Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 585: Viên châu Vu sư chủ động ra tay (2)

Chương 585: Viên châu Vu sư chủ động ra tay (2)
Căn cứ phỏng đoán của giáo hội, tất cả thuật pháp của tộc Bò Cạp đều đến từ con bò cạp thánh này. Nghe đồn bản thân bò cạp thánh có chứa một số thuật pháp, mà những thuật pháp này không giống với thuật pháp của thế giới loài người.
Cũng bởi vì vậy mà cả giáo hội và hội nghị hắc ám đều đã từng có ý nghĩ chiếm lấy bò cạp thánh của tộc Bò Cạp, nhưng cuối cùng đều không thành công. Bởi vì thực lực tộc Bò Cạp cũng không yếu, hơn nữa song phương kiêng kị nhau, ai cũng không muốn bị đối thủ chiếm lấy tộc Bò Cạp. Điều này đã làm tộc Bò Cạp dần dần lớn mạnh, đến bây giờ đã trở thành một bộ tộc mà không phải giáo hội và hội nghị hắc ám có thể dễ dàng tiêu diệt.
Bò cạp thánh chui ra, một mùi đặc trưng bắt đầu bao trùm khắp nơi. Mùi này làm Phương Minh nhíu mày, bởi vì viên châu Vu sư trong cơ thể cậu lại bắt đầu chuyển động. Một sự thôi thúc muốn phá thể mà ra đàn áp con bò cạp thánh này.
Bò cạp thánh chỉ dài khoảng mười xentimet, nhưng không ít người cấp Địa ở đây khi đối mặt với bò cạp thánh lại trở nên lạnh run. Cái đuôi bò cạp thánh vểnh cao, trong ánh mắt mang theo vẻ ngạo nghễ nhìn quét khắp xung quanh.
"Đây là bò cạp thánh của tộc Bò Cạp, trông thật đáng sợ."
"Ừ, không hiểu tôi lại có cảm giác tim đập rất nhanh. Cảm giác này so với khi đối mặt với người của hội nghị hắc ám còn nồng đậm hơn."
Người vây xem thầm thì bàn tán. Gamma đang chuẩn bị vươn tay bắt lấy bò cạp thánh thì dường như bò cạp thánh cảm ứng được nguy hiểm, đột nhiên phát ra một tiếng kêu bén nhọn, sau đó cả người biến thành một ánh sáng trắng bay lên trời.
Thấy bò cạp thánh bay đi, hai trưởng lão của tộc Bò Cạp cũng không ngăn lại. Tuy họ có bí pháp để gọi bò cạp thánh về, nhưng trong lòng họ cùng thầm cầu mong bò cạp thánh có thể thoát được. Dù sao chúng tôi đã dựa theo điều kiện giao bò cạp thánh ra, nếu người giáo hội các anh không bắt được cũng không liên quan gì đến chúng tôi.
"Chỉ là một con côn trùng nhỏ bé mà cũng muốn chạy thoát!"
Một tổng giám mục của giáo hội hừ lạnh một tiếng, cũng biết suy nghĩ của hai trưởng lão tộc Bò Cạp, trực tiếp vươn bàn tay to hướng lên trời tìm kiếm, chuẩn bị bắt bò cạp thánh lại.
Thế nhưng, ngoài dự đoán của mọi người, bàn tay to do tổng giám mục giáo hội tạo ra cũng không thể ngăn cản được bò cạp thánh này chạy thoát. Bò cạp thánh đâm xuyên qua bàn tay to, tiếp tục bay lên trời.
Một chiêu không trúng, vẻ mặt tổng giám mục giáo hội có chút khó coi. Ở trước mặt nhiều người như vậy lại không thể chế phục được một con côn trùng, điều này làm sắc mặt ông không thể nén được giận, định ra tay một lần nữa. Nhưng ngay lúc này đã có người nhanh hơn ông ta một bước.
Phương Minh ra tay. Ngay khi bò cạp thánh bay đi, viên châu Vu sư trong cơ thể Phương Minh cuối cùng cũng không thể áp chế được, tất nhiên sẽ tự động chuyển động, kéo lấy cả người Phương Minh về phía bò cạp thánh.
Không sai, lần này không phải là Phương Minh chủ động ra tay mà là do viên châu Vu sư điều khiển ra tay. Đương nhiên, bản thân Phương Minh là người trong cuộc cũng có thể cảm nhận rõ quỹ tích vận hành của viên châu Vu sư.
Ngày xưa Phương Minh vận lực Vu sư là dựa vào chuyển động của viên châu Vu sư trong đan điền. Nhưng còn lúc này, những viên châu Vu sư này không ngừng chuyển động, hơn nữa còn xuất hiện sự dịch chuyển. Năm viên châu Vu sư không ngừng chuyển đổi vị trí, hình thành nên từng đường quỹ tích.
Vậy nên Phương Minh cũng có thể cảm nhận rõ khi năm viên châu Vu sư di chuyển, lực Vu sư trong cơ thể cậu dường như cũng xuất hiện sự thay đổi cấp độ, ít nhất trong cảm nhận của cậu là thế.
Bò cạp thánh bay rất nhanh, cho dù Phương Minh có thi triển bộ Vu sư cũng chưa chắc có thể đuổi theo kịp, nhưng hiện tại dưới sự khống chế của những viên châu Vu sư này, Phương Minh đạp một bước đã phát hiện mình đã tiếp cận con bò cạp thánh này.
“Rít rít!”
Bò cạp thánh cũng cảm nhận được Phương Minh đang ở phía sau, phát ra tiếng kêu còn bén nhọn hơn so với trước. Tiếng kêu này rơi vào tai những người khác thì không có gì, nhưng khi rơi vào tai hai trưởng lão tộc Bò Cạp lại khiến họ thấy khó hiểu.
Bò cạp thánh là gốc rễ của tộc Bò Cạp họ, vậy nên họ biết rất rõ về bò cạp thánh họ. Bò cạp thánh cả đời phát tiếng kêu mang theo sự sợ hãi, nói cách khác không tồn tại thứ có thể làm bò cạp thánh sợ hãi.
Nhưng truy kích bò cạp thánh chỉ có vị thần tử giáo hội kia. Thực lực thần tử này căn bản không đến mức làm bò cạp thánh sợ hãi, đây là điều khiến họ thấy khó hiểu.
Phương Minh là người truy kích nhưng lúc này trong lòng cậu cũng vô cùng kinh ngạc. Càng tới gần bò cạp thánh, viên châu Vu sư trong cơ thể cậu lại càng không thể khống chế được, giống như viên châu Vu sư này và bò cạp thánh là kẻ thù sống còn, hận không thể lập tức lao ra khỏi cơ thể đuổi giết bò cạp thánh.
“Ầm!”
Đột nhiên, cả người Phương Minh run lên, bởi vì một hình ảnh khủng khiếp đột ngột xuất hiện trong đầu cậu. Đó là một con bò cạp trắng vô cùng to lớn, tản ra hơi thở lạnh lẽo, trong nháy mắt giống như muốn đóng băng cả óc cậu.
Đòn tấn công chí hải (1)?
(1) Tấn công vào hệ thần kinh.
Phương Minh kinh hãi, nếu đổi lại là cậu, phỏng chừng giờ này đã ngã xuống mặt đất.
Nhưng ngay khoảnh khắc hình ảnh này xuất hiện, năm viên châu Vu sư trong đan điền cậu đột nhiên xếp thành một ma trận. Một tinh trận xuất hiện, tinh trận này cũng xuất hiện trong đầu Phương Minh, hướng tới con bò cạp trắng to lớn kia trấn áp.
“Ầm!”
Cái đuôi to lớn của bò cạp trắng quất vào tinh trận, hiển nhiên là không cam lòng bị tinh trận trói buộc. Nhưng cái đuôi to lớn dừng ở phía trên tinh trận, chỉ làm tinh trận lắc lư vài cái, không thể xuyên thấu tinh trận.
“Ầm ầm ầm!”
Tinh trận khổng lồ cuối cùng dừng lại trên người bò cạp to lớn. Cả cơ thể con bò cạp khổng lồ nằm phủ phục dưới tinh trận không ngừng thu nhỏ lại. Tuy bò cạp khổng lồ cố giãy giụa, nhưng vẫn không thể nào thoát ra được. Không đến vài giây, bò cạp khổng lồ đã hóa thành một chấm sáng trắng, nằm phía trên tinh trận.
Nửa ngày sau, tinh trận biến mất. Phương Minh nắm lại quyền kiểm soát cơ thể mình. Nhìn thấy con bò cạp thánh đờ đẫn đang bay phía trước, Phương Minh duỗi tay phải ra bắt lấy bò cạp thánh, sau đó rơi xuống mặt đất.
“Răng rắc!”
Rơi từ độ cao mấy chục mét, cho dù là Phương Minh thì lúc này hai chân cậu cũng vang lên tiếng xương gãy. Lực ép này trước mắt tố chất thân thể cậu vẫn chưa đủ khả năng chống đỡ được.
"Đúng là gài bẫy gạt người! Các ngươi nếu đã khống chế cơ thể ta, sao không để cho ta xuống tới mặt đất rồi hãy trả lại quyền khống chế cho ta?"
Phương Minh nhe răng, thầm oán trong lòng một câu. Nhưng điều cậu làm đầu tiên là quan sát sự thay đổi của viên châu Vu sư trong đan điền, kết quả phát hiện, bên ngoài năm viên châu Vu sư đều xuất hiện một đốm sáng trắng.
"Thần tử điện hạ, cậu không có việc gì chứ?"
Nhóm Gamma vội vàng tiến lên. Theo góc độ họ thấy thì là bò cạp thánh chạy trốn, sau đó Phương Minh bay lên bắt lấy bò cạp thánh.
"Ta không sao."
Có mặt người ngoài, Phương Minh đành phải giữ sự thay đổi của viên châu Vu sư ở trong lòng, lắc đầu, khập khiễng đi về phía tòa lâu đài. Chuyện ở đây đã chấm dứt, cậu đúng lúc mượn cớ chân bị thương trở về phòng dùng thời gian chữa thương để nghiên cứu vì sao viên châu Vu sư lại thay đổi như vậy.
Vừa nãy khi viên châu Vu sư khống chế cơ thể, Phương Minh dường như có thể khẳng định thực lực của cậu đã tăng lên một cách khủng khiếp, cho dù có đối mặt với tổng giám mục như Gamma cũng sẽ có một trận chiến kịch liệt.
Thấy Phương Minh đi về tòa lâu đài, nhóm Gamma tất nhiên sẽ không ngăn cản. Mấy tổng giám mục nhìn nhau, cuối cùng Gamma nhìn mọi người có mặt ở đó, trầm giọng nói: "Chư vị, chuyện lần này đã chấm dứt, mọi người về được rồi."
So đấu đã kết thúc, đúng là cũng không còn gì náo nhiệt để xem. Tuy kết quả cuộc so đấu lần này làm mọi người đều mở rộng tầm mắt, nhưng xem như cũng không đi về trắng tay. Chí ít họ đã biết thực lực thần tử giáo hội cũng không yếu như bên ngoài lan truyền, ngược lại còn mạnh đến đáng sợ. Cho dù là ba người đứng đầu trong thế hệ trẻ cũng không dám nói có thể thắng dễ dàng.
Tóm lại, trận chiến này xem như đã làm Phương Minh nổi danh, ít nhất từ nay về sau không còn ai dám khinh thường Phương Minh.
Đối với những chuyện này, Phương Minh lúc này không có tâm tư để để ý tới. Về tới phòng mình, sau khi dặn dò không muốn bất kỳ ai làm phiền, Phương Minh đặt bò cạp thánh đang ngắc ngoải như đã mất linh hồn lên bàn, rồi bắt đầu nghiên cứu tình trạng đan điền trong cơ thể.
"Viên châu Vu sư dị biến chắc chắn có liên quan đến con bò cạp này, nhưng rốt cuộc con bò cạp này có điểm gì khác biệt có thể khiến viên châu Vu sư chủ động phóng ra? Còn có những đốm sáng trắng này đối với mình là tốt hay xấu?"
Khi Phương Minh đang trầm tư, cái kén trong tủ quần áo đột nhiên có biến hóa. Một cái lỗ xuất hiện, sau đó một cái đầu lông xù nhỏ bé từ bên trong ló ra.
Khuôn mặt nhỏ bé có vẻ mê mang, nhưng khi đôi mắt tí xíu nhìn thấy bò cạp thánh trên bàn liền sáng bừng lên, đầu không ngừng chuyển động, giãy giụa để cái lỗ mở lớn hơn, cuối cùng cả người đều chui ra ngoài.
Thân hình chưa đến mười xentimet, mang bộ lông hai màu đen trắng rõ ràng, toàn bộ lưng là màu trắng, còn những chỗ khác là màu đen.
Thoát ra khỏi kén, cậu nhóc từ tủ quần áo nhảy xuống, nhưng có lẽ là vì đánh giá quá cao khả năng nhảy của mình, cậu nhóc không nhảy tới bàn được mà rớt thẳng xuống đất ngã chổng vó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận