Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 262: Cáo trạng

Chương 262: Cáo trạng
Hiện tại ở lầu hai không chỉ có Phương Minh cùng Tần Lỗi, La Cẩm Thành cũng vì hiếu kỳ mà ở đây, hắn trực giác nói cho anh ấy biết, một lát nữa chắc chắn Phương Minh sẽ làm chuyện mà người thường không thể nào tưởng tượng nổi, anh ta tuyệt đối không thể bỏ qua.
Thấy La Cẩm Thành cũng đi lên theo Phương Minh cũng không ngăn cản, mặc cho La Cẩm Thành lên lầu.
Thậm chí cậu còn đóng cửa ngừng kinh doanh, thế nhưng Đại Trụ lại không lên theo, bởi cậu đã nhờ cậu ta đi làm một chuyện khác.
"Không cần khẩn trương, thả lỏng tâm trạng đi." Siêu Phẩm Vu Sư
Phương Minh rửa tay sau đó thắp ba cây hương vào lư hương, sau khi quay đầu nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Tần Lỗi mới trấn an anh ta một chút.
"Phương tiên sinh, chỉ cần cậu nói gì tôi sẽ răm rắp làm theo, thế nhưng cậu có thể nói trước một chút tôi cần làm gì hay không?"
Tần Lỗi có chút thấp thỏm bởi động tác của Phương Minh quá trịnh trọng, chẳng những rửa tay, còn thay đổi một bộ trường bào màu trắng, thậm chí còn lau bàn tới ba bốn lần, đảm bảo trên đó không còn một hạt bụi.
"Không có gì, chỉ muốn anh mời rượu một số người mà thôi."
Phương Minh không trả lời trực tiếp mà nở một nụ cười ý vị thâm trường, khoảng sau nửa giờ thì Đại Trụ xách một đống đồ lớn trở về, bên cạnh cậu ta còn có một người, chính là Hoa Minh Minh.
Vừa nãy Hoa Minh Minh đứng ở cửa hàng nhìn thấy Đại Trụ xách theo túi to túi nhỏ đi ngang qua, cho nên mới tò mò theo tới.
"Này chàng trai, anh chính là người tác giả có thể hack chết đám nhân vật quần chúng kia sao? Có thật sự trâu bò như thế không vậy? Để tôi đưa vài cái tên cho anh đặt tên nhân vật nhé, nhớ là phải cho bọn chúng chết càng thảm càng tốt."
Hoa Minh Minh hiếu kỳ đánh giá Tần Lỗi, hai ngày trước cậu ta tới chơi đã được nghe chuyện về Tần Lỗi này từ miệng Đại Trụ, thế nên hôm nay cậu ta mới tới đây.
Tần Lỗi cười cười xấu hổ, thật không biết phải trả lời như thế nào mới tốt.
Thế nhưng nhờ có mấy lời này của Hoa Minh Minh khiến tâm tình của anh ta bớt khẩn trương một chút.
"Phương Minh, những thứ cậu cần tôi đã mua rồi đây."
Đại Trụ đặt mấy cái túi trong tay xuống đất, bắt đầu lấy ra vài món thịt rượu, một bàn đồ ăn vô cùng phong phú cứ thế hiện ra, tất cả những món này đều là cậu ta nói đầu bếp nấu đấy.
Heo, dê, gà, vịt, ngan, 5 loại thịt chín, cộng thêm hai món khác nữa tổng cộng là 7 món, ngoài ra còn có hai đĩa hoa quả, ba ly rượu, sáu đôi đũa.
"Quá phong phú, đây là muốn ăn một bữa sao?" Hoa Minh Minh nuốt nuốt nước bọt, hỏi.
"Ừm, cậu có thể ngồi xuống ăn."
Phương Minh cười cười nhìn Hoa Minh Minh, nhưng mà Hoa Minh Minh lại lắc đầu như trống bỏi: "Tôi sẽ không mắc mưu, cậu mà có lòng tốt mời tôi ăn cơm sao? Mỗi một lần đều là đào hầm cho tôi nhảy xuống."
Hoa Minh Minh đã thông minh hơn hẳn, từ trước tới nay cậu ta chưa hề kiếm được lợi lộc gì từ trên người tên Phương Minh này, trừ phi Đại Trụ ngồi xuống thì cậu ta mới ngồi theo, bởi cậu ta biết Phương Minh sẽ không hố Đại Trụ.
Nghe được lời của Hoa Minh Minh, Phương Minh cười cười một tiếng, cũng không bắt buộc. Cậu rót rượu vào ba cái ly, sau đó, không biết cậu móc đâu ra một tờ giấy đỏ, thả vào trong một chén rượu.
Trong số mọi người ở đây chỉ có mình La Cẩm Thành hơi sáng mắt nhìn hành động của Phương Minh, bởi anh ấy mơ hồ đoán được chút gì đó.
"Phương Minh, cậu muốn tế bái sao?"
La Cẩm Thành mở miệng, mà nghe thấy những lời này của La Cẩm Thành Đại Trụ cũng hơi hơi nhớ ra gì đó, cậu ta cảm thấy những hành động này của Phương Minh khá quen mắt, những món này không phải giống hệt với những món người trong thôn đã làm để cúng bái tổ tiên ngày tết sao?
"Cũng không tính là tế bái, chẳng qua chỉ là chiêu đãi một vị khách mà thôi."
Phương Minh cười cười, đặt hai cây nến đỏ vào giữa bàn, sau đó bỏ luôn ly rượu có mảnh giấy đỏ vào giữa.
"Ta hiểu rồi, cậu muốn thỉnh Thần(1)!"
(1)Thỉnh thần: mời thần tới
Nhìn đến đây, La Cẩm Thành đã hiểu ra mục đích của Phương Minh, thế nhưng sau khi hiểu được mục đích của Phương Minh La Cẩm Thành càng cảm thấy khó hiểu hơn.
Thỉnh Thần, cũng không tính là gì!
Rất nhiều người khi làm chuyện vui vẻ tốt đẹp gì đó đều sẽ có bước bày đồ ăn thỉnh Thần, thế nhưng đây cơ bản là một nghi lễ, chỉ cần tìm một tiên sinh niệm kinh Văn Hòa chúc phúc nữa là xong chuyện.
Nguyên nhân rất đơn giản, xác xuất thành công của việc thỉnh Thần này quá thấp.
Nói một câu không dễ nghe chính Thần cũng chỉ có vài vị mà thôi, nếu nhà nào cũng làm một bàn ăn, thắp vài cây hương là có thể thỉnh Thần tới, vậy không phải là Thần phải mệt chết sao?
Ngay cả chính La Cẩm Thành cũng không dám chắc bản thân có thể thỉnh Thần thành công, nhất là khi sử dụng hình thức kiểu lễ nghi này, nếu là mượn nhờ thuật pháp có thể còn có một chút khả năng thành công, thế nhưng nhìn bộ dáng của Phương Minh, dường như không định vận dụng thuật pháp phù lục.
"Tần Lỗi, anh ngồi ở chỗ này."
Phương Minh nhìn về phía Tần Lỗi, ra hiệu cho Tần Lỗi ngồi xuống phía bên phải bàn, mà chính cậu thì ngồi đối diện với Tần Lỗi, toàn bộ bàn chỉ còn lại hai vị trí trống.
Về phần ba người La Cẩm Thành thì bị Phương Minh đuổi ra sau tấm che, chỉ có thể nhìn từ phía xa xa.
Lật tờ giấy đỏ trong chén rượu, bên trên có dòng chữ: Kính thỉnh tào hóa thập nhai Âm Ty dưới trướng Phong Đô Đại Đế.
Nếu như La Cẩm Thành nhìn thấy dòng chữ trên giấy đỏ liền sẽ rõ ràng, Phương Minh không phải mời Thần mà là mời quỷ.
Phong Đô Đại Đế, đây chính là tên của người quản lý tối cao ở Âm Phủ, mà tào hóa thập nhai, chính là mười con đường ở Âm Phủ, nghe đồn đa số nhà của Quỷ Sai nơi Âm Phủ đều ở đó.
Âm Phủ có Quỷ Sai cùng quỷ hồn, Quỷ Sai tương đương với nhân viên công vụ ở Dương Gian, ở những nơi cách xa nơi ở của quỷ hồn.
Phương Minh, muốn mời những quỷ sai quản lý sách Âm Dương.
Giấy đỏ bỗng dưng thiêu đốt dọa Tần Lỗi nảy người một cái, thế nhưng nghĩ đến Phương đại thần đang ngồi đối diện với anh ta, người có những thủ đoạn không thể hình dung được bằng lời, anh ta cũng bình tĩnh hơn phần nào.
Một phút đồng hồ, ba phút. . .
Mãi 15 phút sau, cảm nhận được đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh, Phương Minh nhíu nhíu mày.
"Chuyện gì đã xảy ra? Vì sao lại không có một chút động tĩnh?"
Sau tấm bình phong, Hoa Minh Minh cũng sắp không thể nhịn nổi, cậu ta đứng đấy nhìn chằm chằm bên kia suốt 15 phút đồng hồ, hai chân đã cứng đờ ra rồi mà vẫn không thấy gì khác lạ.
"Hẳn là thỉnh Thần không thành công." La Cẩm Thành đoán.
Phương Minh cầm lấy chén rượu trước mặt, sau đó ra hiệu cho Tần Lỗi làm theo động tác của mình, giơ ly rượu lên ngay trước vị trí trung tâm.
Chỉ là lại thêm ba phút trôi qua trong yên lặng, mãi tới lúc cánh tay Tần Lỗi đã có chút tê dại rồi Phương Minh mới đặt chén rượu xuống, mà vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng hẳn.
"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."
Nói nhỏ một câu, Phương Minh trực tiếp là giội rượu trong chén xuống đất, sau đó đứng dậy đi tới trước bàn khác.
Tại cái bàn này có ba phần sách, nhìn khá giống với tấu chương thời xưa, trên thực tế nếu như người ta chú ý lúc những đạo sĩ tố pháp sẽ phát hiện một điều rất thú vị.
Đạo sĩ có nhiều điểm rất giống những quan văn thời xưa.
Đạo sĩ dùng bút son viết chữ, mà hoàng đế thời cổ đại cũng là dùng bút son để phê duyệt tấu chương, mà trong lịch sử, có không ít hoàng đế tự phong cho mình một chức quan trong Đạo giáo, ví dụ như Tống Huy Tông chẳng hạn, ông ta tự phong cho mình là hoàng đế Đạo quân giáo chủ, ý là giáo chủ của Đạo giáo.
Cũng chính vì sự gia nhập của những quan văn này dẫn đến sự biến đổi của văn hóa Đạo giáo, bắt đầu phân chia giai cấp, lời nói, phong cách hành động cũng quan liêu hơn.
Đương nhiên, Phương Minh không phải Đạo Sĩ, cậu không cần mặc áo bào Đạo giáo, mà nội dung trong mấy phần sách này cũng khá đơn giản.
Thứ nhất là sách Phong Văn, trên bìa có viết một hàng chữ: Kính gửi thư tao ngộ của người Dương Tần Lỗi cho Tứ Phương Đại Đế.
Nội dung trong sách cũng đơn giản, chính là viết ra những chuyện Tần Lỗi đã gặp phải, bên dưới còn có nơi điểm chỉ.
Ra hiệu cho Tần Lỗi tới điểm chỉ, Phương Minh trực tiếp ném sách này vào chậu than, quyển sách này bị đốt cháy hết, sau đó một trận gió thổi tới, tro giấy trong chậu than biến mất.
Đốt xong sách Phong Văn đầu tiên, Phương Minh lại cầm sách Phong Văn thứ hai lên, trên trang bìa của sách Phong Vân này có viết: Kính gửi những người chấp pháp ở Âm Ty dưới trướng Tứ Phương Đại Đế.
Sách Phong Văn thứ hai Phương Minh viết về chuyện của bản thân, nội dung bên trong cũng rất đơn giản, cũng là nói về cậu đã bị sách Âm Dương hại như thế nào.
Sách Phong Vân cũng bị Phương Minh ném vào chậu than thiêu hủy, khác biệt chính là sau khi quyển sách này bị thiêu hủy không hề xuất hiện tro giấy, mặc dù đã đốt hết hai cuốn sách thế nhưng trong chậu than lại không hề có chút tro giấy nào.
"Đây là muốn thưa kiện, người Dương tố cáo Âm Sai?"
La Cẩm Thành nhìn thấy dòng chữ trong hai quyển sách Phương Minh đã đốt, trên mặt hiện lên vẻ chấn động, bởi anh ấy hoàn toàn không nghĩ tới Phương Minh lại dám to gan như vậy, làm chuyện không ai dám tưởng tượng nổi.
Loại chuyện người Dương tố cáo Quỷ Sai của Âm Phủ này, anh ấy chưa từng nghe thấy bao giờ, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Tố cáo? Anh nói là Phương Minh đang tố cáo? Thế nhưng mà cậu ấy tố cáo ai vậy? Lại tố cáo với ai?" Nghe thấy những lời của La Cẩm Thành trên mặt Hoa Minh Minh hiện lên vẻ khó hiểu.
"Ông chủ Phương thiêu hủy sách Phong Văn thứ nhất là đốt cho Tứ Phương Đại Đế, cái gọi là Tứ Phương Đại Đế chính là bốn vị Thiên Thần Đại Đế canh giữ tứ phương ở Dương Gian, có thể nói bọn họ là những người bảo vệ Dương Gian, cũng là người cầm quyền, Phương Minh đang nói cho bọn họ những chuyện Tần Lỗi đã gặp phải."
"Về phần sách Phong Văn thứ hai thì cậu ấy đốt cho người quản lý của Âm Phủ, bên trong nói về chuyện cậu ấy đã bị hại như thế nào."
La Cẩm Thành suy đoán, mà suy đoán này cơ bản cũng chính là kế hoạch của Phương Minh.
Đầu tiên, là tố cáo với những người quản lý của Dương Gian; tiếp theo là tố cáo với Âm Phủ, thế nhưng những chuyện cậu làm có hiệu quả sao?
Sở dĩ La Cẩm Thành cảm thấy hoài nghi, là vì anh ấy không hiểu biết Âm Phủ, dù sao Âm Phủ cũng vô cùng thần bí, thế nhưng dựa vào những ghi chép trong truyền thừa Vu Sư, hiểu biết của Phương Minh đối với Âm Phủ hơn xa La Cẩm Thành.
Đúng là La Cẩm Thành đã đoán được kế hoạch của cậu, cậu đang tố cáo, tố cáo với Âm Phủ cùng Dương Gian. Ví dụ như một người gặp phải chuyện gì đó ở nước ngoài, vậy thì người đó phải làm hai việc, thứ nhất chính là báo cho cảnh sát ở nơi đó biết, thứ hai chính là báo cho đại sứ quán của nước mình ở nơi đó biết.
Sách Phong Văn thứ nhất khá đơn giản: Nói cho những Đại Đế ở Dương Gian biết, cậu và Tần Lỗi đã gặp phải thương tổn như thế nào, cần bọn họ ra mặt.
Sách Phong Văn thứ hai trực tiếp đưa tới nha môn ở Âm Phủ, nói chuyện bản thân vì sách Âm Dương của Âm Phủ mà bị thương tổn, hi vọng bọn họ có thể xử lý, đoạn cuối cậu còn ghi thêm, cậu đã nói với những Đại Đế của Dương Gian về chuyện này.
Âm Phủ cũng giống như Dương Gian, đều tồn tại một một hệ thống cơ cấu quản lý, cho nên Phương Minh chính là đang đánh cược, cược đám Quỷ Sai ở Âm Phủ kia có dám không để mắt tới bản tố cáo của cậu hay không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận