Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 267: Nội Gia Quyền Đại Sư

Chương 267: Nội Gia Quyền Đại Sư
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
--------------------------
Những lời này của Phương Minh khiến cho không khí trong sảnh đột nhiên giảm xuống, những người đàn ông mặc đồ đen sau lưng lão giả đối diện đồng loạt đặt tay xuống bên hông.
Mà những người đàn ông áo đen bên phía Tào Tĩnh Như cũng nhao nhao đặt tay xuống bên hông, bầu không khí giữa hai bên càng thêm căng thẳng.
Hàn Kiều Kiều cũng sững sờ một chút, lập tức bật cười hết sức vui vẻ, cô ấy không chút để ý đè ép nơi đầy đặn trước ngực lên tay Phương Minh.Siêu Phẩm Vu Sư Trailer
"Phương Minh, cậu vậy mà cũng có thể nói ra loại lời này, thật sự là vượt quá sức tưởng tượng của tôi đấy."
Hàn Kiều Kiều quả thật hơi kinh ngạc, bởi từ trước tới nay gần như cô ấy chưa từng thấy Phương Minh nói tục bao giờ, trong lòng cô ấy, Phương Minh là loại người thành thục ít nói, nói đơn giản nhưng lại khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Người thanh niên sau lưng Vương Chấn Thiên nhìn thấy Hàn Kiều Kiều đè cả nửa người trên lên người Phương Minh, lại còn cười thân mật như vậy, trong lòng ghen ghét dữ dội, trên mặt càng tràn ngập vẻ hận thù.
"Thật sự là nghé con không sợ cọp, đã bao nhiêu năm không có người nào dám nói với tôi như vậy rồi."
Vương Chấn Thiên nheo nheo mắt, lúc hắn ta còn trẻ cũng có người dám nói chuyện cùng hắn ta như thế, thế nhưng hiện tại thi thể của những người này đều đã sớm hư thối.
"Thật sự là làm càn, cũng dám nói những lời bất kính với chúng tôi như vậy, Tào môn chủ, nếu hôm nay bà không cho chúng tôi một câu trả lời hợp lý, vậy Thanh Long Bang chúng tôi sẽ cùng Thanh Y Môn các người không chết không thôi."
Người đàn ông trung niên sau lưng Vương Chấn Thiên căm tức nhìn Phương Minh, hắn ta là một trong Hồng Hoa Song Côn, lực lượng đỉnh cấp của Thanh Long Bang, lời nói cực kỳ có phân lượng.
Tào Tĩnh Như còn chưa nói gì thì Mạc Thập Tam đã lạnh hừ một tiếng: "Chỉ dựa vào đám Thanh Long Bang các người nếu dám khai chiến, Thanh Y Môn của chúng tôi tùy thời phụng bồi(1)."
(1)Tùy thời phụng bồi: sẵn sàng tiếp đón bất kỳ lúc nào
"Bại tướng dưới tay tôi mà còn dám ở đây ngông cuồng, có phải muốn tôi phế luôn cánh tay của anh?"
Nghe được lời nói của người đàn ông trung niên cuối cùng Phương Minh cũng hiểu, thì ra chính người đàn ông trung niên này đã đánh Mạc Thập Tam bị thương.
"Ai sợ ai? Nếu không phải có nhiều người như vậy tôi đã sớm lấy đầu ông rồi."
Mạc Thập Tam không hề nhượng bộ chút nào, nếu như đơn đấu anh ta căn bản không chút e ngại đối phương, chẳng qua là lúc trước trúng phải mai phục của đối phương nên mới bị nội thương.
"Tào môn chủ, bà như vậy thật khiến tôi cảm thấy khó xử."
Lúc này lão giả vẫn một mực im lặng đột nhiên lên tiếng, mà ngay khi ông ta lên tiếng, cho dù là Mạc Thập Tam hay vẫn là người đàn ông trung niên của Thanh Long Bang kia đều không nói thêm gì nữa.
Vẻ mặt của Tào Tĩnh Như cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn, bà mở miệng nói ra: "Tiêu lão sao lại nói như vậy?"
"Các ngươi Thanh Y Môn cùng Thanh Long Bang đều là môn phái lớn trong giang hồ, biết hai bên có ân oán vì thế hôm nay tôi tới đây chính là vì muốn hóa giải ân oán của hai người, thế nhưng hiện tại dường như Thanh Y Môn các người không có ý hóa giải ân oán rồi."
Lời nói của Tiêu Đằng khiến sắc mặt của Tào Tĩnh Như biến đổi hẳn: "Tiêu Lão, Thanh Y Môn của tôi xưa nay vẫn luôn tuân theo quy tắc người không phạm tôi tôi cũng không phạm người, nếu như không phải Thanh Long Bang chủ động khiêu khích, chúng tôi làm sao có thể ra tay với Thanh Long Bang?"
"Hay cho một câu chủ động khiêu khích, Thanh Y Môn của các người dám tới địa bàn của Thanh Long Bang diễu võ dương oai, tôi chỉ phế tay rồi cắt đứt gân chân của bọn họ là nể mặt đám người Thanh Y Môn các người lắm rồi. Thế nhưng đám người Thanh Y Môn các người thì sao? Dám trực tiếp đánh tới một đường khẩu của Thanh Long Bang… Hừ, lần này nếu không cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng, thì đám Thanh Y Môn các người chuẩn bị thừa nhận lửa giận của Thanh Long Bang đi!"
Không sai, đây chính là nguyên nhân đám người Thanh Long Bang tìm tới tận cửa.
Ba ngày trước đó, mấy người đàn em của Thanh Y Môn tới địa bàn của đám người Thanh Long Bang, sau đó bị đám người Thanh Long Bang chặt tay cắt đứt gân chân, mà sau đó Mạc Thập Tam trực tiếp đánh chiếm một đường khẩu của Thanh Long Bang.
Loại tranh đấu giữa các bang phái này cơ bản là rất bình thường, nhưng mà lần này, điều khiến Tào Tĩnh Như cùng đám người Thanh Y Môn trở tay không kịp chính là Thanh Long Bang vậy mà tìm đến Tiêu lão.
Tiêu lão, một cao thủ Nội Gia Quyền, thực lực cực kỳ khủng bố, cho dù là Tào Tĩnh Như cũng không muốn đắc tội với đối phương.
"Giữa các ngươi có ân oán gì tôi mặc kệ, tôi không muốn nhìn thấy hai bang phái lớn lại đi sống mái với nhau, dẫn đến nhiều người tử vong hơn, vì vậy phương pháp tốt nhất chính là quan hệ thông gia. Tào Tĩnh Như, nếu con gái của bà kết hợp cùng với con trai của Vương Chấn Thiên, khi đó hai nhà chính là thân gia, cho dù là có ân oán gì cũng đều nên buông xuống."
Tiêu Đằng nhíu mày, thoải mái nói ra ý nghĩ của bản thân, nhưng trong lời nói tràn ngập giọng điệu mệnh lệnh.
"Tiêu lão, giới trẻ bây giờ coi trọng tự do yêu đương, con bé thích người nào thì yêu người đó, người làm mẹ như tôi cũng chỉ có thể ủng hộ. Huống gì con gái tôi đã sớm có bạn trai rồi, Tiêu lão cũng thấy đấy."
Tào Tĩnh Như cũng bắt đầu tức giận, lời nói của Tiêu lão này khác hẳn hành động của ông ta, ông ta đây không phải muốn làm hậu thuẫn cho Thanh Long Bang sao?
Gả con gái bà cho con trai của Vương Chấn Thiên? Chưa nói tới con trai của tên Vương Chấn Thiên này vốn là một tên cặn bã, cho dù anh ta có đàng hoàng bà cũng sẽ không gả con gái cho anh ta, một khi con gái bà được gả cho con trai của Vương Chấn Thiên, khi đó không phải Thanh Y Môn của bà cũng nằm gọn trong tay Thanh Long Bang sao?
Dù sao, chính mình chỉ có một đứa con gái, mà con rể của bà tương lai chính là môn chủ Thanh Y Môn.
Thêm nữa một khi những huynh đệ trong bang biết được tin này thì bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Bọn họ đang liều sống liều chết chống lại đám người Thanh Long Bang, quay đầu liền thấy con gái của môn chủ gả cho con trai của Vương Chấn Thiên, đến lúc chắc chắn Thanh Y Môn sẽ xảy ra nội loạn.
Có thể nói, đây là chuyện trăm hại mà không có lợi đối với Thanh Y Môn, nếu như không là có Tiêu lão, bà ấy đã trực tiếp đuổi cổ đám người Thanh Long Bang này đi rồi.
Vẻ mặt Tiêu Đằng trầm xuống, liếc cũng không thèm liếc Phương Minh một cái: "Một tên tiểu bối vô danh tiểu tốt làm sao có thể so sánh với thái tử của Thanh Long Bang, vấn đề này cứ quyết định như vậy đi, tôi sẽ làm người chứng hôn cho hai đứa."
"Tiêu lão, lời của ông quá bá đạo rồi, mặc dù ông là tiền bối thế nhưng đây là chuyện nhà của Thanh Y Môn tôi." Tào Tĩnh Như đè nén lửa giận, trầm giọng nói ra.
"Ông lão này, trách không được Phương Minh lại nói ông nói nhảm, sáng nay ông ra khỏi nhà mà không đánh răng sao?"
Hàn Kiều Kiều bất chấp, cô ấy đã sớm nhìn ông lão này không vừa mắt, ở chỗ này chít chít oa oa nói nửa ngày, bản thân cô ấy thích người đàn ông nào thì liên quan quái gì tới ông ta?
Chỉ là Hàn Kiều Kiều vừa nói xong lời này, sắc mặt của Tào Tĩnh Như cùng ông lão phía sau lưng bà đột biến: "Tiêu lão bớt giận, con gái của tôi không hiểu chuyện, mong ông không muốn chấp nhặt với con bé."
Tào Tĩnh Như không thể không xin lỗi, bà không thể cho đối phương có lý do nổi bão, bởi thực lực của một đại sư Nội Gia quá khủng bố, không phải thứ mà Thanh Y Môn nhỏ nhoi của bà có thể đối phó.
"Xin lỗi cái gì, lời là tôi nói, cần gì bà phải xin lỗi."
Vốn dĩ khúc mắc của Hàn Kiều Kiều cùng mẹ cô ấy còn chưa được giải quyết, hiện tại lại thấy bà ấy hốt hoảng xin lỗi như vậy thì càng thêm tức giận hơn, cô ấy nói sai cái gì mà bà phải xin lỗi kia chứ?
"Dì Tào, lần này cháu thấy Kiều Kiều nói đúng, chúng ta không có gì sai mà phải xin lỗi cả."
Phương Minh cũng mở miệng, trên môi vẫn còn nở một nụ cười nhàn nhạt, chỉ là một đại sư nội gia quyền mà thôi, không đáng để cậu đặt trong lòng.
Cũng có thể nói, trước khi đột phá tới tứ tinh Vu Sư thì cậu còn phải cẩn thận với đại sư nội gia quyền, bởi tốc độ cùng lực lượng của đối phương đều hơn cậu, mặc dù cậu có thể thi triển thuật pháp thế nhưng cậu cần thời gian để thi pháp.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Mạc Thập Tam có thể đánh ngang tay với cậu, bởi anh ta không cho cậu có thời gian thi pháp.
Nhưng là sau khi bước vào tứ tinh Vu Sư, hắn có thể tùy ý sử dụng Vu Sư chi lực trong cơ thể, nói trắng ra chính là trước mặt Vu Sư, công lực của đại sư nội gia chỉ là tôm tép mà thôi.
Tào Tĩnh Như cười khổ, bà ấy biết sau lưng Phương Minh có một đạo sĩ vô cùng cường đại, thế nhưng có câu nước xa không cứu được lửa gần, nếu chọc Tiêu Đằng phát điên lên thì ai có thể đối phó với ông ta được kia chứ?
Thế nhưng dù sao Tào Tĩnh Như cũng là môn chủ của một môn, rất nhanh bà đã ra quyết định, bà ấy búng tay vài cái, lão giả sau lưng cũng đã hiểu rõ ý bà ấy.
"Một khi bắt đầu khai chiến với đám người Thanh Long Bang anh hãy đưa cô chủ nhỏ cùng Phương Minh an toàn rời đi."
Lão giả nhìn về phía Mạc Thập Tam, nhiệm vụ này chỉ có thể là giao cho Mạc Thập Tam để anh ta hoàn thành, mà sở dĩ có sự tồn tại của Mạc Thập Tam cũng chính là vì bảo vệ Hàn Kiều Kiều.
Từ nhỏ Hàn Kiều Kiều đã không sinh hoạt trong môn phái, thế nên sau khi kế thừa vị trí môn chủ chắc chắn sẽ có người không phục, tới lúc đó cũng là lúc Mạc Thập Tam xuất ra bản lĩnh.
Bảo vệ Kiều Kiều, đồng thời chấn nhiếp đám người lòng mang ý xấu.
Cũng giống lúc trước lão môn chủ đã bồi dưỡng lão ta trở thành người bảo vệ của bà chủ vậy, đây chính là quy củ các đời môn chủ Thanh Y Môn, mỗi một môn chủ đều sẽ có một người bảo vệ.
"Tốt, thật sự là vô cùng tốt."
Vẻ mặt Tiêu Đằng đã không thể dùng từ âm trầm để hình dung nữa, mà Vương Chấn Thiên ở bên cạnh thì lộ vẻ mừng rỡ, lời nói của hai người trẻ tuổi này đã cho Tiêu lão một cơ hội nổi bão.
"Nể tình các người tuổi nhỏ, một người tự đoạn(2) một cánh tay đi!"
(2)Tự đoạn: tự chặt đứt một cánh tay
"Điều đó là không thể nào."
Tào Tĩnh Như trực tiếp là cự tuyệt, mà những người đàn ông áo đen sau lưng bà ấy cũng đã bắt đầu rút vũ khí bên hông ra, nào là dao bầu, dao găm…
Mà bên kia đám người Thanh Long Bang cũng có hành động giống hệt.
Rất nhiều người cảm thấy một số bang phái xã hội đen hẳn là nên móc súng, nhưng trên thực tế ở trong nước không có một bang phái xã hội đen nào dám tàng trữ một lượng lớn súng ống, bởi vì đây là cấm kỵ, ai dám vượt quá thì hãy chờ bị quốc gia tiêu diệt đi.
Đương nhiên, Thanh Y Môn cũng không phải không có súng ống, chỉ là không thể sử dụng lúc này mà thôi, một khi sử dụng súng ống thì đó cũng là lúc cá chết lưới rách.
"Thật sự là tốt lắm."
Tiêu Đằng lạnh hừ một tiếng, "Đều đi ra đi."
Theo một câu nói kia ra khỏi miệng, phía sau cửa viện xuất hiện bốn người đàn ông trung niên, mỗi người đều là huyệt Thái Dương nhô cao, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Nhìn thấy bốn người đàn ông trung niên này vẻ mặt của Tào Tĩnh Như cùng lão giả đại biến, bởi hai người nhận ra thân phận của bốn người này, đây chính là bốn đệ tử quan môn của Tiêu Đằng, mỗi người đều là cao thủ nội gia quyền.
Mà bốn người này xuất hiện trắng trợn như vậy càng là nói rõ một việc, chính là đám người bảo vệ của Thanh Y Môn bên ngoài đều đã bị những người này xử lý!
Bạn cần đăng nhập để bình luận