Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 200: Đây là sự lừa bịp

Chương 200: Đây là sự lừa bịp
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-----------------------
Đúng vậy, Phương Minh lại tới rồi.
Sau khi Hoàng Bằng Tiềm và Lăng Sở Sở từ bỏ, cậu lại ra tay, giống như nửa đường xuất hiện một tên Trình Giảo Kim vậy, khiến người ta chán ghét.
“Người trẻ tuổi của Quảng Niên Đường nên không tránh khỏi không hiểu chuyện.”
Sắc mặt những ông bạn bên người Dược Vương cũng có chút khó coi, lúc trước Hoàng Bằng Tiềm và Lăng Sở Sở ra giá chẳng qua là để Dược Vương vui thôi, mà ông lão kia mới chính là người cần hạt tuyết liên này.
Bây giờ ông lão đã nói ra vậy rồi, đồng thời ra giá cao mười triệu, Dược Vương đã có mặt mũi rồi, kẻ tăng giá lúc này chính là kẻ đáng ghét rồi.
“Người trẻ tuổi này quả thật không biết trời cao đất rộng, ngay cả vị kia nói ra lời đó rồi mà còn tăng giá.”
“Lần này Quảng Niên Đường muốn gây thù chuốc oán rồi.”
Lăng Sở Sở không biết ông lão kia, nhưng từ giọng nói của những người xung quanh cũng có thể nghe ra, ông lão này chắc là một nhân vật lớn, mặc dù nói Lăng gia nhà nàng không sợ người nào, nhưng vô cớ gây thù chuốc oán cũng không tốt lắm.
“Phương Minh, cậu kiềm chế chút đi.”
Phương Minh liếc nhìn Lăng Sở Sở, không để bụng lắm, nhưng lúc này ánh mắt ông lão kia cũng nhìn về phía Phương Minh, trên mặt thật ra không có biểu cảm tức giận, chỉ cười ha hả nói: “ Anh bạn nhỏ, quân tử không đoạt thứ tốt của người khác, hạt tuyết liên này nhường cho tôi được không?”
“Ông lão à, hạt tuyết liên này đôi với ông mà nói sợ rằng không có ích lợi gì, ngược lại thì có chút tác dụng với tôi.”
Phương Minh cười cười ánh mắt nhìn về phía ông lão, mà ông lão nghe Phương Minh nói lời này cũng sửng sốt một chút, nhưng mà lập tức báo giá lần nữa: “ Mười lăm triệu.”
Một lần tăng những năm triệu, giống như lúc trước, việc này thể hiện ông ta dư tiền nhiều của, cũng thể hiện rõ nguyên nhân ông ta không tức giận, bởi vì cậu không sợ người ta cạnh tranh tăng giá, năm triệu còn không được ông ta để vào mắt.
Phương Minh nhún vai, giá tiền này đã vượt qua giá của bản thân hạt tuyết liên nhiều lắm, hơn nữa cậu biết tiếp tục tăng giá cũng vô dụng, lập tức ngồi xuống.
“Thật mất mặt mà, còn muốn cạnh tranh cùng người đó nữa, quả thật không biết tự lượng sức mình.”
“Chình là chút tiền của cậu ta vị đó không đặt vào mắt, trừ khi lấy toàn bộ tài sản của Quảng Niên Đường ra liều mạng cạnh tranh cùng đối phương thì còn có thể, nhưng tất cả tiền bạc của Quảng Niên Đường sao một người trẻ tuổi có thể điều động nổi.
Nghe người xung quanh trêu chọc Phương Minh không thèm để ý tí nào, ra giá, là vì cậu muốn hạt tuyết liên này, từ bỏ là vì giá quá cao, vậy thôi.
Giá mười lăm triệu, đây là giá cao nhất trong số dược liệu được đấu giá thành công, cũng khiến tất cả mọi người cảm thấy đây là giá cao nhất trong cuộc đấu giá rồi, không ít truyền thông bắt đầu nhốn nháo dùng ống kính quay phim chụp ảnh.
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh đèn nhấp nháy và tiếng chớp tách tách cứ nối tiếp không ngừng.
Hội đấu giá đến giờ đã tiến hành được hai phần ba, dược liệu xuất hiện tiếp theo cũng đều là dược liệu cực phẩm, nhân sâm ba mươi năm, hà thủ ô năm mươi năm, còn có đông trùng hạ thảo cực phẩm nữa…
Những dược liệu này đều được từng người mua đi, giá cả cũng từ mấy trăm đến mấy triệu không giống nhau.
Lăng Sở Sở mua được ba loại, Phương Minh chú ý thấy Hỗ Quân cũng đấu giá một cụ nhân sâm bốn mươi năm, mà mấy người bạn của ông ta cũng không kém, xem ra nhân sâm quả thật được người ta ưa chuộng nhất.
Đây là do đặc điểm của nhân sâm quyết định, thứ nhất độ nổi tiếng của nhân sâm cao, thứ hai nhân sâm có cách nói hồi mệnh, thứ ba là vì nhân sâm so với những dược liệu khác thì tính bảo quản tốt hơn, một gốc nhân sâm có thể bảo quản tới hơn trăm năm cũng không sao.
“Các vị, đấu giá lần này đã tới hồi kết, đây là dược liệu được đấu giá cuối cùng.”
Người đấu giá nhìn danh sách, trên mặt thần bí, mà mọi người cũng lộ ra vẻ chờ mong, bởi vì dưới cách nhìn của bọn họ thì dược liệu chót của cuộc đấu giá chắc chắn là cực phẩm.
“Vật được đấu giá cuối cùng này, kì thật không thể dùng những dược liệu đơn thuần để diễn tả, càng phải nói là dược liệu thành phầm, trong Bản Thảo Cương Mục có ghi chép lại, nói Lý Thời Trân lúc đi sưu tầm các loại thảo dược đã từng tới một nơi, dân bản xứ có một phương thuốc, phương thuốc này vốn có hiệu quả bảo dưỡng nhan sắc, phụ nữ của vùng này dù đã hơn ba mươi nhưng vẫn giống như thiếu nữ, chính là nhờ việc dùng thuốc này lâu dài, mà người địa phương đã gọi thuốc này là Chỉ Dung Đan.”
“Cùng lúc đó, trong một cuốn nhật kí được truyền lại của một thái giám triều Thanh chúng ta thì phát hiện có ghi chép thế này, nói rằng năm đó Từ Hi thái hậu sai người đi sưu tầm loại thuốc này, chỉ là viên thuốc này đã thất truyền, quan sai được phái đi ra tìm cũng chỉ tìm được hơn mười viên thôi, nhưng chỉ hơn mười viên này thôi cũng giúp diện mạo Từ Hi thái hậu kéo dài tuổi già được năm năm.”
Thấy mọi người bị lời nói của mình hấp dẫn, người đấu giá cười rất vui vẻ: “Các vị có phải đã đoán được đồ được đấu giá cuối cùng này không, đúng vậy, thứ này chính là phương pháp bào chế Chỉ Dung Đan.”
Xôn xao!
Sau khi người đấu giá nói những lời này xong thì hiện trường trở nên xôn xao, ngay từ đầu mọi người cho rằng thứ đấu giá là viên thuốc, nhưng không nghĩ tới lại là phương thuốc, phương thuốc có nghĩa thế nào, người đang ngồi sao không rõ, có nghĩa là có thể không ngừng sản xuất ra các viên thuốc.
Đầu năm nay, thuốc gì dễ bán?
Loại dược phẩm chăm sóc sức khỏe và loại dược phẩm làm đẹp, cái trước thì thiên về thị trường người lớn tuổi, cái sau thì chiếm thị trường nữ giới, lợi nhuân to lớn không thể tưởng tượng được
Nếu phương thuốc này là thật thì lợi nhuận ẩn chứa trong đó tuyệt đối dọa người.
Còn nữa cho dù viên thuốc này không thần kì như lời nói, có thể chỉ là vì danh tiếng thôi, được ghi lại trong quyển Thảo Cương Mục, Từ Hi thái hậu đã từng dùng thôi, chỉ hai mánh lới này là đủ, có thể khiến cho những cô gái yêu cái đẹp phát điên lên.
“Các vị, phương thuốc này phòng đấu giá của chúng tôi cũng chỉ có một vị giám định đã xem qua, nhưng vị chuyên gia kia cũng không nhìn hết toàn bộ mà chỉ xem một phần nhỏ, chủ yếu là vì muốn nghiệm chứng phương thuốc là thật hay giả.”
“Sau khi qua giám định của chuyên gia, có thể xác định phương thuốc này là thật, cho nên mọi người không cần lo lắng nội dung phương thuốc bị tiết lộ ra ngoài, có thể nói ngoại trừ người cung cấp phương thuốc ra thì người biết nội dung cũng chỉ có người mua phương thuốc thôi, phòng đấu giá chúng tôi lúc sau cũng sẽ tạo cơ hội cho hai bên trao đổi riêng tư.
Người đấu giá biết mọi người đang lo lắng cái gì, một phương thuốc trân quý như vậy đúng là sợ bị tiết lộ ra ngoài, cứ như vậy mà nói thì tốn tiền vô ích.
“Vì thế, để cam đoan quyền lợi của người đấu giá, người bán cũng sẽ kí hiệp nghị pháp luật, một khi phương thuốc bị truyền ra ngoài sẽ phải bồi thường số tiền khổng lồ.”
“Bây giờ không nói nhảm nữa, vật phẩm đấu giá lần này của hội đấu giá, phương thuốc bào chế Chỉ Dung Đan, giá khởi điểm năm mươi triệu, mỗi lần tăng giá ít nhất một triệu.”
Theo lời người đấu giá, khung cảnh bây giờ đã có hơn mười mấy người giơ bảng, cũng không ít người nhao nhao lấy điện thoại ra, hiển nhiên đa số người tới lần này đều là những công ty có liên quan tới dược liệu, nhưng không nhất định người tới là ông chủ, tình hình này bọn họ không có cách nào tự làm chủ chỉ có thể báo cáo lại.
Hô hấp Lăng Sở Sở và Tôn Lợi Dân dần trở nên dồn dập, phương thuốc này nếu được Quảng Niên Đường của bọn họ mua lại, không chỉ có ý nghĩa lợi nhuận to lớn, quan trọng hơn cả là Quảng Niên Đường bọn họ có thể mượn phương thuốc này mà mở rộng xuống thị trường phía nam, Hồi Xuân Đường không thể ngăn cản được.
Trong mấy phút ngắn ngủi, giá cả đấu giá đã đột phá đến tám chục triệu, trực tiếp hướng đến con số một trăm triệu.
“Lấy, lần này phải lấy được, cho dù là hai trăm triệu hay là sáu trăm triệu cũng được.”
Lăng Sở Sơ không giơ bảng từ lúc bắt đầu, bởi vì cô hiểu, chỉ có mấy công ty có đủ thế lực để cạnh tranh phương thuốc này, giá bây giờ chỉ là dự nhiệt mà thôi.
“Nếu như tôi là cô, chỉ thành thật mà nhìn, hoặc là không tơ tưởng lấy được phương thuốc này.”
Phương Minh ở bên cạnh lên tiếng, Lăng Sở Sở nghe nói thế thì hoài nghi nhìn Phương Minh: “Giá của phương thuốc này vượt xa giá bán đấu giá, cậu biết phương thuốc này có ý nghĩa thế nào đối với Quảng Niên Đường hay không? Dù cho hiệu quả không thần kì như lời nói đi nữa.”
“Ý nghĩa thế nào tôi không biết, thế nhưng nếu như cô cảm thấy một phương thuốc không thế sản xuất hàng loạt có thể đáng mấy trăm triệu thì cô cứ đi theo đấu giá đi.”
Phương Minh mở miệng nhắc nhở xuất phát từ lòng tốt, lúc người đấu giá nói ra phương thuốc này, vẻ mặt của cậu có chút cổ quái, bởi vì phương thuốc này cậu biết chứ, ở trong thư phòng của sư phó cậu, có cất giữ không ít phương thuốc, mà trong đó có Chỉ Dung Đan này.
Chỉ Dung Đan đúng là rất thần kì, nhưng mà với tài nguyên ở xã hội bây giờ căn bản không có khả năng sản xuất số lượng lớn, nguyên nhân rất đơn giản, mấy dược liệu cốt lõi cho dù không tuyệt tích thì cũng khan hiếm cực kì.
“Trong phương thuốc này cần vài dược liệu đặc biệt, dựa theo cấp độ thu hoạch khó dễ, dược liệu khó tìm xếp thứ ba chắc là trân châu đen thiên nhiên trăm năm.”
Nghe lời này của Phương Minh, Lăng Sở Sở ngây ngẩn cả người, trên thực tế không chỉ Lăng Sở Sở ngây ngẩn người mà Tôn Lợi Dân bên cạnh cũng trợn tròn mắt.
Trân châu đen thiên nhiên trăm năm, hơn nữa còn chỉ xếp thứ ba trong những dược liệu khó tìm của phương thuốc?
“Phương Minh cậu không đùa tôi đấy chứ?”
Là một cô gái, một cô gái trẻ xinh đẹp, lại là một cô gái trẻ đẹp có tiền, Lăng Sở Sở cũng hiểu rõ giá cả của trân châu, chính cô cũng có không ít trang sức trân châu.
Bây giờ trân châu có loại tự nhiên và loại nhân tạo, nhưng tại sao lại có nhân công nuôi trồng, cũng là vì trân châu thiên nhiên quá hiếm hoi, một viên trân châu thiên nhiên có vẻ ngoài đẹp chút là giá đã tới sáu chữ số.
Hơn nữa vì sự xuất hiện của một số tay buôn không hợp pháp, lấy một số đồ thủy tinh hay đồ công nghiệp giả mạo trân châu, bây giờ rất nhiều người buôn trân châu vì để chứng minh trân châu của mình là thật, nên nuôi trồng trân châu cũng được gọi là trân châu tự nhiên.
Tới tiệm trang sức nhìn, hầu như có thể thấy quảng cáo rùm beng nào là trân châu thiên nhiên, trân châu tự nhiên nước ngọt, trân châu tự nhiên vùng biển các loại, ngay cả bây giờ trân châu Akoya của Nhật Bản cũng như vậy mà trên thực tế những trân châu này đều là do nuôi trồng mà có.
Thế nhưng Lăng Sở Sở biết trân châu đen Phương Minh nói không phải loại nuôi trồng nhân tạo, bởi vì kỉ thuật nuôi trồng trân châu mới xuất hiện vào thế kỉ hai mươi, trân châu đen trăm năm, thế thì chính là trân châu hoang dại ngoài thiên nhiên rồi.
“Không nên nghĩ dùng trân châu kém khác thay thế, niên đại không tới trăm năm sẽ không có hiệu quả, hơn nữa còn hai loại dược liệu khác cũng khan hiếm không kém.”
Phương Minh thấy mắt Lăng Sở Sở đảo một cái, biết trong lòng Lăng Sở Sở nghĩ gì, trực tiếp đánh tan hi vọng của cô.
Cho nên, lúc nghe người đấu giá nói phương thuốc này ra, thì cậu biết, phương thuốc này là sự lừa bịp, ai nhảy vào thì coi như mắc bẫy, hơn nữa còn là cái bẫy sâu không thấy đáy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận