Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 722: Cứu giúp (2)

Chương 722: Cứu giúp (2)
Sau khi bác sĩ trong phòng giải phẫu đi ra, Phương Minh trực tiếp đóng cửa lớn phòng giải phẫu lại, như vậy có thể tránh được chuyện bị người quấy rối nửa đường.
"Bác sĩ Vương, sao tất cả các người lại ra ngoài?"
Bác sĩ mổ chính nhìn thấy mấy bác sĩ khác trong phòng giải phẫu thậm chí bao gồm hộ sĩ đều đi ra, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, mở miệng hỏi.
"Mới vừa rồi có người trẻ tuổi nói, là bộ trưởng Lăng để tất cả chúng tôi ra ngoài."
Những thầy thuốc này đưa mắt nhìn về phía Lăng Mộ Chính, bác sĩ mổ chính nghe nói như thế, nóng nảy, lập tức quay qua nói với Lăng Mộ Chính: "Bộ trưởng Lăng, chuyện này quá hoang đường, cho dù người trẻ tuổi kia có bản lĩnh thật sự, nhưng muốn cứu giúp bà cụ, vậy khẳng định là cần người phối hợp, nhiều dùng cụ cùng máy móc phẫu thuật như vậy, một người làm sao có thể dùng hết?"
Trên mặt Lăng Mộ Chính cũng lộ ra vẻ do dự, nếu như đổi lại là những người khác, hiện tại hắn liền vọt vào phòng giải phẫu, nhưng người trẻ tuổi kia là con trai của em gái mình, là cháu ngoại của mình, cũng không đến nỗi hồ đồ như vậy.
Nghĩ tới đây, Lăng Mộ Chính đưa mắt nhìn về phía em gái mình, mà đương nhiên Lăng Mộ Mai cũng biết anh cả nhà mình đang suy nghĩ gì, mịt mờ nói: "Anh cả, phương pháp Phương Mình dùng để trị liệu cho mẹ có thể có chút không giống với các bác sĩ bình thường."
Nghe được câu trả lời của em gái nhà mình, Lăng Mộ Chính dường như nghĩ tới điều gì, trong mắt có tinh quang thoáng qua, gật đầu không nói gì nữa.
"Chủ tịch Lăng, không thể nói như vậy được, cho dù là Trung y hay là Tây y, trên phương diện chữa bệnh này đều phải cần trợ lý đấy, mượn Trung y đến nói, đơn giản chính là châm cứu, nhưng châm cứu cần tiêu độc cho châm, cần phải có người đỡ thân thể bệnh nhân, cần lau mồ hôi cho châm, cũng phải có đoàn đội."
Ở trong mắt bác sĩ mổ chính, bác sĩ đơn giản có hai loại, không phải Trung y chính là Tây y, nhưng trên thực tế Trung y cũng không đơn giản hơn Tây y bao nhiêu, châm cứu của Trung y cũng chia ra rất nhiều loại châm, thật muốn dùng châm để phẫu thuật, khẳng định phải sự dụng đồng thời nhiều loại châm, có người trợ giúp nhất định là tốt hơn.
"Bác sĩ Triệu, tôi tin tưởng con trai tôi, nếu nó sẽ nói ra lời như vậy, vậy thì nhất định là có nắm chắc."
Biểu tình trên mặt Lăng Mộ Mai lạnh xuống, mà Triệu Minh thì lại ngây ngẩn cả người, không phải nói người trẻ tuổi kia là thế hệ con cháu chủ tịch Lăng nhận ấy ư, tại sao lại đột nhiên biến thành con trai?
Thấy biểu tình lạnh như băng của Lăng Mộ Mai, Triệu Minh thở dài một hơi không dám nói thêm gì nữa, dù thế nào đi nữa đây đều là chuyện của nhà họ Lăng người ta, người ta muốn cứu bà cụ như thế nào cũng là chuyện của người ta, chỉ cần không trách tội đến trên đầu bệnh viện bọn họ là tốt rồi.
...
Chuyện bên ngoài phòng giải phẫu Phương Minh không hay biết gì, tuy rằng lấy cảm giác của cậu tự nhiên có thể nghe được, chẳng qua giờ khắc này cậu cũng không đặt tâm thần ở bên ngoài, mà là đặt hết lực chú ý vào trên giường bệnh.
Nhìn người già yếu trên giường bệnh, trong lòng Phương Minh cũng có chút rung động, tuy rằng cậu và bà ấy từng chưa gặp gỡ, nhưng loại liên hệ huyết mạch này vậy mà lại thân thiết tới như thế, thậm chí có thể ảnh hưởng đến tâm tình của cậu.
Này chính là bà ngoại của mình!
Hô!
Một trận âm phong thổi qua, kéo tâm tình Phương Minh từ trong bi thương trở về, cỗ âm phong này cũng không thực sự xuất hiện ở trong phòng giải phẫu, chí ít cho dù những thầy thuốc kia ở đây cũng sẽ không cảm giác được.
Ánh mắt của Phương Minh nhìn về phía phương hướng cửa phòng giải phẫu, trong mắt có tinh quang thoáng qua, sau một khắc trực tiếp từ trong lòng móc ra một tấm bùa chú dính vào trên người của bà ngoại mình.
Đây là Phong Hồn Phù, có tờ phù lục này, hồn phách của bà ngoại mình sẽ không rời khỏi cơ thể, càng sẽ không dễ dàng bị câu đi như thế.
Chẳng qua đây chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Ở trong mắt người bình thường, một người tim không đập, tắt thở liền có nghĩa là tử vong, mà ngay từ đầu y học cũng cho là như vậy, chỉ là sau này theo sự xuất hiện của máy hô hấp nhân tạo cùng máy kích điện, khiến y học cho rằng chỉ khi người chết não hoặc là tim ngừng đập hơn 10 phút mới coi như là tử vong.
Y học tiến bộ, khiến người ta lùi thời gian tử vong lại 10 phút so với lúc đầu, có thời gian mười phút cứu giúp, nhưng mà trong giới tu luyện, thời gian này có thể kéo dài tới một giờ.
Dù cho chết não, dù cho không hô hấp, nhưng chỉ cần trong vòng một giờ, vẫn có cơ hội cứu sống, mà lúc này Phương Minh chính là muốn vận dụng cơ hội này.
Dân gian có một câu ngạn ngữ là người chết như đèn diệt, diệt ở đây không phải thứ gì khác, mà chính là ba ngọn lửa trên thân thể.
Ba ngọn lửa này do dương khí của con người hội tụ mà thành, mà dương khí này chính là được ba hồn bảy vía cung cấp, sau khi người chết đi, bảy vía sẽ tiêu tán, ba hồn thì lại rời khỏi thân thể đi tới cõi âm trước.
Chẳng qua bảy vía của con người sẽ không rời đi ngay sau khi chết, trong này còn phải trải qua một quá trình cần khoảng một giờ, khi một giờ trôi qua, bảy vía sẽ triệt để tiêu tán, lúc này mới thật sự là chết một cách triệt để, cho dù Đại La Kim Tiên cũng không cách nào vãn hồi.
Cho nên, bước đầu tiên của Phương Minh chính là phong ấn chặt hồn phách lại trong cơ thể bà ngoại mình, không để bảy vía tiêu tán cũng không khiến ba hồn ly thể.
Kế tiếp, Phương Minh cần phải hiểu rõ vấn đề thứ hai, vấn đề này chính là rốt cuộc tuổi thọ của bà ngoại mình đã tới cùng hay chưa, bởi vì vấn đề này có liên quan đến hành động kế tiếp của cậu.
Bách tính trong dân gian đều biết, cõi âm có một quyển sinh tử bạc, phía trên ghi lại thời gian của mỗi người từ khi sinh ra đến khi tử vong, cũng chính là tuổi thọ mà mọi người nói, nhưng dân gian cũng có một lời chúc phúc rất phổ biến là: Thêm phúc thêm thọ!
Thêm phúc thêm thọ, thêm thọ ở đây dĩ nhiên chính là chỉ tuổi thọ, đây chính là câu chúc phúc rất bình thường của vãn bối khi đối mặt với trưởng bối, rất nhiều người cảm thấy này chẳng qua chỉ là một lời chúc phúc, nhưng mà trong lòng Phương Minh lại biết, thêm thọ là thật sự tồn tại.
Tuổi thọ của sinh tử bạc, là ghi lại tuổi thọ lúc ban đầu của một người, nhưng bởi vì biểu hiện của con người ở dương gian có thể dẫn tới tuổi thọ lúc ban đầu này thay đổi, chỉ có điều tương đối khó mà thôi.
Cái niên đại này có một câu nói rất châm chọc: Sửa cầu trải đường vô thi hài, giết người phóng hỏa đai lưng vàng.
Rất nhiều người bởi vậy cảm thấy xã hội này bất công, thậm chí còn cảm thấy ông trời bất công, nhưng mà phần lớn người lại không biết, tạo thành kết cục như vậy không phải do hành vi cử chỉ của những người đó ở đời này, mà là nhân quả ở kiếp trước.
Mỗi người trước khi đầu thai chuyển thế, cũng sẽ tiếp nhận cõi âm thẩm lí và phán quyết, cõi âm sẽ căn cứ những việc bọn họ đã làm ở dương gian đến tiến hành xử phạt, có người cả cuộc đời trước làm việc thật bận rộn, cho nên sau khi đầu thai chuyển thế giàu có sung túc, thậm chí sống lâu trăm tuổi; mà có ít người bởi vì gây quá nhiều nghiệp chướng ở kiếp trước, sau khi đầu thai chuyển thế, khó khăn trùng trùng, đoản mệnh chết sớm.
Cho nên, mặc dù những người giết người phóng hỏa này vẫn có thể đai lưng vàng như cũ, nhưng đó không phải ông trời bất công, mà là bởi vì kiếp trước bọn họ làm nhiều chuyện tốt nên tích lũy được, cũng vậy, những người sửa cầu lót đường kia, không phải bọn họ làm chuyện tốt một cách vô nghĩa, chẳng qua bởi vì kiếp này của bọn họ đã được định trước rồi thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận