Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1092: Tấn chức thiên vương

Chương 1092: Tấn chức thiên vương
Keng!
Dây đàn tranh chập chờn, tiếng đàn thanh thúy vừa ra khiến không ít cường giả ở đây thay đổi sắc mặt.
Ở trước tiếng đàn này bọn họ chính là một kinh khí cầu được bơm đầy khí, mà tiếng đàn này giống hệt như một cây kim đâm thẳng vào kinh khí cầu, khiến khí huyết trong cơ thể của bọn hắn sôi trào trong nháy mắt.
"Cường giả dưới Thiên Cấp mau chóng lui về phía sau."
Lão tổ nhà họ Phương chậm rãi mở miệng, cho dù là Phương Minh hay là Chu Nhất Hiểu, chiến đấu giữa bọn họ đều không phải trận chiến mà mấy cường giả Địa Cấp có thể đứng bên cạnh theo dõi.
Những cường giả Địa Cấp này nghe được mấy lời lão tổ nhà họ Phương nói cũng không bất mãn, bởi vì bọn họ biết nếu bọn họ còn tiếp tục ở lại nơi này sợ rằng sẽ bị dư âm của trận chiến gây thương tổn, chiến đấu chỉ mới bắt đầu, Chu Nhất Hiểu cũng chỉ mới gảy một dây đàn đã khiến bọn họ cảm thấy gần như không thể chịu nổi, có thể nghĩ đợi khi chiến đấu trở nên kịch liệt, nếu bọn họ còn đứng ở đây sợ rằng không chết cũng bị thương.
Những cường giả Địa Cấp này đồng loạt lui về phía sau, mà vẻ mặt đám cường giả Thiên Cấp ở đây cũng trở nên ngưng trọng hẳn lên, ánh mắt không ít người khi nhìn về phía Nhất Hiểu đã trở nên vô cùng phức tạp, có kính nể cũng có đố kị.
Đây là thực lực của người mạnh nhất dưới thiên vương, quả nhiên là không giống bình thường.
Trên mặt hai chị em Phương Tuyết cùng Phương Thời cũng có vẻ lo lắng, nhất là Phương Tuyết, nhiều năm như vậy cho tới bây giờ cô bé chưa từng nhìn thấy cha mình ra tay chiến đấu với người khác, trong lòng cô bé cha mình không khác gì một người cha già nhà bình thường, khi cô bé còn nhỏ mỗi ngày cha đưa đón cô bé đến trường, lại còn vác cô bé lên vai để cô bé cưỡi ngựa chơi.
"Không cần lo lắng, anh sẽ không thua đâu." Alice thấy vẻ lo lắng trên mặt hai đứa nhóc, từ tốn nói.
"Thế nhưng cô à, người nọ là người đã lên bảng Thiên Cấp của Long Uyên bảng đấy."
Phương Thời vẫn cảm thấy hơi lo lắng, bởi vì có Alice che chở nên hai chị em không thể cảm nhận được sự kinh khủng của một tiếng đàn vừa rồi, nhưng cậu bé có thể thấy được vẻ mặt của đám cường giả Địa Cấp lúc trước, ngay cả những cường giả Địa Cấp này cũng không chịu nổi đã đủ để chứng minh cha mình đang phải đối mặt với một kẻ địch đáng sợ.
Ngón tay Chu Nhất Hiểu tiếp tục gảy dây đàn, theo ngón tay của hắn gảy, tiếng đại đạo vang vọng trong cả khu vực này, dẫn động phong vân trên bầu trời, sấm gió trận trận, những cường giả Thiên Cấp kia cũng không thể chịu nổi phải nhíu mày lui lại mấy bước.
Oanh!
Ở vùng đất phía trước cách Phương Minh một mét, một đóa hoa pháp tắc nở rộ, ngay sau đó lại xuất hiện đóa thứ hai, những đóa hoa pháp tắc này kiều diễm vô song, khiến người mê say.
Đây là đóa hoa pháp tắc do pháp tắc Âm luật ngưng tụ ra, mỗi một đóa đều ẩn chứa năng lượng cực kỳ kinh khủng, cường giả Thiên Cấp bình thường chỉ cần bị nhiễm phải một đóa chắc chắn sẽ trọng thương.
Khắp bông hoa pháp tắc từ bầu trời hạ xuống, Chu Nhất Hiểu không thử dò xét nữa, vừa tiến lên đã ra tay toàn lực, trận chiến đấu này hắn ta đã chờ đợi mấy năm.
Vẻ mặt Phương Minh không thay đổi, cậu đứng tại chỗ, cũng không thấy cậu có bất kỳ cử động gì nhưng những bông hoa pháp tắc này lại đột ngột héo rũ, tiêu tán thành vô hình.
Tại thời khắc này, sự bá đạo của pháp tắc Thời gian hiện rõ không thể nghi ngờ, cho dù là pháp tắc Âm luật cũng không thể chạy khỏi quy luật của pháp tắc Thời gian.
Thấy đóa hoa pháp tắc Âm luật của mình không làm gì được Phương Minh, Chu Nhất Hiểu cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, vẻ mặt hắn ta cũng không có biến hóa gì, chỉ là ngón tay thay đổi, tiếng nhạc càng thêm gấp gáp truyền ra.
Trên trời cao có những hạt mưa lớn rơi xuống, mỗi một hạt mưa đều bị không gian làm cho vặn vẹo, cùng lúc đó ở trong mưa to có vô số tia sét ùng ùng đánh thẳng về phía Phương Minh.
"Trình độ của người này trên phương diện âm luật quá sâu, không ngờ lại có thể dựa vào pháp tắc Âm luật để huyễn hóa ra đại đạo pháp tắc khác."
Trên mặt lão tổ nhà họ Phương hiện lên vẻ kinh ngạc, thân làm thiên vương đương nhiên hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra, mưa xối xả cùng sấm sét này là đồng đẳng của pháp tắc Vũ cùng pháp tắc Sấm sét.
Vậy mà căn bản là Chu Nhất Hiểu chưa từng lĩnh ngộ pháp tắc Vũ cùng pháp tắc Sấm sét, mà hắn ta có thể làm đến bước này hoàn toàn dựa vào lực lượng pháp tắc Âm luật mạnh mẽ diễn biến.
Pháp tắc Vũ, pháp tắc Sấm sét, pháp tắc Phong, còn có pháp tắc Đóa hoa hỗn loạn ở trong đó, một chiêu này của Chu Nhất Hiểu chẳng khác gì gom cả bốn đạo pháp tắc cùng xuất hiện.
"Không hổ là cường giả đã lên bảng Thiên Cấp của Long Uyên bảng, Chu Nhất Hiểu quá mạnh mẽ, chỉ dựa vào pháp tắc Âm luật đã có thể biến hóa ra ba đạo pháp tắc khác, ngang ngửa với một người khống chế bốn đạo pháp tắc, hắn chỉ còn thiếu một đạo pháp tắc nữa đã có thể đạt tới cảnh giới thiên vương."
Đám người vây xem chấn động vì màn biểu hiện của Chu Nhất Hiểu, bốn đạo lực lượng pháp tắc, ngoại trừ cường giả thiên vương còn ai có thể chống đỡ được?
"Hẳn Phương Minh cũng có thể đỡ được, đúng không?"
Giờ khắc này, ngay cả lão tổ nhà họ Phương cũng không dám chắc chắn.
"Lấy một đạo lực lượng pháp tắc để diễn hóa ra ba đạo lực lượng pháp tắc, thực sự là một loại thủ đoạn đáng sợ, chẳng qua..."
Trong mắt Phương Minh cũng có vẻ tán thưởng, nhưng vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh như cũ, ngay sau đó trực tiếp đánh ra một quyền.
Một quyền này cực kỳ bình thường, bình thường đến mức căn bản mấy cường giả Thiên Cấp ở đây không hề cảm giác được có năng lượng chập chờn, thế nhưng đôi mắt già nua của Xích Phát thiên vương cùng lão tổ nhà họ Phương lại đồng thời ngưng lại, lấy thực lực của bọn họ đương nhiên có thể nhìn ra một chút mánh khóe.
"Đây là..."
Chỉ là, dường như hai người còn đang hoài nghi, không tin vào những gì bản thân mình đã thấy.
Đánh một quyền ra, tiếng gió chợt ngưng, dông tố cũng tiêu tán, toàn bộ bầu trời lại khôi phục sự yên lặng.
Một quyền này của Phương Minh kinh hãi tất cả mọi người đang ở đây, những cường giả Thiên Cấp kia cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Phương Minh chỉ mới đánh ra một quyền đã triệt để khiến bốn đạo lực lượng pháp tắc này tiêu tán.
Lần đầu tiên sắc mặt Chu Nhất Hiểu có biến hóa, trở nên ngưng trọng hẳn lên, lúc này hai tay hắn lướt qua dây đàn thật nhanh, tốc độ nhanh tới mức mười ngón tay chỉ còn lại tàn ảnh.
Oanh!
Trên trời cao, một tiếng sấm rung trời vang lên, tiếng sấm này khiến sắc mặt đám cường giả Thiên Cấp ở đây tái nhợt, giờ khắc này ngay cả bọn họ cũng cảm thấy gần như không thể khống chế nổi huyết khí trong cơ thể.
Phương Minh cất bước, một bước một dấu chân bước đến gần Chu Nhất Hiểu.
Oanh!
Tiếng sấm sét thứ hai lại nổ vang, mà tại thời khắc này, dây của chiếc đàn tranh trên tay Chu Nhất Hiểu cũng bị đứt một dây, đồng thời, Phương Minh cũng lại đánh ra một quyền.
Một bước một quyền, một tia sấm một dây đứt.
Tất cả khán giả đang xem livestream trên toàn quốc đều giật mình, phần lớn người đều không thể nhìn hiểu sóng ngầm đang khởi động xung quanh Phương Minh cùng Chu Nhất Hiểu, nhưng bọn hắn lại biết rõ một điều, đó chính là dựa theo tình huống trước mắt, hình như Phương Minh đang chiếm thế thượng phong.
Dù sao bọn họ cũng có thể nhìn thấy, dây đàn của chiếc đàn tranh trước người Chu Nhất Hiểu kia đang không ngừng đứt gãy, thậm chí đến sau này, Phương Minh vừa bước ra một bước bên kia đã đứt tới tận mấy dây đàn.
Năm mét, ba mét, hai mét, một mét!
Khi Phương Minh đi tới vị trí chỉ còn cách Chu Nhất Hiểu chừng một mét, cậu dừng bước nhìn về phía hắn ta, từ tốn nói: "Ngươi thua."
"Ta thua sao?"
Trên mặt Chu Nhất Hiểu không có bất kỳ vẻ uể oải, ngược lại tại thời khắc này trên mặt hắn ta còn lộ ra dáng tươi cười, nhìn dây đàn cuối cùng còn lại trên đàn, nói: "Từ năm ba tuổi ta đã bắt đầu đánh đàn, bảy tuổi đã có thể tinh thông đủ loại nhạc khí, mười năm đầu ta lựa chọn đàn cổ, mười năm tiếp theo ta lựa chọn tiêu, mười năm đánh đàn, ba mươi năm thổi tiêu, nhưng đợi khi ta bước chân vào cảnh giới Thiên Cấp rồi lại lựa chọn đàn tranh."
Phương Minh im lặng không nói, mà những người khác ở đây cũng đang rất tò mò, không hiểu lúc này Chu Nhất Hiểu nói mấy chuyện đó ra để làm gì.
"Sau khi bước vào cảnh giới Thiên Cấp ta liền lựa chọn phong ấn bản thân, mà thứ phong ấn cùng ta còn có đàn tranh này, đàn tranh này đã bầu bạn cùng ta ba trăm năm."
Ánh mắt hắn ta nhìn về phía đàn tranh, trên mặt Chu Nhất Hiểu có vẻ tưởng nhớ, nhẹ giọng nói: "Ta lấy âm luật nhập đạo, đương nhiên trong số các loại nhạc cụ đàn tranh là thứ hợp với ta nhất, vậy mà thành cũng là nó, bại cũng là nó."
Trong mắt Phương Minh có tia sáng thoáng qua, đại khái là cậu đã hiểu ý trong lời nói của Chu Nhất Hiểu.
"Ta cùng nó tâm thần hợp nhất, nhờ nó ta có thể nhanh chóng lĩnh ngộ đạo âm luật, nhưng cũng chính vì nó đã trói buộc đạo âm luật của ta, thứ Chu Nhất Hiểu ta muốn chính là thiên đạo diệu âm, là âm thanh đại đạo của thế giới này, mà loại âm thanh đó lại không có bất kỳ thứ gì chịu tải được!"
Giọng nói của Chu Nhất Hiểu đột nhiên trở nên hùng hồn có lực, cùng lúc đó trên mặt hắn ta lại lộ ra vẻ quả quyết, hắn ta lại gảy thêm một lần, dưới gảy này dây đàn còn nguyên vẹn cũng đứt gãy.
Xôn xao!
Hành động này của Chu Nhất Hiểu khiến rất nhiều người đang xem trước màn hình xôn xao nghị luận, bọn họ không rõ Chu Nhất Hiểu muốn làm gì, mà giờ phút này Xích Phát thiên vương cùng lão tổ nhà họ Phương đang xem cuộc chiến trên bầu trời cũng thay đổi vẻ mặt, tràn đầy rung động.
"Hôm nay hủy ngươi mới là giải thoát!",
Chu Nhất Hiểu đứng thẳng lên, khí thế trên người đột nhiên lại dâng trào một lần nữa.
"Ta gọi tiếng sấm!"
Oanh, trên bầu trời sấm sét cuồn cuộn.
"Ta gọi gió đến."
Cuồng phong gào thét rung động.
"Ta gọi đại đạo cùng reo vang."
Giờ khắc này quanh thân Chu Nhất Hiểu có âm thanh của đại đạo lượn lờ, sau khi hủy diệt đàn tranh không những lực lượng của hắn ta không giảm xuống, trái lại còn mượn cơ hội duy nhất này để có thể thoát khỏi đàn tranh, chân chính đạt tới cảnh giới âm tùy miệng ra.
"Đây mới là trình độ cửu cực của Âm luật, mặc dù chỉ là một đạo pháp tắc nhưng có thể đi tới trình độ cửu cực của pháp tắc ấy sẽ có được thực lực không kém gì thực lực của cường giả thiên vương."
Giọng nói của Xích Phát thiên vương mang theo một tia khiếp sợ, mặc dù lực lượng pháp tắc có phân biệt khó dễ, nhưng có thể tu luyện một đạo pháp tắc đến trình độ cửu cực, thậm chí còn khó khăn hơn cả việc tu luyện được năm đạo pháp tắc, hơn nữa có rất ít cường giả Thiên Cấp lựa chọn đi con đường này.
Toàn bộ giới tu luyện từ trước tới nay không có quá ba vị lựa chọn đi theo con đường ấy, hơn nữa chỉ có một người thành công, nếu cộng thêm Chu Nhất Hiểu, thì đã có hai người.
"Phương Minh, cảm ơn sự mạnh mẽ của ngươi, nếu ngươi không đủ mạnh đã không thể ép ta phải đập nồi dìm thuyền làm ra như vậy quyết định, cũng sẽ không thể lĩnh ngộ sự huyền bí của âm luật đại đạo cửu cực, bước vào cảnh giới thiên vương."
Chu Nhất Hiểu nhìn về phía Phương Minh, ngoài miệng thì nói cảm ơn nhưng vẻ mặt lại cực kỳ bình thản, bởi vì hiện tại hắn gần như đã là người cùng cấp bậc với cường giả thiên vương, có cường giả thiên vương nào lại đi ngỏ ý cảm ơn cường giả Thiên Cấp không?
Sau khi đông đảo người trên thế giới nghe thấy những lời Chu Nhất Hiểu nói, lại xôn xao một mảnh, rõ ràng trận chiến đấu này Chu Nhất Hiểu đã rơi vào kết cục thất bại, vì sao chỉ mới trong nháy mắt hắn ta đã có thể lật ngược thế cờ, đột phá tới cảnh giới thiên vương?
"Không sai, Nhất Hiểu ngươi lĩnh ngộ được sự huyền bí cửu cực của đạo âm luật, hiện tại thực lực của ngươi cũng đã ngang bằng với cường giả thiên vương." Vào lúc này Xích Phát thiên vương cũng mở miệng chứng minh thay Chu Nhất Hiểu, thái độ của hắn ta lại càng thêm ôn hòa hơn trước kia vài phần.
Có lời của Xích Phát thiên vương, đương nhiên không còn người nào hoài nghi tính chân thật trong những lời Chu Nhất Hiểu đã nói.
"Nếu bản tọa đã đột phá tới cảnh giới thiên vương, cái danh hiệu người mạnh nhất dưới thiên vương này cũng thuộc về Phương Minh ngươi, một trận chiến này ngươi cũng không tính là thua."
Mấy lời Chu Nhất Hiểu nói khiến rất nhiều người kính nể, không hổ là cường giả thiên vương, chỉ riêng khí độ này đã không phải người bình thường, nếu đổi lại là bọn họ đột phá cảnh giới ngay trong chiến đấu, chắc chắn sẽ thừa dịp bản thân vừa đề thăng thực lực để ức hiếp đối thủ một trận cho thỏa chí.
Phương Minh thắng nhưng lại tương đương với không thắng, Chu Nhất Hiểu thua nhưng lại thắng.
Giữa lúc tất cả mọi người cảm thấy trận chiến đấu này nên kết thúc như vậy, Phương Minh vẫn giữ yên lặng lúc trước lại đột nhiên nói ra một câu khiến tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận