Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 887: Thức tỉnh ký ức

Chương 887: Thức tỉnh ký ức
Sáng ngày hôm sau!
Trong căn hộ chỉ còn lại một mình Phương Minh, mang vẻ mặt cười khổ ngồi trên sàng ở sảnh lớn.
Hàn Kiều Kiều đã tỉnh lại từ sáng sớm, không nói lời nào, rời giường mặc quần áo tử tế, thu thập một chút hành lý sau đó lập tức rời khỏi.
Kỳ thực khi Hàn Kiều Kiều tỉnh lại Phương Minh cũng đã tỉnh, chỉ là cậu không biết nên đối mặt với Hàn Kiều Kiều như thế nào, dù sao tối hôm qua Hàn Kiều Kiều cũng đã uống say, tuy nói là Hàn Kiều Kiều chủ động, nhưng rốt cuộc mình cũng đã lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Không cách nào đối mặt với Hàn Kiều Kiều, Phương Minh chỉ có thể lựa chọn làm con rùa đen rút đầu giả say.
Trên bàn trà trên sàng có một mảnh giấy, phía trên có chữ viết thanh tú mà Hàn Kiều Kiều lưu lại.
"Tiểu đạo sĩ, nhớ kỹ, ngày hôm qua là chị đây ngủ cậu, không phải cậu ngủ chị đây, nhưng đừng nghĩ như vậy sẽ có thể khiến chị đây chịu trách nhiệm với cậu, mau bóp nát chuyện này trong lòng cho tôi, nếu để tôi biết có bên thứ ba nào đó biết chuyện này, nhất định chị đây sẽ chặt cậu."
"Tốt rồi, hôm nay chị đây còn phải tới đoàn làm phim để quay phim, sau khi cậu tỉnh lại thì cứ để chìa khóa lại trong nhà, sau đó lanh lẹ cút ra ngoài."
Nhìn chữ Hàn Kiều Kiều lưu lại, Phương Minh có chút dở khóc dở cười, tuy rằng Hàn Kiều Kiều nói rất hào hiệp, thế nhưng cậu biết trong vấn đề này, người chịu thiệt vẫn là Hàn Kiều Kiều.
Chẳng qua, tuy rằng tâm tình có chút phức tạp, nhưng cậu phát hiện dường như bản thân mình không hề có cảm xúc hối hận gì.
...
Trên xe nhỏ của một đoàn làm phim, Hàn Kiều Kiều nằm trên ghế xe, mặc trên người một bộ áo lông cao cổ màu trắng, còn khoác một chiếc áo khoác lên người, một bộ dạng chưa ngủ đủ.
Ở bên cạnh cô ấy, Lý Tinh Tinh đang ngồi ở chỗ kia dùng ánh mắt tò mò đánh giá cô ấy.
"Chị Tinh Tinh, từ lúc em lên xe tới giờ chị đã nhìn chằm chằm em xấp xỉ một giờ, là trên mặt em có nhọ sao?"
Hàn Kiều Kiều mở mắt, đôi mắt xinh đẹp trừng trắng liếc Lý Tinh Tinh một chút, chẳng qua Lý Tinh Tinh cũng không để bụng, chỉ dùng ánh mắt mập mờ nhìn cô ấy, chậm rì rì nói: "Chị đang nhìn cô gái trong vòng một đêm biến thành phụ nữ, rốt cuộc sẽ có gì khác nhau?"
Nghe được ngôn ngữ nhạo báng còn có ánh mắt nghiền ngẫm kia của Lý Tinh Tinh, Hàn Kiều Kiều khó có được đỏ mặt lên, muốn giải thích, nhưng mà Lý Tinh Tinh lại đi trước một bước mở miệng.
"Tuy rằng trên web phát tán rất nhiều tin tức về em, thậm chí còn có rất nhiều chuyện xấu, thế nhưng chị có thể nhìn ra ở trước tối hôm qua, em tuyệt đối là hoàng hoa khuê nữ chánh tông, chẳng qua bây giờ thì không phải rồi, xem ra ngày hôm qua chị lựa chọn chuốc em quá chén là đúng."
Rốt cục Hàn Kiều Kiều cũng đã hiểu rõ, thì ra ngày hôm qua chị Tinh Tinh vẫn cứ luôn mời mình uống rượu là vì ôm mục đích như vậy.
"Được xem là người từng trải chị nói cho em biết, người đàn ông thật sự rất để ý đối với lần đầu tiên của con gái, chị biết hẳn giữa em và cậu Phương kia không phải quan hệ kim chủ gì cả."
"Làm sao chị biết? Ngày hôm qua chị cũng thấy đấy, vị thư ký Mạc có tiền đồ vô lượng kia thấy cậu ấy đều tôn kính như vậy, chẳng phải là kim chủ sao?"
"Ha ha, đương nhiên chị biết không phải là như vậy."
Lý Tinh Tinh không giải thích nguyên nhân, bởi vì cô ấy cũng từng có kim chủ, đương nhiên biết khi phụ nữ đối mặt kim chủ sẽ mang theo thái độ gì, chí ít tuyệt đối không phải là thái độ tùy ý như khi Hàn Kiều Kiều đối với cậu Phương kia.
"Mặc kệ xã hội bây giờ tuyên truyền vấn đề bình đẳng nam nữ tới mức nào, quảng cáo rùm beng chuyện phụ nữ cũng có thể trở thành cường nhân, nhưng nói cho cùng cuối cùng phụ nữ vẫn phải lập gia đình, mà để bình phán một người phụ nữ có thành công hay không, cuối cùng vẫn phải xem người phụ nữ này có được một mối hôn nhân hạnh phúc hay không."
"Chị có thể thấy em thích cậu Phương kia, mà có vẻ cậu Phương kia cũng có một chút ý tưởng đối với em, chỉ có điều bởi vì có chút nguyên nhân, hai ngươi ai cũng đều không đâm thủng tầng giấy này, cho nên chị lại bỏ thêm cây đuốc, một tuyệt sắc đại mỹ nữ uống say, chị không tin có đàn ông có thể cự tuyệt, thế nào? Tối hôm qua không phải đã bị cậu Phương ăn sạch sẽ sao?"
Lúc nói lời này, Lý Tinh Tinh không có ý tốt đưa tay nhấc lên cổ áo của Hàn Kiều Kiều, sau một khắc quả nhiên là lên tiếng kinh hô, trên xương quai xanh của Hàn Kiều Kiều rõ ràng có một chút xíu đỏ ửng.
"Tối hôm qua hai em đùa high như vậy?"
Hàn Kiều Kiều bị Lý Tinh Tinh đột nhiên tập kích khiến mặt đỏ tới mang tai, đương nhiên cô ấy biết trên người mình đang có đầy “ô mai”, nếu không vì sao thời tiết này cô ấy lại mặc áo lông ao cổ kia chứ? Chẳng qua tỉ mỉ hồi tưởng, hình như tối hôm qua là cô ấy chủ động yêu cầu Phương Minh làm như thế.
"Em và cậu Phương đã đâm tầng này giấy, lấy dung mạo của em, tin tưởng cậu Phương kia sẽ bị em mê tới chết đấy, sau này trở thành mợ Phương nhớ đừng quên công lao của chị đây."
Những lời này của Lý Tinh Tinh khiến Hàn Kiều Kiều tỉnh táo lại, hơi chau mày nhẹ, nói: "Cậu ấy đã có bạn gái."
"Có bạn gái cũng không coi vào đâu, người đàn ông ưu tú giống như cậu Phương, muốn nói không có bạn gái chị mới cảm thấy kỳ quái." Lý Tinh Tinh tuyệt không cảm thấy quá kinh ngạc, đầu năm nay rất nhiều đàn ông vây quanh mỹ nữ, mà người đàn ông ưu tú như vậy tất nhiên cũng sẽ có rất nhiều phụ nữ vây quanh cậu.
"Đàn ông mà, ai không thích phụ nữ xinh đẹp? Chỉ là phần lớn đàn ông bởi vì tự biết điều kiện của bản thân mà đè ép phần tâm tư này, mà số ít nam sĩ thành công vẫn luôn ong bướm trăng hoa bên ngoài, lại giữ chặt vợ ở nhà đấy thôi.”
"Kiều Kiều em xinh đẹp như vậy, mà lần đầu tiên của em lại còn cho cậu Phương, tin tưởng chị, chỉ cần em nỗ lực thêm chút nữa, khẳng định cuối cùng có thể thu cậu Phương vào tay."
"Em có xinh đẹp không? Thế nhưng em cảm thấy bạn gái của cậu ấy còn xinh đẹp hơn cả em."
Hàn Kiều Kiều yếu ớt nói một câu, trên mặt Lý Tinh Tinh lộ ra vẻ không tin, cô ấy đã gặp rất nhiều phụ nữ, nhưng Hàn Kiều Kiều là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà cô ấy gặp được trong bao nhiêu năm nay.
Cũng không nói nhảm nữa, Hàn Kiều Kiều trực tiếp lấy điện thoại di động ra, sau đó mở ra một tấm hình, trong tấm ảnh, một cô gái váy trắng đang đứng ở dưới một cây liễu rĩ, gió nhẹ nhẹ thổi, lay động mái tóc dài của cô bé, lộ ra khuôn mặt tinh xảo tinh khiết, xinh đẹp giống như búp bê.
"Đây là bạn gái của cậu Phương?"
Một lúc sau Lý Tinh Tinh mới mở miệng, cô gái trong hình này ngay cả cô ấy cũng động tâm không ngớt, nhất là khí chất tinh khiết này, nếu như nói Kiều Kiều là loại mỹ nữ khiến đàn ông vừa nhìn thấy lập tức không nhịn được sinh ra ý tưởng kỳ quái, như vậy cô gái trong hình chính là loại hình làm cho đàn ông nhìn thấy lập tức không nhịn được muốn bảo vệ suốt đời.
Hai người là hai phong cách hoàn toàn khác nhau!
"Cho nên, em và cậu ấy là không có khả năng, cứ như vậy đi, vấn đề này cũng không nên nhắc lại nữa."
Vẻ mặt Hàn Kiều Kiều khôi phục bình thường, chuyện tối ngày hôm qua cô ấy không hối hận, chỉ có chính cô ấy mới biết được, tối hôm qua chẳng qua là cô ấy lấy cớ say rượu cố ý phóng túng bản thân mình mà thôi, thích hợp với Phương Minh nhất vẫn là Tử Du, mà bản tahan mình...
...
Nhà họ Diệp!
Phương Minh ngồi ở trên sàng đang làm bài tập cùng Alice, chẳng qua ánh mắt Phương Bảo Bảo ở một bên khi nhìn về phía cậu lại có điểm gì đó không đúng.
"Con dùng ánh mắt này nhìn cha làm gì?"
Không biết vì sao, khi đối mặt với ánh mắt Phương Bảo Bảo, dĩ nhiên Phương Minh có một loại cảm giác có tật giật mình.
"Trên người của cha có mùi vị đặc thù, è hèm... Có phải đã làm chuyện gì xấu rồi không?"
Phương Bảo Bảo hít hít mũi, sau đó ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ nhìn về phía Phương Minh.
"Một đứa bé như con thì biết cái gì? Bài tập hôm nay đã hoàn thành chưa?"
Phương Minh lựa chọn nói sang chuyện khác, nhưng mà căn bản Phương Bảo Bảo lại không mắc mưu, nói: "Con sớm đã làm xong, cha đừng nói sang chuyện khác, cẩn thận con nói cho mẹ biết."
"Anh mới sẽ không làm chuyện xấu, không cho phép cậu nói xấu anh."
Cũng may chính là lúc này Alice đứng ra, bàn tay nhỏ xíu chỉ Phương Bảo Bảo, sau đó bàn tay nắm lại, rất có phong thái kiểu nếu cậu còn nói xấu anh trai tôi, tôi sẽ đánh cậu một trận thật tàn nhẫn.
"Chỉ biết trốn ở sau lưng phụ nữ, này sao được tính là đàn ông."
Quả thật là Phương Bảo Bảo có chút sợ hãi Alice, quan trọng nhất là ở trong nhà này, Alice được sủng ái hơn cậu nhiều, ngay cả ông bà nội cũng đều yêu thương Alice nhiều hơn một phần, một khi cậu chọc Alice mất hứng, cô nhóc này sẽ chạy đến méc với ông bà nội.
Nghe được lời của Phương Bảo Bảo, vẻ mặt Phương Minh đột nhiên trở nên nghiêm túc lên, tỉ mỉ nhìn chằm chằm Phương Bảo Bảo đánh giá một hồi, lần này Phương Bảo Bảo bị nhìn tới có chút chột dạ, xoay người chuẩn bị rời khỏi.
"Quên đi, con cái gì cũng không biết, con muốn về phòng làm bài tập."
Phương Bảo Bảo đi trở về phòng, muốn đóng cửa phòng, nhưng mà ngay sau đó Phương Minh lại theo bước cậu bé đi vào phòng, đồng thời đóng cửa phòng đóng lại.
Thấy Phương Minh cùng theo vào, Phương Bảo Bảo bĩu môi, tự mình đi tới trước bàn sách nhỏ, cầm lấy bút máy định làm bài tập, Phương Minh nhìn hành động của Phương Bảo Bảo, một lúc sau nhẹ giọng nói một câu, "Phong ấn của ngươi đã được hóa giải rồi?"
Nói xong câu đó, con mắt Phương Minh chăm chú nhìn chằm chằm Phương Bảo Bảo, cậu phải lấy được một kết quả chắc chắn.
Sở dĩ có thể có suy đoán như vậy, đó là bởi vì biểu hiện của Phương Bảo Bảo lúc mới vừa rồi, một đứa bé ba bốn tuổi, cho dù có thông minh tới đâu cũng không khả năng sẽ có ánh mắt như vậy, càng sẽ không nói ra lời nói vậy.
Sau khi Phương Bảo Bảo nghe thấy những lời Phương Minh nói, quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ mặt mờ mịt, dường như không hiểu Phương Minh đang nói cái gì.
Nhưng mà, cái biểu tình này của Phương Bảo Bảo lại khiến Phương Minh càng thêm xác định, cho dù Phương Bảo Bảo không mở ra phong ấn, nhưng chắc cũng đã nhớ lại những chuyện phát sinh trước kia.
Oanh!
Khí thế của Phương Minh đột nhiên kéo lên, khí cơ tập trung lên toàn thân Phương Bảo Bảo, một khi Phương Bảo Bảo có bất kỳ cử động nguy hiểm nào, cậu đều có thể lập tức ra tay.
"Thức tỉnh ký ức từ khi nào?"
Nghe được lời của Phương Minh, trên mặt Phương Bảo Bảo lộ ra nụ cười khinh thường, chỉ là nụ cười này xuất hiện trên gương mặt non nớt kia, ngược lại mang tới cho người ta một loại cảm giác ngốc manh đáng yêu.
"Đã tỉnh lại một tuần trước, nếu ta muốn hại người, ngươi cho rằng nhà họ Diệp còn tồn tại sao?"
Phương Bảo Bảo nhìn Phương Minh như nhìn một kẻ ngu si, chẳng qua Phương Minh vẫn bất vi sở động, từ tốn nói: "Ngươi chỉ thức tỉnh ký ức mà thôi, thực lực của ngươi vẫn đang bị phong ấn đúng không? Cho dù ngươi cố tình trả thù cũng không có thực lực này."
Phương Minh có thể tin tưởng lời Phương Bảo Bảo nói mới có quỷ, nếu như thực lực của Phương Bảo Bảo cũng khôi phục rồi, như thế nào lại bị cô nhóc Alice kia bắt nạt chứ?
"Được rồi, cho dù ta không khôi phục thực lực, nhưng ngươi có thể làm gì ta?"
Phương Bảo Bảo vẫn một bộ dạng ta đây không sợ gì cả, mà lời của cậu bé cũng thực sự khiến Phương Minh rơi vào tình huống khó xử, những ngày qua Phương Bảo Bảo ở nhà họ Diệp, chú Diệp cùng dì Lương thật sự coi Phương Bảo Bảo là cháu trai ruột mà chăm sóc, nếu như mình muốn đối phó với Phương Bảo Bảo, chú Diệp cùng dì Lương chắc chắn sẽ không cho phép, chớ đừng nhắc tới còn có Tử Du bên kia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận