Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 526: Con đường làm giàu mới

Chương 526: Con đường làm giàu mới
Ngày hôm sau, Phương Minh đi đến một tiệm net ở trong huyện. Sau một tiếng, Phương Minh bước ra khỏi tiệm net, vẻ mặt đầy phức tạp.
Không ai biết, sau khi Phương Minh vào tiệm net lên mạng tìm thông tin, trong lòng cậu đã kinh hãi cỡ nào.
Thế giới này, giống y hệt như thế giới cậu sống. Cậu lên mạng tra được thông tin về Đường Trấn Quốc, về mẹ ruột cậu Lăng Mộ Mai. Thậm chí cậu còn tạo tài khoản weixin mới tìm tài khoản của Diệp Tử Du và Hàn Kiều Kiều. Phương Minh điên rồi, cậu cảm giác cái đầu của mình không còn dùng được nữa. Đây rốt cuộc là thế giới thực hay là cậu đang ở trong cảnh trong mơ.
Sở dĩ cậu có nghi ngờ này là vì Phương Minh không biết mình đã ở trong cảnh trong mơ bao lâu rồi. Nếu cậu ở trong đấy quá lâu, chờ đến khi cậu trở lại thế giới thực có phải sẽ giống như người trở về từ tương lai không?
Thế giới này có phát triển giống sự phát triển ở thế giới thực không?
Đây là điều Phương Minh muốn biết nhất trước mắt, bởi vì điều này rất quan trọng đối với cậu. Nếu hai thế giới cùng hướng phát triển, đến lúc đó trở về thế giới ban đầu, cậu vẫn có thể kiểm soát nhiều thứ, bởi vì điều này giống như cậu hồi sinh lại vậy.
Trầm ngâm một lúc, Phương Minh đột nhiên nghĩ ra gì đó, cầm lấy di động gọi một số điện thoại. Khi điện thoại vừa được kết nối, cả người Phương Minh khẽ run.
"A lô, ai vậy?"
Điện thoại được bắt lên, nghe giọng nói quen thuộc vang lên trong điện thoại, Phương Minh giống như thấy quỷ, ngay lập tức cúp máy.
Số điện thoại Phương Minh gọi chính là số điện thoại nước ngoài của cậu, mà giọng nói trong điện thoại cũng chính là giọng của cậu.
Nói cách khác, thế giới này có cậu tồn tại, có một Phương Minh tồn tại.
Cái quỷ gì vậy?
Phương Minh không còn biết nói gì nữa. Cậu đã thấy không ít hồn xuyên, nhưng cho dù có xuyên qua một thế giới tương tự cũng là một thế giới song song, ít nhất là không có sự tồn tại của chính bản thân người đó. Thế nhưng hiện tại trong thế giới này, có một Phương Minh tồn tại.
Càng nghĩ càng nhức đầu, thậm chí một giây trước khi điện thoại được kết nối, Phương Minh có một sự xúc động muốn nói cho Phương Minh trong điện thoại thân phận của mình. Nếu không phải cậu ngay lập tức cúp điện thoại, chỉ sợ đã không thể kiềm chế cơn xúc động này.
"Thật là…"
Hồi lâu sau, Phương Minh mới bình tĩnh trở lại. Cho dù thế nào, bây giờ cậu là Tần Dương. Mục đích cậu đi vào đây là để hoàn thành chấp niệm của Tần Dương, chăm sóc Tần Tuyết thật tốt. Còn chuyện người có quan hệ với cậu ở thế giới này cậu vẫn không nên xen vào thì hơn.
Trong đầu Phương Minh có một suy nghĩ, chỉ cần cậu không quấy rầy đến người có quan hệ đến mình ở thế giới này, như vậy cuộc sống của những người này vẫn sẽ theo quỹ đạo và phát triển một cách bình thường. Đợi đến khi cậu trở lại thế giới ban đầu cũng sẽ biết quỹ đạo phát triển của những người này.
Nếu có vấn đề xuất hiện, đến lúc đó cậu có thể dự phòng cách giải quyết trước.
Còn nếu bây giờ cậu tiếp xúc với người có quan hệ với cậu, làm thay đổi cuộc sống vốn có của họ, đến khi cậu trở về thế giới ban đầu, bởi vì không có cậu ở thế giới này, sự phát triển tương lai của những người có quan hệ với mình cậu không thể biết được.
Sau khi ra quyết định, Phương Minh không còn rối rắm nữa. Tóm lại, hiện tại cậu là Tần Dương, không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì thuộc về Phương Minh, chỉ âm thầm chú ý là được rồi.’
Sau khi nghĩ thông suốt, Phương Minh khôi phục lại vẻ thản nhiên, đi đến chợ, mua rất nhiều hải sản mang về.
"Anh, anh đã về rồi, để em đi làm cơm."
Khi Phương Minh trở về nhà trong thôn, Tần Tuyết đang quỳ trên ghế làm bài tập. Khi nhìn thấy anh mình trở về, cô bé vội vàng bỏ bút xuống nói.
"Đừng vội, hôm nay anh mua rất nhiều đồ ăn. Hai anh em chúng ta hôm nay ăn một bữa thật lớn. Em cầm tôm hùm, bào ngư đi làm đi."
Phương Minh bỏ túi đồ to trong tay xuống, lại thấy Tần Tuyết đứng một chỗ không di chuyển.
"Sao vậy?"
"Anh, mấy cái này em không biết làm."
Cuộc sống Tần Dương và Tần Tuyết rất nghèo, ngày thường ăn uống rất bình thường. Hai lần cô bé được ăn hải sản là trong sinh nhật bạn trong lớp, còn phần làm cô bé hoàn toàn không biết.
Nghe Tần Tuyết trả lời, Phương Minh liền trợn tròn mắt. Cậu đã quên mất điều này. Đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan đến cuộc sống của cậu thuở nhỏ.
Hồi nhỏ tuy cậu lớn lên ở đạo quan ở thôn núi, nhưng mấy bác gái sư phụ tìm để giặt đồ nấu cơm cho họ món gì cũng biết làm, con bay trên trời vật chạy dưới đất đều không thành vấn đề. Vậy nên Phương Minh theo bản năng không nghĩ đến phương diện này.
"Là anh sai sót."
Phương Minh gãi đầu, để túi đồ xuống đất, nói: "Mấy hải sản này đều còn sống, nếu không xử lý làm món ăn, chúng sẽ chết sớm thôi."
Nghe anh mình nói vậy, Tần Tuyết suy nghĩ rồi nói: "Anh, em biết một chỗ, chắc là có thể nuôi mấy con tôm hùm này."
Phương Minh xách túi hải sản to đi theo Tần Tuyết đến phía sau ngôi nhà gỗ. Nhà họ Tần ở tận trong cùng thôn, ngay sát núi. Tần Tuyết dẫn Phương Minh đi đường núi khoảng mấy trăm mét, cuối cùng đi lên đỉnh núi chỉ một chỗ cách đó không xa nói: "Chỗ đó chắc có thể nuôi hải sản được đó."
Ánh mắt nhìn theo chỗ tay Tần Tuyết chỉ. Đó là một cái đập chứa nước nhỏ cạn nước, bên cạnh đập chứa nước có một hồ nước nhỏ, nhưng chỉ rộng khoảng bốn, năm mét.
Nhìn thấy hồ nước nhỏ, trong đầu Phương Minh hiện lên ký ức của Tần Dương. Hồ nước này nằm trên đất vườn nhà anh ấy. Trên thực tế, nhà họ Tần nếu ở thời cổ đại sẽ là một địa chủ, bởi vì hơn hai mươi mẫu phía sau núi đều thuộc về nhà Tần Dương.
Hồi thập niên 60, trong thôn đã khai hoang tất cả đất sau núi, xây dựng đập chứa nước. Mỗi nhà mỗi hộ đều được chia một phần đất ruộng, cuộc sống của mọi người đều rất khá.
Nhưng đến thập niên 80, không biết vì lý do gì, nước trong đập chứa nước dần dần biến mất, thậm chí cho dù mưa to thì nhiều lắm cũng chỉ là giảm tốc độ nước hạ trong đập chứa nước mà thôi.
Đến thập niên 90, nước trong đập chứa nước hoàn toàn cạn khô. Đồng ruộng ở đây cũng cạn nước. Về sau toàn bộ phía sau núi cũng bị bỏ hoang. Nhưng lúc ấy ông nội của Tần Dương chưa từ bỏ ý định. Ông cho rằng nước trong đập chứa nước sẽ xuất hiện trở lại, vì vậy ông đã đổi phần đất ruộng dưới chân núi với các thôn dân khác, lấy sáu mẫu đất đổi lấy hơn hai mươi mẫu đất.
Về phần cái hồ nhỏ kia, Tần Dương hồi nhỏ thường xuyên dẫn Tần Tuyết đi vào đó bắt tôm tép, thậm chí nếu gặp may còn có thể bắt được cả cá nhỏ.
Đi đến trước hồ nhỏ, Tần Tuyết đổ hết tôm hùm vào. Phương Minh dời mắt về phía đập chứa nước, trong mắt lóe sáng.
Lần này xuyên hồn vào người Tần Dương, cậu không thể tu luyện lực Vu sư, cũng có nghĩa là cậu đã không còn thuật pháp, nhưng khả năng về phong thuỷ vẫn còn. Các thôn dân không biết đập chứa nước này vì sao lại cạn nước, nhưng hắn biết. Hơn nữa, đập chứa nước này trong phong thủy thuộc loại rất có lai lịch.
Nhìn đập chứa nước này, trong đầu Phương Minh chợt lóe lên một cách làm giàu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận