Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 196: Thi Âm Môn

Chương 196: Thi Âm Môn
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
----------------
Mặc kệ hai cỗ quan tài trong phòng, Phương Minh đi lên lầu hai. Chỉ dựa vào hai cỗ thi thể của Bảo Bảo cùng Đan Đan vẫn còn nằm trong quan tài, cậu có thể nhận ra Bạch Khanh này đi rất vội vã.
Bạch Khanh có bản lĩnh khống chế thi thể, thế nhưng bản lĩnh này còn có điều kiện ước thúc, hoặc cô ấy nhận ra cho dù có mang hai cỗ thi thể này đi nhưng không dựa vào kỹ thuật dưỡng thi kia, hai cỗ thi thể cũng sẽ sớm hư thối, vì vậy mới để nó lại ở đây.
Mặc kệ là khả năng nào thì Phương Minh cũng muốn dựa vào đồ đạc trong căn nhà này, tra ra chút manh mối dấu vết của Bạch Khanh, dù sao cô ấy cũng là người đầu tiên có thể qua mặt cậu.
Trên lầu hai có hai gian phòng, thế nhưng hai gian phòng này lại không giống phòng của con gái lắm. Trong phòng không có bàn trang điểm, cũng không có quá nhiều đồ trang điểm, thế nhưng lại có một cỗ mùi thơm vô cùng quỷ dị tràn ngập căn phòng.
Một chiếc giường gỗ lạnh như băng ở góc phòng, trên đầu tường còn treo bức tranh vẽ một chú chim.
Đó là một con chim đen từ đầu tới chân, chỉ trừ đôi mắt lóe ra ánh sáng màu xanh quỷ dị, vừa nhìn đã khiến da đầu của Hoa Minh Minh tê dại.
“Phương Minh, đây là con chim gì vậy?”
“Cưu! Tôi nghĩ tôi đã biết lai lịch của Bạch Khanh này rồi.”
Vừa nhìn thấy con chim này Phương Minh đã biết rõ lai lịch của Bạch Khanh.
“Cưu? Đây là loại chim gì vậy? Sao tôi chưa từng nghe thấy nhỉ?”
“Chưa từng nghe qua cũng rất bình thường, loại chim này đã tuyệt chủng rồi, trước đây nó chính là thánh thú được các môn phái sùng bái.”
Cưu là một loại chim đã tuyệt chủng, bề ngoài của nó nhìn khá giống cú mèo, nó là một loài lưỡng tính vô cũng đặc biệt, sau khi chim con ra đời thì chim mẹ chắc chắn phải chết.
Nguyên nhân cũng khá đơn giản, loài chim này không đẻ trứng mà được nuôi dưỡng thẳng từ trong bụng mẹ, sau đó sẽ từ từ thôn phệ cơ thể chim mẹ.
Cũng chính vì phương thức sinh sản này mới khiến số lượng loài cưu vô cùng ít ỏi, chỉ có giảm bớt chứ không tăng thêm, tới giờ gần như đã tuyệt tích.
Thế nhưng loại chim này có một lối sống kỳ quái, nó rất thích sống bên cạnh những thi thể, bãi tha ma cũng là nơi mà nó thường đến nhất.
Ngoài ra loại chim này còn phát ra một tiếng kêu kỳ lạ, nghe đồn âm thanh này có thể khống chế thi thể hay thậm chí là khiến thi thể sinh ra linh trí, cũng có người đã dựa vào loại âm thanh này mà tạo dựng một môn phái: Thi Âm Môn!
“Chờ đã Phương Minh, ý cậu là Bạch Khanh đã dựa vào âm thanh để khống chế thi thể sao? Thế nhưng Bạch Khanh là người câm mà… Đúng rồi, không lẽ cô ấy đã giả câm để lừa gạt chúng ta?”
“Cô ấy không giả câm, đúng là cô ấy bị câm bẩm sinh thật, thế nhưng cũng chính vì cô ấy là người câm bẩm sinh mới có thể đi trên con đường này.”
Phương Minh hiểu ý của Hoa Minh Minh, mà sở dĩ loại ý nghĩ này xuất hiện chính là vì cậu ta không hiểu Thi Âm Môn, cũng không hiểu rõ người câm.
Đúng thật là người câm không thể nói chuyện, thế nhưng không có nghĩa bọn họ không thể phát ra âm thanh.
Người câm có hai loại, chính là câm bẩm sinh và sau khi sinh ra một thời gian mới bị câm. Thế nhưng mặc kệ là loại người âm nào, trên thực tế bọn họ vẫn có thể nói chuyện, chỉ là vì nguyên nhân tần suất nên con người không thể nghe thấy được.
Thế nhưng những người câm này trải qua huấn luyện đặc thù nào đó, những giống phi nhân loại có thể nghe thấy được âm thanh của người câm, mà cưu chính là một loại chim câm. Giống cưu này khá lạ, mặc dù tiếng kêu của nó rất to thế nhưng nhân loại không thể nào nghe thấy, mà chỉ có thi thể mới nghe được.
Ngoài ra còn có một điểm khá quan trọng nữa, chính là người câm không phải không thể phát ra âm thanh, mà họ chỉ có thể phát ra những âm tiết a a vô nghĩa, không hình thành ngôn ngữ.
Mà cho dù chỉ là một âm a, nhưng dựa vào cao độ hay trường độ cũng có thể sinh ra công hiệu đặc thù, giống như khi bà đồng hoặc tế ti cầu khẩn không hề nói những từ ngữ hoàn chỉnh.
“Tôi vẫn tưởng Thi Âm Môn đã sớm diệt vong, không ngờ có thể nhìn thấy ở chỗ này.”
Phương Minh không tiếp tục quan sát nữa, chỉ cần biết lai lịch của Bạch Khanh là đủ rồi. Mặc dù Thi Âm Môn không phải chính phái thế nhưng cũng không phải tà phái, mà Bạch Khanh cũng không lạm sát kẻ vô tội.
Chỉ cần Bạch Khanh không lạm sát kẻ vô tội thì chuyện này không có liên quan gì với cậu, cậu cũng không phải đám người trong mắt không dung được hạt cát, càng không phải siêu nhân trong phim Hollywood, chuyện gì cũng muốn quản.
“Đi thôi, ở đây không liên quan gì với chúng ta nữa.”
Phương Minh đã gọi điện cho Đảng Hạng, liên minh của Đảng Hạng chính là chuyên môn xử lý những chuyện này, mà bọn họ còn hợp tác với chính phủ, giao chuyện này cho bọn họ quả thật là cách xử lý tốt nhất.
Tuy vậy trong lòng Phương Minh lại có dự cảm mơ hồ, có lẽ cậu còn có thể gặp lại Bạch Khanh.

Ở trong phòng khách sạn suốt nửa ngày, Phương Minh không đi đâu mà đám người Lăng Sở Sở cũng không tới, điều này khiến Phương Minh hiểu rõ có lẽ Nghiễm Niên đường đã gặp phải phiền toái không hề nhỏ.
Ngày kế tiếp!
Lăng Sở Sở đã mất tích hơn một ngày nay cuối cùng cũng xuất hiện, sắc mặt có vẻ không được tốt lắm.
“Phương Minh, hôm nay là ngày diễn ra buổi đấu giá dược liệu, chúng ta cùng đi tới đó đi.”
Lăng Sở Sở không mấy hào hứng khi nhắc tới buổi đấu giá, hiển nhiên mất cả ngày hôm qua mà cô ấy còn chưa giải quyết xong chuyện với dược vương.
Phương Minh nhìn thấu tất cả thế nhưng lại không nói gì, đoàn người lên xe đã được ban tổ chức chuẩn bị từ trước, đi tới hội triển lãm.
Nếu hai ngày trước là ngày hội của thương nhân, thì buổi đấu giá hôm nay lại là ngày hội của người giàu có. Sau khi xe đến hội triển lãm, Phương Minh nhìn thấy vô số những chiếc xe sang trọng đỗ trong bãi gửi xe.
Mặc dù lãnh đạo của Đằng Xung đầu tư rất lớn vào buổi đấu giá này, thế nhưng còn chưa xa xỉ đến mức phái ra những chiếc xe giá mấy trăm vạn để đưa đón khách quý. Hiển nhiên tất cả những chiếc xe sang trọng đó đều là của người tham gia buổi đấu giá lần này đấy.
“Phương… Ông chủ Phương!”
Phương Minh đang định đi vào cửa thì từ sau truyền tới một tiếng gọi mang theo chút không thể xác định, Phương Minh quay đầu đã thấy Hỗ Quân cùng với mấy người nữa đang đi tới chỗ cậu.
“Đúng là ông chủ Phương rồi, tôi còn tưởng tôi nhận lầm người.”
Lúc Hỗ Quân nhìn thấy Phương Minh, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng. Ông ta đi nhanh tới trước mặt cậu, điều này khiến mấy người đàn ông trung niên đi chung với ông ta cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Bọn họ đều là những ông lớn trên thương trường, bình thường nếu gặp được bạn bè nào đó cùng tham gia hội nghị cũng sẽ chào hỏi hay đuổi theo, thế nhưng tốc độ bước chân tuyệt đối sẽ không quá nhanh, mà quan trọng nhất chính là đối phương tuyệt đối sẽ không đứng im như vậy.
Chỉ có hai loại người mới có thể đứng im khi thấy bọn họ, một là những người không thuộc giới kinh doanh, hai là những người thật sự tai to mặt lớn.
Thế nhưng bọn họ lại không hề thấy người nào ở đây tai to mặt lớn đến mức có thể đứng trên cao nhìn xuống Hỗ Quân, ngược lại người thanh niên trước mắt này trẻ tuổi vô cùng, không có chút liên quan nào với chữ tai to mặt lớn cả.
Chẳng lẽ là người không ở trong giới kinh doanh làm xằng làm bậy?
Thế nhưng chỉ là tiểu tử vắt mũi chưa sạch lại có thể khiến Hỗ Quân chủ động chạy lên chào hỏi bắt chuyện sao?
“Hỗ tổng cũng tới tham gia hội đấu giá sao?”
Phương Minh cũng hơi kinh ngạc khi đụng phải Hỗ Quân ở đây, thế nhưng rất nhanh sau đó cũng hiểu ra, những hội đấu giá dược liệu trân quý như thế này khách mời chủ đạo không phải đám người có tiền như Hỗ Quân thì còn có thể là ai nữa?
Kẻ có tiền đều sợ chết, mua những dược liệu quý giá này không những có thể cứu một mạng lúc nguy cấp còn có thể dùng để đi cửa sau.
Dù sao đối với đám người Hỗ Quân này, tiền chỉ là một con số, một ức(1) cùng với mười ức mặc dù chênh lệch rất lớn, thế nhưng 100 ức cùng 110 ức lại không khác biệt bao nhiêu.
(1)Ức: đơn vị tiền tệ của Trung Quốc, 1 ức = 100 triệu.
“Đúng vậy, tôi cùng mấy người bạn đến xem náo nhiệt một chút, ông chủ Phương cũng vậy sao?”
“Tôi là cố vấn dược liệu của Nghiễm Niên đường.”
“Cố vấn dược liệu của Nghiễm Niên đường?”
Tròng mắt của Hỗ Quân co rút, đương nhiên ông ta cũng biết Nghiễm Niên đường, thậm chí ông ta còn biết hậu trường của bà chủ mạnh mẽ kia nữa. Thế nhưng Hỗ Quân lại cũng không mấy quan tâm, dù sao ông ta có thể kinh doanh lớn như vậy đương nhiên cũng phải có người ủng hộ sau lưng.
“Lão Hỗ, ông không giới thiệu cho chúng tôi làm quen một chút sao?”
Mấy người bạn của Hỗ Quân mặc dù đang vui cười ha hả, thế nhưng đôi mắt lại không ngừng đánh giá Phương Minh.
“Cái này… Đây là ông chủ Phương, là một ông chủ vô cùng có bản lĩnh.”
Khi Phương Minh chưa cho phép ông ta nào dám tùy tiện nói tới nghề nghiệp của Phương Minh, dù sao vấn đề ở tòa cao ốc của ông ta còn phải nhờ Phương Minh tới giúp đỡ giải quyết đấy.
“Xin chào ông chủ Phương, ông chủ Phương thật đúng là tuổi trẻ tài cao nha.”
Mấy người đàn ông trung niên nhao nhao đưa ra danh thiếp, Phương Minh cũng cười cười thu lại: “Chỉ là một chút sinh ý nhỏ mà thôi, làm sao có thể so sánh với mấy ông chủ ở đây được chứ.”
Nhìn thấy Phương Minh chỉ thu danh thiếp của bọn họ mà không hề đáp lại khiến bọn họ hơi chút tức giận, tên này thật sự là không lễ phép, người Trung Quốc vốn coi trọng có qua có lại, đã thu danh thiếp của chúng tôi rồi cũng phải đáp lại danh thiếp của cậu mới đúng chứ.
Thế nhưng đám người này có nghĩ tới nát óc cũng không thể ngờ được không phải Phương Minh không lễ phép, chỉ là cậu không có danh thiếp mà thôi.
Lăng Sở Sở đứng bên cạnh ngơ ngác, những người đứng trước mắt này cô ấy đều biết, toàn là những giám đốc tiếng tăm lừng lẫy ở Ma Đô. Trước kia khi đi tham gia hoạt động cùng với cô của cô ấy, cô ấy cũng đã từng được nhìn thấy đám người này.
“Hỗ tổng, Lý tổng… Tôi là bộ trưởng bộ giám sát của Nghiễm Niên đường, Lăng Sở Sở, lúc trước khi đi cùng bà ấy tôi đã may mắn được gặp các vị, mà Phương Minh hiện tại đang là chuyên gia cố vấn dược liệu cho công ty của chúng tôi.”
Mặc dù Phương Minh không đưa danh thiếp thế nhưng Lăng Sở Sở lại đưa, đám người giàu có này sau khi nhận danh thiếp của Lăng Sở Sở đều đưa mắt ngầm dò hỏi Hỗ Quân, chỉ là một chuyên gia dược liệu thôi mà, sao ông lại nhiệt tình như thế chứ?
Hỗ Quân vừa nhìn liều hiểu ánh mắt của đám đồng bạn, thế nhưng lại không thể giải thích ở ngay tại đây, đành phải nhấn mạnh một lần nữa.
“Ông chủ Phương là người học rộng tài cao, chỉ riêng khả năng trên phương diện dược liệu đã có hiểu biết sâu như vậy, so sánh ra thì cuộc đời của tôi đã sống quá uổng phí rồi.”
Hỗ Quân nhấn mạnh bốn chữ học rộng tài cao, hi vọng mấy người bạn có thể hiểu, dược liệu chỉ là một trong số những bản lĩnh của cậu mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận