Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 331: Thủy Long Hoàng

Chương 331: Thủy Long Hoàng
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
--------------------
Rời thuyền!
Ngay trong lúc mọi người sắp đi tới đích đột nhiên Trần Tiềm lại nói ra những lời như vậy, đương nhiên là cặp vợ chồng kia không cam tâm rồi.
"Mấy người làm như vậy có phải là quá quá đáng không? Vừa rồi người ta cũng không vi phạm quy tắc, dựa vào cái gì mà bắt người ta phải rời thuyền chứ?"
"Đúng vậy, hơn nữa cho dù có bè, thế nhưng nghĩ đến đám cá chết lúc trước, người ta có dám đi xuống không?"
Một ít du khách bắt đầu bênh vực cho đôi vợ chồng này, nghĩ đến lúc trước gặp phải đám cá chết kia, cho dù có bồi thường gấp đôi cho bọn họ, bọn họ cũng không dám ngồi bè theo dòng nước trở về.
Ai biết, đến lúc đi tới nơi đó liệu có thể xuất hiện một mảnh cá chết nữa hay không chứ?
Sắc mặt của Trần Tiềm cũng trở nên có chút khó coi, nghe thấy tiếng nghị luận của đám du khách này mà không nói một lời nào, ngược lại là một thuyền viên không nhìn nổi: “Các người thì biết cái gì, anh Trần làm vậy cũng là vì muốn tốt cho chúng ta, nếu để cô gái này theo chúng ta đi vào đường hầm, tất cả mọi người đều sẽ gặp chuyện không may."
"Gặp chuyện không may, đưa theo một người phụ nữ có thai thì có thể xảy ra chuyện gì?"
"Đúng vậy, cho dù người ta mang thai nhưng bây giờ cũng chỉ mới là giai đoạn đầu, không phải là cũng giống hệt người bình thường sao?"
Những du khách này lộ ra vẻ không tin, thuyền viên còn muốn giải thích điều gì thế nhưng đã bị Trần Tiềm cắt đứt.
"Được rồi, đều đừng nói nữa."
Ánh mắt của Trần Tiềm nhìn về phía phụ nữ kia: “Các người muốn tiếp tục lưu lại trên thuyền cũng có thể, nhưng không thể ở lại bong thuyền nữa, hai người đi theo tôi."
Dẫn theo hai người đi tới buồng nhỏ phía dưới boong thuyền, không bao lâu sau các du khách đều nghe được phía dưới truyền tới tiếng cải vã, chỉ là rất nhanh tiếng cãi vã đã biến mất, mà Trần Tiềm cũng về tới boong thuyền.
"Treo đèn, tiếp tục lái thuyền."
Sau khi nghe thấy lệnh của Trần Tiềm, thuyền lần thứ hai khởi động, mà cùng lúc đó hai thuyền viên từ trong khoang thuyền lấy ra hai cái đèn lồng đỏ, hai cái đèn lồng đỏ này một trước một sau theo thứ tự là treo ở trên mũi thuyền cùng trên đuôi thuyền.
Cùng lúc đó, ánh đèn trên thuyền cũng bị tắt đi, đồng thời thuyền viên cũng căn dặn tất cả du khách có dùng điện thoại di động, sau khi vào bên trong đường hầm tuyệt đối không thể lấy điện thoại ra, càng không thể phát ra bất kỳ tia sáng.
"Lạnh quá nha."
Trong khoảnh khắc khi thuyền đi vào đường hầm, Trương Diễm mấy người nhịn không được rùng mình một cái, mặc dù đã biết nhiệt độ trong một số sơn động sẽ thấp hơn rất nhiều so với phía bên ngoài, rất cũng không nên thấp nhiều như vậy.
Thật giống như, nơi bọn họ vừa vào không phải sơn động mà là động băng vậy.
Không có ánh đèn, chỉ có hai ngọn đèn lồng tản ra ánh sáng nhu hòa màu vỏ quýt, nhưng tia sáng yếu ớt như vậy căn bản không thể nào rọi sáng xung quanh, các du khách thậm chí đều không thể thấy cảnh tượng bên ngoài 1m.
"Có một chuyện không biết các người có phát hiện hay không."
Diệp Tử Du đột nhiên thấp giọng: “Động cơ của thuyền này ngừng rồi."
Diệp Tử Du vừa nhắc tới vấn đề này, mấy người Lăng Dao mới chú ý tới tiếng ồn của động cơ đã biến mất, toàn bộ xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
"Động cơ này ngừng lại không phải con thuyền cũng phải dừng ở nơi này sao?"
"Tại sao lại như vậy? Thuyền này cứ như cướp vậy, đã không dám bật đèn, hiện tại lại còn tắt hết động cơ, chẳng lẽ bên trong hang núi này còn có loài ăn thịt người gì đó đang ngủ say sao?"
Trần Trạch lẩm bẩm một câu, mà ngay lúc Phương Minh nghe Trần Trạch nói lời này, lỗ tai cậu cũng hơi hơi dựng thẳng lên.
"Thuyền vẫn không ngừng, chỉ có điều nó chạy theo biện pháp nguyên thủy nhất thôi."
Phương Minh có thể rõ ràng nghe được tiếng mái chèo ma sát với nước, rất hiển nhiên, chiếc thuyền này đã được cải tạo tuyệt đối không đơn giản giống như những gì người ta nhìn thấy ở phía ngoài, nói cách khác, chỉ dựa vào những thuyền viên kia tự tay chèo thì chiếc thật sự thuyền này nhất định là không nhúc nhích nổi.
Hơn nữa, Phương Minh cũng không nói cho Trần Trạch biết, tuy rằng anh ta chỉ là vô tình nói ra vài lời, nhưng thật sự chính là bị anh ta nói đúng rồi, sở dĩ những thuyền viên này cẩn thận từng li từng tí như vậy, chính là sợ quấy nhiễu đến một ít tồn tại bên trong hang núi này.
"Nhớ kỹ, không nên cách xa tôi quá 1m." Phương Minh mở miệng lần nữa nhắc nhở.
Mấy phút đồng hồ sau, một cỗ gió lạnh thổi đến, gió này thổi tới khiến các du khách lạnh run, cùng lúc chiếc đèn lồng đỏ ở đuôi thuyền cũng tự nhiên bị dập tắt!
Đèn lồng đỏ vừa tắt, tia sáng càng ít đến thương cảm, du khách trên thuyền đều kêu lên sợ hãi.
"Chuyện gì xảy ra, sao đèn lồng lại tắt rồi."
"Nhanh đốt đèn lên đi, không có ánh sáng thật sự là quá dọa người."
Trên tầng ba, sắc mặt Trần Tiềm trở nên cực kỳ khó coi, giận dữ hét: "Chết tiệt, rốt cuộc là ai dẫn theo đồ vật lên thuyền!"
Ô ô!
Cùng lúc đó, bên trong âm phong này dường như là có một loại âm thanh đặc thù nào đó truyền đến, tựa như tiếng khóc u oán của người phụ nữ vậy.
"Anh Trần, làm sao bây giờ?"
Những thuyền viên kia lúc này vẻ mặt cũng đã có chút bối rối, bởi vì bọn họ so những du khách này còn rõ ràng hơn, đèn lồng đỏ bị tắt đi có ý nghĩa thế nào.
"Đèn ở phía đuôi thuyền bị tắt, đây chính là không cho chúng ta một con đường lui, bật đèn châm lửa."
Trần Tiềm cắn răng phân phó xuống phía dưới, mà cùng lúc đó, những thuyền viên này cũng không biết từ nơi nào lấy ra vài cây đuốc, đều đốt sáng lên.
Có cây đuốc rọi sáng, tất cả du khách lúc này mới thấy rõ tình huống chung quanh, nhưng chính là bởi vì thấy rõ, cả đám không ngừng hít vào từng ngụm khí lạnh, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng.
Bởi vì, giờ khắc này ở phía trên đỉnh đầu bọn họ không quá 3m, phía trên thạch bích kia không ngừng có ba trùng(1) màu đỏ rơi vào trên mặt sông, bọn họ chỉ cần ngẩng đầu liền có thể thấy, trên đỉnh đầu rậm rạp chằng chịt tất cả đều là những con ba trùng màu đỏ này, cực kỳ chán ghét.
(1)Ba trùng: loài bò sát
Điều may mắn nhất là, phảng phất như có một vòng bảo vệ cho con thuyền này, những con ba trùng màu đỏ kia chỉ rơi vào trên mặt sông, về phần ba trùng màu đỏ trên đỉnh thuyền vẫn chỉ ở đó nhúc nhích, cũng không rớt xuống thuyền.
Nhưng cho dù là như vậy, khi đám người ngẩng đầu nhìn đến vô số con ba trùng màu đỏ ở nơi này nhúc nhích, trong lòng không nhịn được tràn đầy sợ hãi, bởi vì bọn họ không biết lúc nào những con ba trùng này sẽ rơi xuống.
Mà phần sợ hãi và lo lắng này rất nhanh đã biến thành sự thực.
"Đuôi thuyền có ba trùng rớt xuống."
Có du khách tinh mắt thấy được phía bên đuôi thuyền kia không ngừng có ba trùng rơi xuống, những con trùng này rơi trên thuyền, dường như còn chưa phản ứng kịp đã có xảy ra chuyện gì, vẫn nằm yên ở nơi ấy.
"Ra tay đi."
Trần Tiềm ra lệnh một tiếng, những thuyền viên kia đều giơ cây đuốc trong tay đi về phía đuôi thuyền, cuối cùng, hạ thấp cây đuốc xuống thiêu những con côn trùng kia.
Mùi thịt khét nương theo những tiếng đùng đùng tí tách truyền đến, Trần Trạch hơi chuyển động yết hầu, thầm nói: "Vẫn còn rất thơm."
Lửa, là khắc tinh của đa số người sinh vật, những con trùng này cũng giống như vậy, chỉ là đúng lúc này, thân thuyền bị lay động một lần nữa, có du khách không nhịn được còn kinh hô lên thành tiếng.
"Những con côn trùng kia làm sao có thể trở nên lớn như vậy? Ôi trời ơi! Này... Này còn lớn hơn cả rắn nữa."
Bên dưới thuyền, những con ba trùng màu đỏ rơi xuống nước vốn là chỉ là dài hơn một tấc dĩ nhiên biến thành dài hơn một thước, hơn nữa nhìn hình dạng thể tích còn đang tăng lớn.
"Đây là Thủy Long Hoàng, tôi từng nhìn thấy nó trong một quyển miêu tả thiên hạ kỳ vật, Thủy Long Hoàng chính là một loại động vật như châu chấu, chuồn chuồn, nhưng là loại kinh khủng nhất trong số những châu chấu, chuồn chuồn kia!"
Trên thuyền, một người đàn ông trung niên đeo kính hơn 40 tuổi, trên người toát lên vẻ tri thức, bật thốt lên với vẻ mặt hoảng sợ: “Thủy Long Hoàng tuy rằng có mang theo một chữ thủy, nhưng nó không thể gặp nước, một khi gặp nước, sinh mệnh chỉ còn lại không được một giờ."
Nghe được lời nói của người đàn ông này, không ít du khách trong lòng hơi an ổn một ít, chỉ có một tiếng đồng hồ, vậy bọn họ cũng không phải sợ.
"Đừng cho rằng chúng nó thọ mệnh ngắn, biết vì sao gọi là Thủy Long không? Nguyên nhân vì chúng nó một khi gặp phải nước, thân thể sẽ bành trướng, thời gian nó ở dưới nước càng dài, thân thể lại càng lớn, giống như rồng thật sự vậy. Hơn nữa tính cách của nó cực kỳ bạo ngược, sẽ hủy diệt tất cả vật còn sống, kể cả đồng bạn."
Lời của người đàn ông làm cho tất cả du khách đều trở nên hoảng loạn hẳn lên, hơn nữa bọn họ cũng hiểu được người đàn ông này không nói sai, bởi vì giờ khắc này những con ba trùng màu đỏ dưới nước thực sự đang không ngừng biến lớn, chỉ là hiện tại bởi vì chúng nó còn đang bận chém giết lẫn nhau, cho nên còn không chú ý trên thuyền.
Một khi những con Thủy Long Hoàng này kết thúc chém giết nội bộ, chắc chắn sẽ đem mục tiêu chuyển về hướng thuyền, đến lúc đó bọn họ liền phải gặp tai ương.
"Các người rõ ràng là biết nơi này có những thứ nguy hiểm như thế, vì sao còn phải chở đi chúng tôi đến nơi đây?"
Có du khách phát hiện mánh khóe, đó chính là đám người Trần Tiềm nhất định đã biết bên trong hang núi này có Thủy Long Hoàng, nếu không lúc trước cũng sẽ không để ý cẩn thận như vậy.
"Câm miệng."
Trần Tiềm trực tiếp rống giận một câu, ánh mắt dừng ở trên đám người du khách: “Đừng để cho tôi biết là người nào giở trò quỷ."
Những du khách có mặt ở đây đều nghe thấy lời nói của Trần Tiềm mà ngây ngẩn cả người, câu này là có ý gì? Là đám người du lịch bọn họ giở trò quỷ?
"Sơn động này chúng tôi đã đi mấy trăm chuyến, ngày bình thường chỉ cần dựa theo quy củ lái thuyền, chắc chắn sẽ không kinh động những con Thủy Long Hoàng này đấy, rõ ràng là trên người các người dẫn theo những thứ gì đó không nên mang theo."
Có thuyền viên cũng đúng căm tức nhìn đám người Phương Minh, Thủy Long Hoàng khủng bố đến mức nào bọn họ đã quá rõ ràng rồi, sơ ý một chút sợ rằng tất cả mọi người đều phải chết ở đây.
"Không cần biết các người có lai lịch gì, có tâm tư gì, nếu đã ở đây thì thu hết mấy cái suy tính của các người lại đi."
Trần Tiềm hướng phía mọi người nói một câu, xoay người đi tới nơi cung phụng đầu rồng, cúng tế ba cái, sau đó, từ giữa đầu rồng rút ra một cái roi màu đỏ.
Từ lúc rút cây roi này ra, vẻ mặt của đám thuyền đều chấn động, ánh mắt tràn đầy kính nể, bởi vì bọn họ biết cây roi này đại biểu cho cái gì.
Ngay khi du khách nhìn thấy cây roi này, có một ông lão cùng một người thanh niên trẻ tuổi trao đổi ánh mắt, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.
"Long Thần tổ sư gia ở trên, nay đệ tử mượn Trấn Thủy Tiên(2) dùng một lát, hi vọng tổ sư chúc phúc."
(2)Trấn Thủy Tiên: roi Trấn Thủy
Sau khi cung kính nói xong, Trần Tiềm mang theo roi màu đỏ đi về phía đuôi thuyền, một roi vỗ xuống, đám Thủy Long Hoàng trực tiếp hóa thành một vũng máu.
Giải quyết xong những con Thủy Long Hoàng ở đuôi thuyền, Trần Tiềm trực tiếp quất một roi hướng phía mặt nước.
Nói đến cũng kỳ quái, một roi này sau khi đánh ra, dĩ nhiên lại còn vang lên một thanh âm như tiếng sấm, tiếng sấm này lớn tới mức không ít người đều bị nó làm cho choáng váng.
"Một roi hạ xuống dòng suối dừng!"
"Hai roi hạ xuống Hà Giang dừng!"
"Ba roi hạ xuống tứ hải bình!"
"Bốn roi hạ xuống thủy quái diệt!"
Trần Tiềm không ngừng quơ roi, mỗi một lần roi rơi xuống nước đều mang theo tiếng sấm sét, mà cùng lúc đó chính là những con Thủy Long Hoàng trong nước toàn bộ nổ bể ra, hóa thành từng dòng máu loãng.
Toàn bộ mặt sông bị máu loãng nhuộm đỏ, đỏ hồng một mảnh khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Mà thấy những con Thủy Long Hoàng này bị tiêu diệt, các du khách đều thở phào nhẹ nhõm, duy chỉ có Phương Minh tại thời khắc này sắc mặt đột nhiên biến đổi, bắt lấy tay của Tử Du, cùng lúc đó chân phải cũng giơ lên lăng không vẽ ra một cái ký hiệu, sau đó giẫm xuống phía dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận