí Cự Thạch Trận phía trước cách đó không xa cũng không dính tí tuyết nào.
Ở cách đó không xa, điểm trắng càng lúc càng lớn, đến cuối cùng xuất hiện một bóng người, đây là một người thanh niên mặc quần áo trắng, khuôn mặt tuấn dật, chỉ là gương mặt kia tựa như khối băng vạn năm không chút thay đổi.
Vừa nhìn liền khiến cho người ta cảm thấy trong lòng phát lạnh.
"Hắn là ai?"
Những người trẻ tuổi ở đây đều chú ý tới sự xuất hiện của người thanh niên mặc bạch y này, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, mà đám người Gamma sau khi thấy người thanh niên, đầu tiên là kinh ngạc, lập tức trong ánh mắt có vẻ kiêng kỵ.
"Người của Băng Tuyết Thần Điện dĩ nhiên hiện ra."
"Băng Tuyết Thần Điện nhiều năm như vậy chưa từng xuất thế, không nghĩ tới lần này dĩ nhiên cũng ngồi không yên."
Có cường giả mở miệng, Gamma thấy biểu tình nghi hoặc của đám người Iveney, mở miệng giải thích: "Băng Tuyết Thần Điện là một thế lực rất bí ẩn, từ năm trăm năm trước đã rất ít xuất hiện ở trên đời, thần điện này một mực ở trong núi Alps, cũng không bao giờ tham dự những phân tranh trong thế tục."
Trước khi Giáo Hội phương Tây trở thành Giáo Hội lớn nhất phương Tây, trên vùng đất phương Tây này có rất nhiều Giáo Hội thịnh hành, rất nhiều thần cùng tồn tại, mà Băng Tuyết Thần Điện ban đầu cũng là một Giáo Hội, thần điện cho rằng băng tuyết mới là nguyên thủy của thế giới này, khi thế giới mới bắt đầu tất cả đất đai đều bị băng tuyết bao trùm, là thần băng tuyết thương xót thế gian vạn vật, thu hồi băng tuyết khiến cho thế gian vạn vật có đất sinh tồn.
Trên thực tế, sự lý giải này của Băng Tuyết Thần Điện thật sự vẫn từng được rất nhiều người công nhận, bởi vì dựa theo phát hiện của khoa học hiện tại, địa cầu thực sự từng có thời đại sông băng, toàn bộ địa cầu đều bị băng tuyết bao trùm.
"Băng Tuyết Thần Điện trong khoảng thời gian hơn một ngàn năm trước cực kỳ thịnh hành, nhưng ở năm trăm năm trước lại đột nhiên mai danh ẩn tích, ngoại trừ một số ít thế lực biết Băng Tuyết Thần Điện vẫn tồn tại như cũ, hơn nữa ngay ở trong núi Alps, một số thế lực mới phát triển căn bản cũng không biết."
Gamma với tư cách Hồng Y Đại Giáo Chủ có kiến thức uyên bác nhất Giáo Hội, hiểu biết của ông ta với Băng Tuyết Thần Điện đương nhiên nhiều hơn hẳn những người khác, cũng biết sự đáng sợ của Băng Tuyết Thần Điện, bởi vì tại thời điểm Giáo Hội huy hoàng nhất, ngay lúc đó giáo hoàng đã từng phái một đội ngũ tinh nhuệ đi tới núi Alps, nhưng cuối cùng chi đội ngũ này không ai sống sót.
Hơn nữa ngay ngày thứ ba sau khi mất liên lạc với chi đội ngũ này, Vatican nghênh đón một trận tuyết lớn, mặc dù tuyết rơi không tới một giờ, nhưng lúc đó trong lòng giáo hoàng còn có cao tầng Giáo Hội đều hiểu, đây là do Băng Tuyết Thần Điện gây nên, đây là một loại cảnh cáo.
Từ đó về sau, Giáo Hội không ra tay với Băng Tuyết Thần Điện nữa, mà Băng Tuyết Thần Điện cũng chưa từng rời khỏi núi Alps, song phương rất ăn ý không can thiệp lẫn nhau.
"Thiên Thê Bảng đúng không, tôi đây cũng chiếm một chỗ đi."
Nam tử quần áo trắng trực tiếp đi về phía lôi đài, mà người đàn ông mới từ vị trí bốn mươi tám rơi xuống vị trí năm mươi gương mặt tái xanh, tuy rằng hắn không biết thân phận của người đàn ông mặc bạch y này, thế nhưng một người mới ra trận đã tạo thế trận như vậy, nào phải người hắn có thể chọc nổi, huống chi đối phương còn chưa tới gần mà hắn đã cảm thấy lạnh lẽo khôn cùng, nếu như đến gần thật sợ rằng hắn sẽ bị đóng băng luôn.
Chịu thua, chịu thua!
Bạn cần đăng nhập để bình luận