Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 547: Họp phụ huynh (2)

Chương 547: Họp phụ huynh (2)
"Cha mẹ em Lý Đại Bảo đã tới rồi sao?" Tưởng Tiểu Long cầm danh sách hỏi.
"Đã tới, thưa thầy, tôi chính là cha của Lý Đại Bảo." Cách Phương Minh không xa có một người thanh niên đứng lên đáp.
"Học kỳ này bạn học Lý Đại Bảo tiến bộ rất nhanh, khi mới vào lớp tên của trò ấy xếp cuối cùng, thế nhưng sau cuộc thi này trò ấy đã tiến vào top bốn mươi người đứng đầu, rất không tồi."
Nghe được thầy giáo tán dương con mình, trên mặt người đàn ông lộ ra dáng tươi cười, đây là sự vui sướng cùng tự hào phát ra từ nội tâm, thậm chí còn khiến hắn vui vẻ hơn nhiều so với việc lấy được một hợp đồng làm ăn.
"Cha mẹ Tưởng Hiểu Hồng đã tới rồi sao? Bạn Tưởng Hiểu Hồng cũng có tiến bộ rất lớn."
"Cha mẹ Lý Khải ở đâu, bạn học Lý Khải rất không tồi, thành tích vẫn luôn ở trước mười, tôi nghe bạn học Lý Khải nói tuần nào phụ huynh trò ấy cũng yêu cầu trò ấy viết một bản tâm đắc trong quá trình học tập cả tuần, biện pháp này rất hay, có thể khiến đứa bé biết bản thân còn điểm nào chưa tốt."
...
Những phụ huynh được Tưởng Tiểu Long gọi tên đều vui vẻ ra mặt, mà Phương Minh cũng phát hiện một đặc điểm, đó chính là những phụ huynh được gọi tên khen ngợi đa số đều ngồi mấy bàn đầu, ít nhất là bốn hàng phía trên nhất, mà gần như những phụ huynh ngồi phía sau đều không được gọi tên.
"Quả nhiên trường học cũng là một nơi rất thực tế, chỗ đậu xe bên ngoài thì dựa theo chức quan cùng năng lực kinh tế, mà bên trong trường học lại dựa vào thành tích của học sinh để nói chuyện."
Phương Minh nói nhỏ một câu, thật ra cậu đã hiểu sai một chút, cũng không phải trường học sắp xếp như thế, mà là rất nhiều phụ huynh tự biết tình huống của con mình, cũng biết hội phụ huynh sẽ có tình huống như thế nào, nếu ngồi ở hàng trước mà bị điểm danh phê bình sẽ rất mất thể diện.
Vị trí của Phương Minh là ở hàng thứ hai, gần như tất cả phụ huynh ngồi hàng này đều đứng lên, kể cả Trương Kiến Ba.
"Ừm, Trương Tâm Ngọc là học sinh có thành tích tiến bộ lớn nhất trong lớp, từ khi mới vào học chỉ xếp đáy, đến hiện tại đã có thể xếp vào top mười sáu học sinh xuất sắc nhất, đây không chỉ là nỗ lực của em Trương Tâm Ngọc, mà còn phải nhắc đến sự dạy dỗ đúng cách của phụ huynh em ấy, những phụ huynh khác phải học tập cha em Trương Tâm Ngọc. Nào, mọi người hãy cùng vỗ tay chúc mừng."
Tưởng Tiểu Long dẫn đầu vỗ tay, toàn bộ lớp vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Phương Minh nghe được lại thấy buồn cười. Mặc dù trường học là tháp ngà (1), nhưng chắc chắn thầy Tưởng này đã biết thân phận của Trương Kiến Ba, nếu không thầy ấy đã không để Trương Kiến Ba phát biểu hai câu cảm nghĩ.
(1) Tháp ngà: tháp làm bằng ngà; ví cái thế giới cao siêu, xa vời của những tri thức sách vở và ý nghĩ chủ quan, nơi mà trong đó người trí thức, văn nghệ sĩ náu mình, thoát li thực tế đời sống.
Tưởng Tiểu Long làm vậy mà muốn cho Trương Kiến Ba có cơ hội nổi tiếng, vậy mà không ngờ Trương Kiến Ba có thể trợn tròn mắt giảng tâm đắc, ông ta thì có thể có tâm đắc gì? Vì tính chất công việc nên ngày nào ông ta cũng bận đến tận khuya mới về nhà, ngay cả thứ bảy cuối tuần cũng rất ít khi ở nhà, ông ta có cái rắm tâm đắc.
"Cái kia, kỳ thực tôi cũng không quản con gái quá chặt, chủ yếu là phải bồi dưỡng khiến con bé cảm thấy yêu thích việc học, chỉ cần con bé có hứng thú với việc học là được rồi."
Nói cũng như không, vậy mà Tưởng Tiểu Long lại một lần nữa dẫn đầu vỗ tay.
"Cha của trò Trương Tâm Ngọc nói không sai, bồi dưỡng trẻ nhỏ quan trọng nhất là bồi dưỡng hứng thú, người ta vẫn nói hứng thú là người thầy giỏi nhất đối với trẻ nhỏ, điểm này cha Trương Tâm Ngọc đã hoàn thành một cách tuyệt vời."
Tưởng Tiểu Long lại mạnh mẽ khen vài câu, đợi khi Trương Kiến Ba ngồi xuống rồi, lúc này mới chuyển hướng tới cha mẹ của những học sinh khác.
"Cha mẹ Trương Tư Hàn tới rồi sao? Xin đứng lên một chút."
Nghe được những lời này của Tưởng Tiểu Long, Phương Minh cũng bắt đầu chú ý, ánh mắt quét quanh phòng học, cậu muốn nhìn xem cha mẹ của thằng nhóc thích em gái cậu là người như thế nào, mà ngay khi cậu nhìn tới hai hàng phía sau, một thiếu phụ tràn ngập phong tình vận vị đứng lên.
"Xin chào thầy, tôi là cô của Trương Tư Hàn."
Vị thiếu phụ hơn ba mươi tuổi vừa đứng lên lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt của cánh đàn ông ở đây, dáng người cùng dung mạo mỹ lệ, quan trọng nhất là loại khí chất hồn nhiên thiên thành tản mát ra từ trên người cô ấy, có sức hấp dẫn trí mạng đối với những người đàn ông bốn mươi mấy tuổi ở đây.
Thiếu nữ câu nhân, thiếu phụ câu hồn.
Dùng một câu nói rất phổ biến trên internet, điểm khác biệt giữa thiếu nữ cùng thiếu phụ chính là: Nếu anh vỗ mông của thiếu nữ, thiếu nữ sẽ lập tức nghi ngờ quay qua hỏi anh muốn làm gì, nhưng nếu đổi lại là thiếu phụ, anh vừa vỗ cô ấy sẽ lập tức vểnh mông lên.
Trương An Nhàn cũng không thèm để ý ánh mắt của cánh đàn ông chung quanh, bởi vì loại ánh mắt này cô ấy đã nhìn thấy nhiều rồi, cũng đã sớm quen.
"Cô... Cô là cô của Trương Tư Hàn..." Tưởng Tiểu Long cũng sửng sốt một chút, hiển nhiên cũng bị khí chất quyến rũ Trương An Nhàn tản mát ra hấp dẫn, sửng sốt suốt mấy giây sau mới lên tiếng: "Học kỳ này thành tích của bạn Trương Tư Hàn giảm mạnh, khi mới vào trường trò ấy xếp thứ hai trong lớp, nhưng bây giờ đã rơi đến hạng hai đếm ngược."
Nghe thấy những lời Tưởng Tiểu Long nói, đôi mày đẹp của Trương An Nhàn hơi nhíu lại, thế nhưng còn không đợi cô ấy phản ứng lại, đã có người phản ứng lớn hơn so với cô ấy.
Rầm!
Một tiếng vỗ bàn vang lên ở phía trước cô ấy, thoáng cái đã hù dọa không ít người, khiến ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bên kia, kể cả Trương Tư Hàn.
Người vỗ bàn không phải là ai khác mà chính là Phương Minh.
Dưới cái nhìn của Phương Minh, học sinh ở tuổi này chính là độ tuổi mới biết yêu, trong lòng có thích người khác phái cũng không có gì lạ, hơn nữa dưới cái nhìn của cậu, có thể ở lớp một đều là những học sinh ưu tú, nếu thật sự có nam sinh thích em gái mình, chỉ có thể nói do em gái mình quá hấp dẫn, cũng không thể tính là việc quá lớn gì.
Có lẽ nam sinh kia vì theo đuổi tán tỉnh em gái mình mà sẽ liều mạng học tập, hi vọng có thể theo kịp bước chân của em gái mình, nếu thật sự là như vậy đây cũng là một chuyện tốt.
Nhưng sau khi nghe thấy những lời thầy Tưởng nói, một nam sinh thành tích giảm sút tới mức biến thành người xếp hạng thứ hai từ dưới lên, vậy mà cũng muốn theo đuổi em gái mình, điều này khiến cậu không thể nhịn được, nếu như nam sinh ấy là một học sinh siêu giỏi thì cũng thôi, nhưng không ngờ một tên học dốt như thế cũng muốn theo đuổi tán tỉnh mình em gái, lẽ nào cậu ta cho rằng nơi này là vườn trường thần tượng sao?
Nếu như đổi lại là những người khác đột nhiên vỗ bàn vào lúc này, Tưởng Tiểu Long đã sớm xụ mặt, nhưng sau khi nhìn thấy người vỗ bàn là Phương Minh, bất mãn trong lòng Tưởng Tiểu Long lập tức biến mất. Đừng đùa, cậu ấy là anh Tần Tuyết, anh của học sinh có thành tích tốt nhất trong lớp, hắn cũng không dám nổi nóng với đối phương.
Có không ít giáo viên có thể làm chủ nhiệm của lớp một, thế nhưng học trò giống Tần Tuyết, toàn bộ trung học Đế Nhất chỉ có một, phải biết rằng cách đây không lâu trong một cuộc họp của trường học, lãnh đạo trường học đã tự mình lập danh sách một số học sinh, những học sinh có trong danh sách chính là học bảo của trường, phải được đào tạo trọng điểm, trong đó Tần Tuyết là học sinh được xem trọng nhất, bởi vì trò ấy là học sinh có khả năng giành được vị trí trạng nguyên toàn tỉnh nhất.
Nếu một trường dân lập lại có thể đào tạo được một trạng nguyên toàn tỉnh sẽ có ý nghĩa như thế nào đối với trường học, trong lòng Tưởng Tiểu Long rất rõ ràng, lúc ấy chắc chắn đẳng cấp của trường học có thể tăng lên ba cấp trong nháy mắt, cho dù muốn vượt mặt trường công lập trọng điểm trong tỉnh cũng không phải việc khó khăn gì.
"Cậu Tần, có chuyện gì không?" Tưởng Tiểu Long kiên trì hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận