Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 857: Kỳ thực con không phải người nhà họ Tiêu (1)

Chương 857: Kỳ thực con không phải người nhà họ Tiêu (1)
Thôn Thanh Sơn!
Một thôn nhỏ dưới huyện Phổ Giang, tọa lạc ở bên cạnh hồ Thạch Tượng, toàn thôn cũng chỉ có chừng trăm gia đình như vậy, chỉ có thể xem là một thôn nhỏ.
Thôn Thanh Sơn chỉ có ba bốn dòng họ, chẳng qua những thế gia vọng tộc trong thôn đều mang họ Tiêu, mà một vài họ khác đều là phụ thuộc của nhà họ Tiêu, tin đồn tổ tiên của mấy dòng họ này chính là người hầu của tổ tiên nhà họ Tiêu.
Ở thôn Thanh Sơn, nơi người nhà họ Tiêu sinh sống là làng phía sau núi, bình thường căn bản là người ở phía ngoài không thể tiếp xúc với người nhà họ Tiêu được, bởi vì người nhà họ Tiêu không liên hệ cùng bên ngoài.
Đương nhiên, bởi vì thôn Thanh Sơn nằm trong một ngọn núi rất bình thường, không có phong cảnh tươi đẹp gì, cộng thêm người trong thôn không được mến khách lắm, điều này dẫn tới cho dù là thôn dân ở mấy thôn sát vách, đều cảm thấy rất xa lạ đối với thôn Thanh Sơn, đây gần như là một thôn tách rời khỏi thế giới bên ngoài.
Ngay ngày hôm nay, một loạt xe sang trọng xuất hiện ở thôn Thanh Sơn, đoàn xe sang trọng với hơn mười chiếc xe sang trọng như vậy, cho dù là nhà giàu tới mức có mỏ vàng trong nhà sợ rằng cũng không thể tập hợp đủ.
Xe sang trọng dừng tại cửa thôn Thanh Sơn, một đám người từ trên xe bước xuống, trên mặt nguyên một đám đều mang theo vẻ đắc ý, so sánh với bọn họ, khi người dân của thôn Thanh Sơn nhìn thấy những người này, trong mắt đều mang theo vẻ phẫn nộ cùng bất đắc dĩ.
"Nhà họ Lý đúng là khinh người quá đáng, tiểu thư đã đồng ý thật rồi sao?"
"Không đồng ý thì có thể làm gì được? Căn bản là gia chủ không phải đối thủ của nhà họ Lý, nếu như không đồng ý, nhất định nhà họ Lý sẽ không chịu để yên, sẽ mượn cơ hội này ra tay với gia chủ."
Những thôn dân ở thôn Thanh Sơn này thực sự là người hầu của nhà họ Tiêu, ở mấy trăm năm trước khi nhà họ Tiêu còn đang huy hoàng, có rất nhiều gia tộc lựa chọn hiệu trung với nhà họ Tiêu, trở thành nô bộc của nhà họ Tiêu, sau đó nhà họ Tiêu suy bại, phần lớn gia tộc phụ thuộc vào nhà họ Tiêu đều đã rời đi, chẳng qua vẫn có mấy gia tộc lựa chọn lưu lại, cũng chính là những thôn dân hiện tại của thôn Thanh Sơn này.
Nhà họ Tiêu, đối với những thôn dân này đến nói chính là gia chủ, mà tuy rằng Tiêu Ngọc Nhi không phải con gái ruột thịt của gia chủ nhà họ Tiêu, nhưng bởi vì cô ấy có thiên phú, liền là tiểu thư trong lòng bọn họ, là hy vọng có thể khiến nhà họ Tiêu quật khởi một lần nữa.
Nhưng bây giờ hy vọng này sắp bị nhà họ Lý làm hỏng, toàn bộ người trong thôn Thanh Sơn đều biết dã tâm của người nhà họ Lý, mà đây cũng là nguyên nhân khiến bọn họ tức giận khi thấy đội ngũ đón dâu của nhà họ Lý.
"Nếu như con trai của tộc trưởng nhà họ Lý thực sự thích tiểu thư, chúng ta đây cũng không phải không thể tiếp nhận, dù sao thì sớm muộn gì tiểu thư cũng phải lập gia đình, có nhà họ Lý giúp đỡ, nhà họ Tiêu cũng có thể tốt hơn một chút."
"Cái rắm, nhà họ Lý làm vậy là cố ý khinh bỉ nhà họ Tiêu chúng ta, Lý Ngao kia đã bao nhiêu tuổi rồi? Hơn 40 tuổi! Hơn nữa vợ trước của hắn vừa mới qua đời không bao lâu, làm sao tiểu thư có thể coi trọng hắn."
Điều khiến mấy thôn dân này tức giận nhất, chính là con trai của tộc trưởng nhà họ Lý không phải người trẻ tuổi gì, mà là một người đàn ông trung niên đã hơn 40 tuổi, mặc dù nói đầu năm nay, kẻ có tiền hơn 40 tuổi lấy một thiếu nữ như hoa như ngọc là chuyện rất bình thường, nhưng đại tiểu thư của bọn hắn cũng không phải loại phụ nữ ham hư vinh này.
Đội ngũ đón dâu của nhà họ Lý, đi về phía tổ trạch nhà họ Tiêu trong ánh mắt phẫn nộ của thôn dân thôn Thanh Sơn, mà người đi ở phía trước nhất chính là con trai của tộc trưởng nhà họ Lý, Lý Ngao, lúc này vẻ mặt hắn rất hăng hái, mà ngoại trừ Lý Ngao ra, ở bên cạnh hắn còn có hai lão già.
Hai lão già này chính là hai vị trưởng lão của nhà họ Lý, cảnh giới Địa Cấp tầng bốn, mà tộc trưởng nhà họ Tiêu chẳng qua mới chỉ là Địa Cấp tầng hai, có hai trưởng lão này ở, căn bản nhà họ Lý không cần sợ nhà họ Tiêu dám giở trò lừa gạt gì.
"Hai vị trưởng lão, lần này thực sự là phiền phức hai vị."
"Thiếu chủ quá khách khí rồi, hôm nay là ngày đại hôn của thiếu chủ, một lát nữa nhất định phải cho hai chúng tôi uống một ly rượu mừng mới được."
Thái độ của hai vị trưởng lão này đối với Lý Ngao rất khách khí, thực lực của bản thân Lý Ngao không đáng để nhắc tới, hơn 40 tuổi mà chỉ mới tới Địa Cấp tầng một, trong số đông đảo tộc nhân nhà họ Lý, hắn cũng không được tính là thiên tài gì, nguyên nhân chân chính khiến hai vị trưởng lão này khách khí như vậy là vì thân phận của Lý Ngao.
Tộc trưởng nhà họ Lý đã đạt tới cảnh giới Địa Cấp hậu kỳ, nhưng hắn chỉ có một đứa con trai duy nhất là Lý Ngao, vì thế đương nhiên Lý Ngao rất được hắn sủng ái thương yêu, nếu không phải vậy, người có thể cưới được Tiêu Ngọc Nhi lần này tuyệt đối không phải là hắn.
"Đương nhiên rồi."
Nghĩ đến Tiêu Ngọc Nhi, trong lòng Lý Ngao cũng có chút lửa nóng, hắn vốn không có bao nhiêu hứng thú đối với tu luyện, thứ càng khiến hắn thấy hứng thú hơn là những mỹ nhân như hoa như ngọc giống Tiêu Ngọc Nhi, vì có thể cưới Tiêu Ngọc Nhi làm vợ, hắn đã cố ý cầu cha mình hồi lâu.
Vốn trong kế hoạch của cha mình cùng các trưởng lão, dự định để một vị đệ tử thiên tài trong tộc cưới Tiêu Ngọc Nhi làm vợ, nếu quả thật là vậy, cho dù Tiêu Ngọc Nhi có không cam lòng nhưng cuối cùng cũng sẽ từ từ tiếp nhận, đến cuối cùng không chừng còn có thể trở thành một phần tử của nhà họ Lý bọn họ.
Nhưng nếu như để Tiêu Ngọc Nhi gả cho Lý Ngao, tộc trưởng cùng các trưởng lão nhà họ Lý đều biết, tất nhiên làm vậy sẽ khiến đáy lòng Tiêu Ngọc Nhi tràn đầy oán hận, mà nhà họ Lý bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn chèn ép Tiêu Ngọc Nhi, ngoại trừ khiến cô ấy trở thành con dâu nhà họ Lý, tuyệt đối sẽ không cho cô ấy tài nguyên tu luyện gì.
Tổ trạch nhà họ Tiêu!
Lúc này tất cả người nhà họ Tiêu đều mang sắc mặt âm trầm đứng ở chỗ này, nhất là những người tuổi trẻ kia, càng là oán hận tới mắt tóe lửa, nếu như không phải các trưởng bối áp chế cưỡng ép bọn họ, chỉ sợ bọn họ đã sớm lao ra liều mạng với đội ngũ đón dâu nhà họ Lý.
"Ông nội, có thể không để Ngọc Nhi xuất giá không? Để cháu thay thế cô ấy."
Một cô gái trẻ tuổi, chỉ chừng hơn hai mươi nhìn về phía một ông lão, vẻ mặt khẩn cầu, nhưng mà ông lão chỉ cười khổ một cái, mục đích của nhà họ Lý chính là muốn rút củi dưới đáy nồi, cắt đứt hy vọng quật khởi của nhà họ Tiêu, ngoại trừ Ngọc Nhi ra, làm sao có thể đồng ý lựa chọn người nào khác.
"Các người phải nhớ kỹ cho ta, một lát nữa không ai được làm ra hành động thất thường gì, ta biết trong lòng các ngươi có oán hận, ta cũng có, nhưng vậy thì thế nào? Giới tu luyện chính là nơi mạnh được yếu thua như vậy, nếu như các ngươi muốn chuyện như Ngọc Nhi này không xảy ra lần nữa, vậy thì phải liều mạng tu luyện cho ta."
Tiêu Vọng nhìn mấy cháu trai cháu gái này của mình, trong đôi mắt già nua cũng có vẻ bất đắc dĩ, mới qua thời gian không lâu, vậy mà nhà họ Tiêu đã bần cùng đến trình độ này.
Đại viện của tổ trạch!
Lúc này, nơi đây có mấy người phụ nữ đang trang điểm giúp Tiêu Ngọc Nhi, đây là chính Tiêu Ngọc Nhi yêu cầu.
"Cô ba, má hồng này không đẹp, cô đổi cho cháu một loại khác đi."
"Dì Hai, chu sai này có chút tục, cháu thích cái có hình chim khách kia hơn."
Nghe mấy lời nhẹ nhàng của Tiêu Ngọc Nhi, mấy người phụ nữ trung niên này đều trầm mặc, một người trong đó đột nhiên không nhịn được khóc lên thành tiếng.
"Ngọc Nhi, là mấy cô vô dụng, không thể bảo vệ cháu được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận