Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 450: Sòng bạc

Chương 450: Sòng bạc
Vừa bước ra thang máy, đập vào mắt Phương Minh là một đại sảnh tráng lệ rực rỡ, nhân viên mặc áo tuxedo bưng nước, có cả những cô gái đeo tai thỏ thân hình quyến rũ đi lại giữa đám đông.
Bàn đánh bài được đặt khắp đại sảnh: bài roulette, bài tú-lơ-khơ, xúc xắc. Mỗi một bàn đều có rất đông người tụ tập, thỉnh thoảng có tiếng kinh sợ xen lẫn tiếng hoan hô vang lên. Đương nhiên, còn kèm cả tiếng hờn dỗi của mấy cô nàng mặc áo đuôi tôm.
"Anh Tần, người nội địa các anh chỉ biết sòng bạc Macau mà không biết Hương Giang chúng tôi cũng không hề kém Macau. Sòng bạc này đã tồn tại hai mươi năm, cho dù có so với Macau cũng không hề kém cạnh."
Người thanh niên khá tự đắc khi giới thiệu với Phương Minh: "Cả sòng bạc chỉ tính bảo vệ cũng đã hơn hai trăm người, còn có nhân viên nữ chia bài. Tất cả đều được tuyển chọn rất kỹ. Mỗi người đều phải tiến hành kiểm tra sức khỏe mỗi tuần một lần. Chỉ cần là khách bước vào đánh bạc, nếu cần, nhìn trúng người nào có thể mang người đó đi ngay."
Cờ bạc và tình dục, từ xưa đến nay đều luôn đồng hành với nhau. Đánh bạc có thể kích thích hoocmon tuyến thượng thận (1) của nam giới tăng cao, lúc này có thêm phụ nữ càng có tác dụng.
(1) Tuyến thượng thận: tiết hoocmon điều hòa sinh dục nam tính.
Những cô gái đeo tai thỏ ở sòng bạc được trả lương rất hậu hĩnh, vậy nên cho dù khách chơi bài không có tiền vẫn có thể mang họ đi. Nhưng đây chỉ là vẻ bề ngoài. Trên thực tế, những người đến đây chơi bài có xuất thân không hề kém chút nào. Thắng tất nhiên sẽ được bo tiền. Còn nếu bị thua nhiều quá, những cô gái đeo tai thỏ sẽ càng cố gắng phục vụ. Bởi vì sòng bạc cần những cô gái này trấn an khách chơi bài.
Tóm lại, nữ giới ở trong đây, chỉ cần làm việc đủ ba năm, cho dù là ở Hương Giang tấc đất như tấc vàng đều có thể mua được một căn hộ không hề nhỏ.
Thế nhưng, khi ánh mắt Phương Minh đảo qua khuôn mặt những cô gái này, trong lòng lại thở dài. Tiền những cô gái này bán thân kiếm được có thể so với sếp lớn của một số công ty, nhưng vì làm việc ở nơi như sòng bạc, dần dần cũng bị lây nhiễm thói mê cờ bạc, tiền kiếm được đa số rồi cũng lại rơi vào túi sòng bạc.
Phương Minh đưa ra kết luận này cũng không phải là đoán mò mà là phân tích dựa theo tướng mạo.
Sự xuất hiện của Phương Minh cũng khiến các cô gái chú ý. Nhưng các cô cùng lắm chỉ nhìn mấy cái liền quay lại công việc đang làm. Làm việc ở sòng bạc, các cô đã được đào tạo nhìn bề ngoài một người đã đoán được thực lực kinh tế của người đó.
Quần áo, giày, dây lưng, đồng hồ đeo tay, bao da, tất cả những món này là tiêu chuẩn để phán đoán thực lực kinh tế của một người đàn ông.
Người có tài chính trên năm trăm vạn, bình thường sẽ đeo đồng hồ Rolex. Người có tài chính trên năm nghìn vạn thường sẽ đeo đồng hồ vàng hoặc Patek Philippe hay thậm chí là Vacheron Constantin. Còn người có tài chính dưới năm trăm vạn, thật ngại quá, anh không đủ tư cách để vào rồi. Tất nhiên đây là ngoại trừ lái xe cho ông chủ hay bảo vệ.
Ánh mắt những cô gái rất độc. Phương Minh mặc đồ hàng vỉa hè, lại còn dẫn theo một cô bé nhỏ, vừa nhìn thì biết là người không có tiền, cùng lắm cũng chỉ là lái xe cho ông chủ, còn cô bé kia có thể là thiên kim bảo bối của ông chủ đó.
"Anh Tần, ông chủ ở trong phòng này."
Người thanh niên dẫn Phương Minh vào trong đại sảnh, ở đó có mấy phòng bao. Người thanh niên đẩy cửa phòng bao ra.
"Ông chủ, anh Tần đến rồi."
Cửa vừa được mở, Phương Minh nhìn lướt qua tình hình trong phòng bao. Phòng bao không nhỏ, giống như hai phòng nhập lại. Bên trong có một nhà vệ sinh và phòng nghỉ, bên ngoài phòng được đặt một cái bàn đánh bạc. Trên bàn đánh bạc có sáu người đàn ông đang ngồi, cách bàn đánh bạc khoảng mười mét có hai mươi người đàn ông áo đen đứng thẳng tắp.
Những người đàn ông này đều là bảo vệ của sáu người đàn ông ngồi ở bàn đánh bạc.
Cảnh tượng giống như trong phim điện ảnh, một nhân viên xinh đẹp quyến rũ phụ trách chia bài, ngoài ra còn có sáu cô gái so với những cô gái ngoài kia còn xinh đẹp gấp bội lần lượt ngồi cạnh mỗi một người đàn ông trên bàn đánh bạc.
Sáu cô gái này, có người quyến rũ, có người lạnh lùng kiều diễm, còn có khuôn mặt thanh thuần makeup như học sinh, chỉ có điều trước ngực em gái khuôn mặt thanh thuần ấy lúc này đang nhét đầy thẻ đánh bài, ruy-băng mỏng tang căn bản không che được cảnh xuân, có thể nhìn thấy không sót thứ gì.
Sau khi người thanh niên lên tiếng, một người đàn ông trung niên mập mạp đưa lưng về phía cửa quay đầu, thoáng đánh giá Phương Minh rồi lập tức cười đứng lên khỏi bàn đánh bạc.
"Anh Tần, tôi chờ anh lâu lắm rồi. Hỗ tổng đã dặn tôi phải chăm sóc anh Tần thật chu đáo, nếu không khi tôi đi nội địa tuyệt đối sẽ không tha cho tôi."
Trang Tân nhiệt tình đi lên trước, muốn bắt tay với Phương Minh, nhưng nhìn thấy Phương Minh nắm tay Alice thì không bắt tay nữa.
"Các ông cứ đánh bài đi, tôi đi bàn chuyện một chút."
Trang Tân dẫn Phương Minh vào trong phòng nghỉ, từ trên bàn lấy một điếu xì gà đưa cho Phương Minh, Phương Minh phất tay từ chối.
"Ông chủ Trang, không biết chuyện tôi nhờ ông đã làm đến đâu rồi?"
"Tôi đã chuẩn bị hết rồi. Lúc Hỗ tổng gọi điện thoại cho tôi thì tôi đang làm, khoảng hai ngày sau sẽ xuống thôi. Người anh em yên tâm, chút chuyện này anh đây vẫn có thể giải quyết được."
Nghe Trang Tân nói vậy, Phương Minh nở nụ cười. Tạo ra một thân phận mới, đối với người thường mà nói là một chuyện cực kỳ khó. Nhưng còn đối với người có làm ăn với cả giới hắc bạch như Trang Tân thì không tính là việc khó gì.
"Cảm ơn ông chủ Trang."
"Người anh em khách sáo rồi, quy tắc tôi hiểu, chuyện không nên hỏi tôi sẽ không hỏi."
Trang Tân phất tay, tiếp tục nói: "Vốn hôm nay tôi muốn tự mình đi tiếp cậu, nhưng không gạt gì cậu. Chiều hôm nay có hẹn với mấy ông bạn chơi. Ai ngờ đâu, vừa ngồi xuống là chơi đánh bài. Đến giờ thì thua nhiều quá, không cam lòng. Cậu thông cảm nhé."
Trang Tân rất thành thật, nói chuyện hoàn toàn không có vẻ của kẻ có tiền, rất thân thiện, cho người ta cảm giác giống như là một người không hề có âm mưu gì cả. Nhưng trong lòng Phương Minh biết, đây là vì mình là người Hỗ Quân giới thiệu, đối phương vì nể mặt Hỗ Quân mới tỏ ra thân thiết như vậy.
"Cô bé đáng yêu này là ai vậy?"
"Con của bạn tôi, nhờ tôi dẫn theo ra nước ngoài." - Phương Minh đáp.
"Thì ra là vậy."
Trang Tân không hỏi nhiều, vỗ tay một cái, cô gái bên cạnh ông ta lắc lắc thân hình đi đến.
"Sa Sa, sao không có mắt mũi như vậy? Bạn anh đã đến đây, còn không mau sắp xếp cho bạn anh một em?"
"Anh Trang, xem anh nói kìa, tất nhiên là em đã sắp xếp rồi. Trông anh đây đẹp trai như vậy, các cô gái không biết sẽ thích cỡ nào đâu, để em đi gọi."
Sa Sa đi đến trước mặt Trang Tân, cầm bật lửa cúi người châm điếu xì gà trong miệng Trang Tân, sau đó thì đi ra ngoài, tuy nhiên Phương Minh lại la to.
"Không cần."
Phương Minh cười nhìn về phía Trang Tân: "Ông chủ Trang, tôi không cần đâu."
"Cậu không thích? Tôi nói cậu này, các cô gái ở đây cũng không tệ đâu, kiểu nào cũng có. Hơn nữa họ đều có bằng cấp cao. Lần trước còn có em xả vào mặt tôi một tràng văn học nghiêm túc gì đó, tôi giận quá làm cô ta đến nỗi cô ta gọi mẹ luôn."
"Phụ nữ, biết văn học gì đó làm gì, chỉ cần biết a a a là đươc rồi. Anh Trang, anh nói có đúng không?"
Sa Sa vòng tay lên cổ Trang Tân, Trang Tân ha ha cười: "Nói rất đúng, phụ nữ chỉ cần sống tốt là được."
"Người anh em, cậu đã không thích thì thôi, nhưng đã đến đây một chuyến thì không thể đến vô ích. Vậy đi, cậu muốn chơi gì cứ việc chơi, thắng thì cứ lấy, thua thì ghi sổ cho tôi, coi như là anh đây tiếp đãi cậu, không được từ chối đấy."
"Anh Trang, quả thật tôi không có hứng thú với mấy chuyện này…"
"Lão Trang, sao lâu vậy, còn muốn phục thù không, mấy người chúng tôi nghỉ đó."
Phương Minh còn chưa nói xong thì bên phía bàn đánh bạc vang lên tiếng nói. Trang Tân hít một hơi xì gà thật sâu: "Phục thù chứ, đương nhiên phải phục thù, ông đây phải đại sát tứ phương, lấy lại tất cả số tiền đã thua."
Nói xong, Trang Tân nhìn về phía Phương Minh: "Người anh em, cậu chờ tôi một lát nhé, tôi đi làm mấy ván đã."
"Anh Trang cứ tự nhiên."
Phương Minh cười cười. Trang Tân vội vàng đứng dậy đi đến chỗ bàn đánh bạc bên kia, chưa được bao lâu thì lái xe của Trang Tân đi lại đây.
"Hôm nay lạ thật, từ đầu đến giờ ông chủ đều thua, đến giờ đã thua hai mươi triệu rồi."
Nghe người thanh niên nói vậy, khóe mắt Phương Minh giật một cái. Cậu vừa mới vận dụng chút tướng thuật xem tài vận của Trang Tân. Căn cứ tướng mạo, tài vận hôm nay của Trang Tân không tệ, theo lý thuyết đánh bạc sẽ không thua.
"Để tôi qua xem."
Phương Minh đứng lên khỏi sôpha, nắm tay Alice đi đến chỗ bàn đánh bạc. Trên bàn đánh bạc, Trang Tân sắc mặt xanh mét, ánh mắt nhìn chằm chằm lá bài. Hai mươi triệu, đối với ông ta tuy không tổn hại nghiêm trọng, nhưng vẫn là một con số không nhỏ.
Bình thường đánh bạc, thắng thua nhiều nhất chỉ khoảng hai, ba trăm vạn. Trên thực tế, rất nhiều sòng bạc có thể một lần thua trên trăm vạn đã được xem là khách hàng lớn rồi. Còn không có gì lại thua đến mấy chục triệu, cho dù là sòng bạc Macau, một năm cũng không có mấy trường hợp.
Sự thật không phải như phim ảnh, kẻ có tiền cũng không phải tên ngốc. Lấy mấy chục triệu đi đánh bài, trừ khi là nhà giàu mới nổi thì chính là bị người ta đặt bẫy hãm hại.
Ánh mắt Phương Minh dừng trên bàn đánh bạc. Trên bàn đánh bạc, thẻ đánh bài của Trang Tân ít nhất, còn ông già ngồi đối diện ông ta có thẻ đánh bài nhiều nhất, nói cách khác trong những người ở đây lão ta thắng được nhiều nhất.
Ánh mắt đánh giá ông già một chút, Phương Minh khẽ nhíu mày, lập tức lại nhìn mấy người còn lại, cuối cùng dừng lại trên người đám bảo vệ phía sau.
Sau vài phút quan sát, khóe miệng Phương Minh đột nhiên nhếch lên tạo nên một nụ cười đầy thâm ý.
"Anh Trang, tôi có thể ngồi xuống chơi cùng được không?"
Nghe Phương Minh nói thế, Trang Tân hơi sửng sốt, thế nhưng sau đó liền tỏ ra như đã hiểu.
Trang Tân cho rằng, Phương Minh lúc nãy từ chối có thể là vì không quen với ông ta nên thấy ngại, bây giờ thấy mình chơi một lúc nên chắc thấy thèm chơi bài đây mà.
"Đây là người anh em nội địa của tôi, cậu ấy chơi cùng chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?"
Trang Tân nhìn những người chơi bài còn lại. Những người này nhìn Phương Minh một chút thì cũng gật đầu đồng ý, đối với họ thêm một người bớt một người cũng không sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận