Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 775: Chân tướng

Chương 775: Chân tướng
Dưới tế đàn, Đa Bảo quỷ sư lấy một loại ánh mắt phức tạp nhìn về phía Phương Minh, hắn biết lời Phương Minh vừa hỏi nhất định là có liên quan cùng tổ dao, nhưng mà Phương Minh im miệng không nói, hắn cũng không thể làm gì.
"Nếu không như vậy đi, ta nói nội dung của tổ dao này cho ngươi biết, ngươi đưa Lăng Duy ra khỏi núi Thiên Táng được không?"
Phương Minh thử muốn giao dịch cùng Đa Bảo quỷ sư, chỉ đổi lấy lại nụ cười lạnh tràn ngập khinh bỉ của Đa Bảo quỷ sư.
"Ngươi coi núi Thiên Táng là địa phương nào, đó là thánh địa của tộc ta, cho dù cả đời ta cũng chỉ có thể đi vào một lần, huống chi, thần linh không truyền thụ tổ dao cho ta, vậy chỉ có thể là bởi vì cơ duyên của ta không được, cho dù ngươi nói cho ta biết thì có ích lợi gì."
Thấy dáng dấp muối dầu mỡ không vào của Đa Bảo quỷ sư này, Phương Minh cũng không nói gì nữa, trên thực tế khi còn ở trên tế đàn, tổ dao này cũng chỉ hát tới phân nửa mà thôi, nửa bộ sau cũng không hát ra.
"Ngươi đã có thể đốt sáng Miêu đèn lên, nói rõ thần linh cho phép ngươi tiến vào núi Thiên Táng, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi núi Thiên Táng."
Đa Bảo quỷ sư lưu lại những lời này sau đó xoay người liền đi về phía trước, Phương Minh nhún vai, quay đầu lại nhìn về phía pho tượng thần linh bị vải đỏ bao trùm kia, cậu rất muốn liếc mắt nhìn dáng dấp pho tượng kia, mà khi tay cậu đưa tới miếng vải đỏ kia, một cỗ cự lực kéo tới, trực tiếp bắn ngón tay của cậu ra
"Kết giới?"
Trên mặt Phương Minh có vẻ kinh ngạc, một pho tượng thậm chí có lực kết giới, này ngược lại có chút nằm ngoài sự dự liệu của cậu.
Đôi mắt Phương Minh có vẻ mịt mờ, hồi lâu sau lại đưa tay ra, lần này đầu ngón tay của cậu có quang mang lưu chuyển, Vu Sư Chi Lực trong cơ thể vận chuyển lại, tiếp tục chộp tới vải đỏ kia.
Oanh!
Lần này một cỗ áp lực khủng bố kéo tới, giống hệt như sóng lớn, đẩy mạnh cả người Phương Minh về phía dưới tế đàn kia, thân thể lảo đảo vài bước mới dừng lại.
Cúi đầu liếc nhìn ngón tay của mình, nơi ấy giống như là bị nước sôi nóng hổi dội bỏng, tạo thành một mảnh đỏ bừng, thậm chí còn có một chút dấu hiệu hơi sưng đỏ, điều này làm cho Phương Minh hiểu, kết giới này không phải thực lực hiện tại của cậu có thể phá giải, cưỡng ép sẽ chỉ gặp phải phản phệ mà thôi.
Nhìn pho tượng vẫn đang bị vải đỏ gói gém nơi đó, trên mặt Phương Minh có vẻ cười khổ, cảnh giới Địa Cấp tầng tám, trong giới tu luyện đã coi như là cường giả, nhưng ai có thể nghĩ đến chỉ vẻn vẹn là một một pho tượng trong trại để cậu thúc thủ vô sách.
Thế giới này so còn thần bí cùng mạnh mẽ hơn tưởng tượng của cậu nhiều.
...
Bên ngoài tổ từ của cổ trại Ba Toa, khi Phương Minh đi ra, đám người Lăng Sở Sở đều mang theo vẻ chờ đợi nhìn về phía cậu.
"Rời khỏi nơi này trước đi."
Phương Minh không nói gì thêm, mang theo đám người Lăng Sở Sở rời khỏi tổ từ, mà giờ khắc này người đàn ông đã dẫn đường cho bọn họ lúc trước lại đưa bọn họ tới trước một căn nhà gỗ, nói là Đa Bảo quỷ sư sắp xếp nơi để bọn họ ở lại.
"Cậu Phương, cậu thật sự muốn đi núi Thiên Táng?"
Bên trong nhà gỗ, Lão K mở miệng lần nữa hỏi, khi được đáp án khẳng định của Phương Minh liền có chút bất đắc dĩ rời đi, hắn phải hồi báo tin tức này cho phía trên.
"Phương Minh, lời cậu đã nói ở cổ trại lúc trước là có ý gì?"
Đợi khi Lão K đi rồi, Lăng Sở Sở hơi nghi hoặc một chút hỏi, vì sao Phương Minh lại nói là những người kia nhắm vào cậu?
"Đa Bảo quỷ sư của cổ trại này có chút ân oán với tôi, cho nên sau khi biết quan hệ giữa tôi cùng cậu ta, cố ý đưa Lăng Duy vào núi Thiên Táng." Phương Minh không giấu giếm, trả lời như thực.
Nghe được câu trả lời của Phương Minh, Lăng Sở Sở không biết nên nói cái gì, trách Phương Minh sao? Nhưng nếu em trai mình không tới nơi này, vậy cũng không có chuyện gì.
"Yên tâm đi, ngày mai tôi sẽ đi tới núi Thiên Táng kia, đưa Lăng Duy ra ngoài."
Phương Minh an ủi Lăng Sở Sở một câu, lập tức ánh mắt lại nhìn đám người Trương Uy, hỏi: "Các người là quyết định buổi tối ở nơi này, hay là trở về trấn trên ở?"
"Ở nơi này đi, lại nói trời cũng sắp tối, loại địa phương này tới buổi tối chúng tôi cũng không dám đi loạn."
Phương Minh gật đầu, nhà gỗ này có hai tầng, lầu một có hai gian phòng, tầng hai cũng có hai gian phòng, ngược lại cũng đủ chỗ cho mọi người cùng ở, Trương Uy cùng Triệu Lập dẫn theo hai người bạn gái ở tầng hai, mà Phương Minh cùng Lăng Sở Sở thì lại ở tại tầng một.
Đối với đám người Phương Minh vào ở, người trong trại giống như đã coi bọn họ thành không khí, thẳng đến giờ cơm tối cũng không có ai đưa chút đồ ăn qua đây, đương nhiên, cho dù người cổ trại thực sự có đưa đồ ăn tới, Lăng Sở Sở các cô ấy cũng không dám ăn.
Bóng đêm chậm rãi tràn ngập, mùa đông tại đây giá rét, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang hay tiếng chim hót cũng đều giảm bớt rất nhiều, Trương Uy cùng Triệu Lập bọn họ đã đi ngủ từ rất sớm, cuối cùng Lăng Sở Sở cũng không chịu được lạnh lẽo, về tới gian phòng, toàn bộ sảnh lớn nhà gỗ chỉ có một mình Phương Minh ngồi ở chỗ kia.
Một cái bàn gỗ, một tấm ghế gỗ còn có một chén đèn dầu, Phương Minh giống như là nhập định, ánh nến chiếu rọi bóng dáng của cậu lên tường gỗ, kéo ra rất dài rất dài…
Hồi lâu sau, hai tai của Phương Minh hơi dựng thẳng lên, chẳng qua lập tức trên mặt liền mang theo tươi cười quái dị, ngay vừa mới rồi có tà âm từ lầu hai truyền đến, chỉ lắng nghe như vậy vài giây, cậu liền biết rõ tầng hai đang làm gì đây.
Rốt cuộc là người trẻ tuổi, đều lúc này vẫn có thể tìm kiếm kích thích như thế...
Không để ý đến âm thanh lộn xộn trên lầu hai, Phương Minh đưa mắt nhìn về phía màn che, tới thời điểm này còn không nghỉ ngơi, đó là bởi vì cậu đang đợi một người.
Một trận gió lạnh xuất hiện, khiến cho nhiệt độ trong sảnh lớn lại thấp xuống vài phần, cửa gỗ bị đẩy ra, một bóng người xuất hiện ở nơi cửa, chính là Lộ Lộ đã biến mất giữa ban ngày kia.
Chỉ là khác với ban ngày, thời khắc này Lộ Lộ thiếu đi chút hơi thở phong trần, đôi mắt xinh đẹp mang theo vẻ phức tạp nhìn về phía Phương Minh, quần áo trên người cũng đổi lại, từ váy yếm biến thành phục sức của thiếu nữ Miêu tộc.
"Anh đã sớm phát giác ra, đúng không." Lộ Lộ nhìn Phương Minh, hỏi.
"Ừm."
Phương Minh thừa nhận xuống tới, nói: "Bởi vì có quá nhiều chuyện vừa khớp, vừa vặn Lăng Duy sẽ lại tới đây, vừa vặn Lăng Duy sẽ phù hợp với điều kiện trại chủ, lúc trước tôi đã từng hỏi thăm Trương Uy, hắn nói là Lăng Duy quyết định địa điểm du ngoạn."
"Tên gia hỏa giống Lăng Duy như vậy, đối với hắn mà nói đi nơi nào chơi cũng đều giống nhau, mà cô lại là bạn lữ của cậu ta, nếu như cô nói muốn đến nơi đây chơi đùa, nhất định cậu ta sẽ thuận theo ý cô mà tới đây, cho nên lúc kia tôi đã bắt đầu hoài nghi là có người cố ý dẫn Lăng Duy đến nơi đây."
Sau khi biết ân oán giữa Đa Bảo Quỷ sư và bản thân mình từ trong miệng Lão K, Phương Minh liền đang suy đoán, Lăng Duy lựa chọn tới đây ngay lúc này không phải là vừa khớp, mà là có người cố ý đặt ra bẫy, như vậy người thiết lập ván cục này chính là một trong số những người trong đoàn người Trương Uy.
Cho nên Phương Minh mới sẽ dẫn theo đám người Trương Uy cùng đi đến cổ trại Ba Toa, mà lúc trước đối mặt với người giấy khiêng kiệu kia, quả nhiên là Lộ Lộ đã lộ ra chân tướng.
Trong khi tất cả mọi người đang nhắm mắt đi về phía trước, Lộ Lộ lại trợn tròn mắt, hơn nữa cũng không bị mấy người giấy khiêng kiệu này mê hoặc, một người chạy vào trong trại.
"Tôi có chút hiếu kỳ, nếu như cô không muốn bại lộ bản thân mình, vì sao phải đột nhiên rời đi, cô cũng biết làm như vậy sẽ khiến tôi hoài nghi cô mà, đúng không?" Phương Minh nhìn về phía Lộ Lộ, hỏi.
"Bởi vì tôi muốn biết một chân tướng, mà đó là cơ hội duy nhất của tôi." Lộ Lộ nhìn Phương Minh, "Tôi không tên Lộ Lộ, tên thật của tôi là Thanh Y, ngoài ra tôi thực sự là người của cổ trại Ba Toa, chỉ có điều ở khi tôi 16 tuổi liền rời khỏi cổ trại."
Thanh Y tự mình ngồi xuống vị trí đối diện với Phương Minh, ánh nến vàng nhạt chiếu vào trên mặt của cô ấy, cũng không mang tới cho người khác cảm giác phiếm vàng, ngược lại, có lẽ bởi vì đã tháo hết mấy đồ trang điểm kia xuống, thời khắc này Lộ Lộ, không đúng, thời khắc này Thanh Y có vẻ thanh tú động lòng người.
"Muốn nghe một cố sự hay không?"
"Rửa tai lắng nghe."
Nghe được câu trả lời của Phương Minh, Thanh Y cười một tiếng, lập tức cặp môi thơm thở khẽ, thổi tắt ngọn đèn kia, toàn bộ nhà gỗ lâm vào trong bóng tối, chỉ có ánh trăng yếu ớt từ bên ngoài nhà gỗ truyền vào.
"Tôi là con của Ba Toa, sinh ra trong cổ trại Ba Toa, tôi còn có một người chị, chị ấy tên Thiên Y, chị tôi lớn hơn tôi một tuổi, tình cảm của tôi và của chị tôi rất tốt, khi còn bé ba mẹ đi ruộng đồng lao động, đều là chị dẫn theo tôi, dạy tôi thổi tiêu, dạy tôi biết chữ..."
Ở bên trong những lời giải thích của Thanh Y, Phương Minh phảng phất đã thấy được hai thiếu nữ không buồn không lo trưởng thành, nhưng thiếu nữ ôm ấp tình cảm luôn tràn đầy sức sống, chị Thanh Y là Thiên Y sau lại thích một người ngoại tộc.
Kỳ thực cổ trại Ba Toa cũng không phải thật sẽ không giao lưu cùng bên ngoài, quy định của cổ trại Ba Toa là sau năm hai mươi tuổi không được rời khỏi trại, mà ở trước hai mươi tuổi lại có thể đi ra khỏi trại.
Chị Thanh Y là Thiên Y thích thế giới bên ngoài, thường xuyên sẽ từ bên ngoài mang về một ít thư tịch, mà vào năm Thiên Y mười bảy tuổi ấy, sau khi đi ra khỏi trại lại gặp một ca sĩ bị lạc, hai người vừa gặp đã thương, cuối cùng Thiên Y đã cho người đàn ông kia lần đầu tiên của mình.
Đối với Thiên Y đến nói, cô ấy hướng tới thế giới bên ngoài, mà cô gái ở cái tuổi đó đang rất đơn thuần đấy, chỉ cần một câu thơ một câu văn, hay một câu hát đã có thể bắt được trái tim của cô ấy.
Có lẽ chỉ phùng đường một câu: Xuân thủy xuất sinh sinh lâm thịnh, xuân phong thập lý bất như nhĩ (1), hay hoặc giả là một câu của Dư Thu Vũ: Quá khứ của ngươi ta không kịp tham dự, tương lai của ngươi ta phụng bồi tới cùng.
(1) Xuân thủy xuất sinh sinh lâm thịnh, xuân phong thập lý bất như nhĩ: cảnh sắc mùa xuân tươi đẹp cũng chẳng thể sánh nổi với vẻ đẹp của nàng
Nhưng mà đối với cổ trại Ba Toa đến nói, cô gái se duyên cùng ngoại tộc đây là tối kỵ, chuyện Thiên Y cuối cùng cũng lộ ra sáng, trại chủ trong trại giận tím mặt, tự mình nhốt Thiên Y lại, đồng thời thi hành tộc quy ngay tại chỗ, ném Thiên Y vào cổ quật, đã trở thành thức ăn cho độc cổ.
"Cậu biết không, năm đó trại chủ không phải là ai khác, chính là cha của tôi, cha ruột của tôi và chị tôi, là hắn tự mình đẩy chị tôi vào cổ quật, để cho chị ấy bị vạn cổ cắn xé, tươi sống dằn vặt mà chết."
Tuy rằng không thấy rõ vẻ mặt của Thanh Y, nhưng là từ trong giọng điệu kích động kia của Thanh Y, Phương Minh cũng có thể cảm thụ được sự giao động cảm xúc trong nội tâm của Thanh Y lúc này, chuyện này đã gây ra ảnh hưởng quá lớn đối với cô ấy.
"Cha ruột vì cái gọi là quy củ mà giết chết con gái của mình, nhắc tới thật là chí công vô tư biết bao nhiêu, hắn là trại chủ, hắn nên có trách nhiệm với trại, nhưng tôi chỉ biết đó là chị của tôi, tôi muốn báo thù cho chị tôi, tôi muốn hủy diệt toàn bộ trại."
"Không sai, là tôi đã dẫn Lăng Duy tới nơi này, bởi vì Lăng Duy phù hợp với yêu cầu trở thành trại chủ, tôi biết chỉ cần Quỷ sư biết Lăng Duy, nhất định là sẽ động thủ đấy, mà Lăng Duy đã từng phát huyết thệ với tôi, sẽ vô điều kiện đáp ứng tôi một yêu cầu, lời thề này là không ai có thể giải được, bởi vì đó là lời thề tôi dùng lần đầu tiên của mình đổi lấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận