Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 967: Lưu huynh xin tự trọng (2)

Chương 967: Lưu huynh xin tự trọng (2)
Một cường giả vừa có tiềm lực vừa có thực lực như vậy cho dù có ra tay đả thương người ngay trong quận thành của mình như vậy, Mạnh Tuyết Phong cũng biết hắn không thể làm gì đối phương, cho dù hắn có báo chuyện này lên cho sơn chủ sợ rằng sơn chủ không chỉ không xử phạt, thậm chí vì thu phục thiên tài như vậy còn có thể có ban thưởng cũng nên.
Một nén nhang sau, sấm sét triệt để tiêu tán, quỷ khí mây đen đầy trời kia cũng tiêu tán, mà bóng dáng Phương Minh cũng lại rơi xuống cái thôn nay đã trở thành phế tích, đứng lặng yên.
Quanh thân Phương Minh cháy đen không có một nơi nào hoàn chỉnh, vậy mà hồi lâu sau, lớp da đen bên ngoài bắt đầu chậm rãi bóc ra, lộ ra da thịt trong suốt sáng bóng bên trong, lóe ra ánh sáng lộng lẫy như thủy tinh.
"Đây là đang trọng sinh trong thiên kiếp, một lần nữa dựng dục thân thể mới."
Mạnh Tuyết Phong thấy một màn như vậy, trên mặt có vẻ hâm mộ, trọng sinh trong thiên kiếp không chỉ đơn thuần là da thịt được trọng sinh như vậy, quan trọng nhất là lực lượng lôi đình dựng dục bên trong thân thể mới này, mà bản thân lực lượng lôi đình chính là khắc tinh của âm linh.
Nói không khoa trương chút nào, trong cấp bậc cùng cảnh giới, người đã vượt qua thiên kiếp là tồn tại vô địch.
Sau khi lớp da ngoài bị bóc ra, cả người Phương Minh được bao bọc dựng dục bên trong ánh sáng trong suốt, thánh khiết tuyệt trần, không hề có loại cảm giác thâm trầm của quỷ tu. Mà quan trọng nhất là hơi thở năng lượng đang tản mát ra quanh thân thể cậu, cho dù đã cách xa như vậy nhưng đám người Tề Hưng Chân vẫn cảm thấy kinh hãi.
"Đây là dư uy của thiên kiếp còn đang ở, đợi sau một khoảng thời gian nữa sẽ từ từ tiêu tán."
Mạnh Tuyết Phong hiểu biết nhiều hơn đám người Tề Hưng Chân nhiều, sở dĩ toàn thân trước mắt người này tản mát ra năng lượng kinh khủng như vậy ngoại trừ vì thực lực của đối phương quá khủng bố, còn một nguyên nhân khác chính là dư uy của thiên kiếp còn đang lưu lại ở trên người của đối phương không hoàn toàn tiêu tán.
Thân thể khôi phục, ánh mắt của Phương Minh nhìn về phía bên này, chỉ đảo mắt liếc sơ qua đã khiến đám người Tề Hưng Chân tê dại cả da đầu, sau khi thấy tình cảnh vị này chống lại thiên kiếp, lúc này Tề Hưng Chân đã không còn tâm tư muốn lấy lại danh dự gì nữa.
"Chúc mừng các hạ đột phá cảnh giới Lục phẩm, vượt qua thiên kiếp, thân làm quận trưởng bản địa, ta đặc biệt tới chúc mừng."
Mạnh Tuyết Phong trở mặt còn nhanh hơn Tề Hưng Chân, nếu đổi lại là lúc trước có thể hắn còn tự phụ thân phận mà không thay đổi thái độ nhanh như vậy, nhưng bây giờ tình huống của cõi âm có chút biến hóa, loại cường giả vừa có thực lực lại có tiềm lực như vậy mới là người được phía trên thích nhất.
Ánh mắt Phương Minh nhìn Tề Hưng Chân, một lúc sau ôm quyền, xem như đã tiếp nhận ý tốt của Mạnh Tuyết Phong, Mạnh Tuyết Phong cũng thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, xem ra đối phương cũng không muốn gây thù kết oán với bản thân mình, nói như vậy chuyện này cũng dễ xử lý rồi.
"Không biết phải xưng hô với các hạ như thế nào?"
"Tần Dương."
"Thì ra là Tần lão đệ, Tần lão đệ có thiên phú hơn người, lão ca bội phục không thôi, nếu như Tần lão đệ không chê, không ngại đến phủ quận trưởng làm khách, lão ca bày rượu chúc mừng lão đệ."
Phương Minh trầm ngâm một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.
"Vậy thì làm phiền, chẳng qua hiện tại ta còn chuyện khác phải xử lý, tối nay sẽ tới cửa quấy rầy."
"Tần lão đệ khách khí, vậy lão ca rời đi trước, ở phủ quận trưởng chờ lão đệ đại giá quang lâm."
Mạnh Tuyết Phong rời đi, mang theo đám người Tề Hưng Chân cùng đi, Phương Minh ngược lại không ngăn cản, cậu vốn không đặt tên Tề Hưng Chân này vào trong mắt, có một màn ngày hôm nay tin tưởng đối phương cũng biết nên làm như thế nào.
"ĐM, cậu thật trâu bò, vậy mà có thể đột phá tới cảnh giới Thiên Cấp ở đây."
Đợi khi tất cả mọi người rời đi rồi Lưu Nguyệt mới đi tới trước mặt Phương Minh, đang định đấm một đám vào bả vai Phương Minh nhưng lại bị Phương Minh tránh khỏi.
"Lưu huynh xin tự trọng."
"Lưu huynh?"
Nghe được Phương Minh xưng hô nghiêm chỉnh như vậy, Lưu Nguyệt sửng sốt một chút, vì sao đột nhiên anh ta cảm thấy sau khi Phương Minh đột phá lại thay đổi tính tình hệt như một người hoàn toàn khác vậy?
"Không phải cậu đã bị sét đánh hỏng đầu rồi đó chứ?"
Ánh mắt Phương Minh nhìn Lưu Nguyệt, cuối cùng lựa chọn im lặng.
"Tạm thời không thể tiếp tục ở nơi này nữa, ngươi dẫn theo mọi người tới trấn trên trước đi, hẳn quận trưởng sẽ sắp xếp một chỗ dừng chân cho các ngươi."
Ánh mắt của Phương Minh chuyển hướng nhìn về phía Cù Trì Bằng đang đứng bên cạnh, Cù Trì Bằng lập tức vội vàng gật đầu. Nói đùa gì vậy, vừa rồi ngay cả quận trưởng đại nhân cũng muốn kết giao với vị đại nhân này, có câu này của đại nhân, cho dù có đưa hết tất cả người của thôn bọn họ đến trấn trên cũng không có người nào dám phản đối.
Hai mắt của Cù Tử Huyên đang đứng bên cạnh trở nên sáng rực, thật ra lúc trước khi cha cô ấy muốn cô ấy làm tỳ nữ cho người ta, trong lòng cô ấy còn có chút bất mãn. Suy cho cùng đột nhiên một người đang sống một cuộc sống khá giả ở thời hiện đại lại phải trở thành tỳ nữ cho người ta, chênh lệch giữa hai bên lớn như dòng sông so với biển rộng, trong lúc nhất thời khiến người ta khó có thể tiếp nhận nổi.
Mà giờ khắc này Cù Tử Huyên lại không có chút bất mãn nào nữa, phụ nữ luôn luôn sùng bái cường giả, thực lực Phương Minh triển lộ ra lúc trước đã triệt để chinh phục cô ấy, loại lực lượng này vượt quá tưởng tượng của cô ấy.
Đừng nói là làm tỳ nữ, cho dù Phương Minh muốn cô ấy ngay lúc này, ngay nơi này, cô ấy cũng sẽ vểnh mông lên, vẻ mặt cam tâm tình nguyện.
Trong thời gian ba năm ở cõi âm này Cù Tử Huyên đã hiểu rất rõ ràng, người có thực lực ở cõi âm cũng giống như người có quyền lực ở dương gian vậy, thực lực càng mạnh cũng đại biểu cho quyền lực càng lớn, có thể hoành hành không sợ, trở thành người định ra quy tắc.
Nếu cô ấy muốn thoát khỏi cuộc sống của quỷ hồn tầng dưới chót này nhất định phải dựa vào một cường giả có thực lực chân chính.
"Đại nhân, tôi lập tức đi báo tin cho người trong thôn, con gái, con ở lại hầu hạ đại nhân cẩn thận."
Cù Trì Bằng kích động chạy ra ngoài, bởi vì hắn nghĩ tới lời hứa của một vị đại nhân khác với mình lúc trước, sẽ giúp mình cạnh tranh chức vị trấn chủ.
Lúc trước căn bản là hắn không suy nghĩ theo phương diện này, nói cho cùng thì ngay cả hộ tịch cõi âm hắn còn không có, làm sao có thể có tư cách cạnh tranh chức vị trấn chủ? Thế nhưng bây giờ lại khác, quận trưởng đại nhân tự mình đến chúc mừng, đến lúc đó chỉ cần vị đại nhân này nói một câu trước mặt quận trưởng kia, đương nhiên quận trưởng đại nhân sẽ nể mặt.
Đối với quận trưởng đại nhân, một chức vị trấn chủ căn bản cũng không tính là gì.
"Ngươi chờ ở chỗ này một lát."
Lưu Nguyệt thấy vẻ mặt e thẹn của Cù Tử Huyên, trực tiếp lôi kéo Phương Minh đi về phía sâu trong núi rừng, bởi vì trong lòng hắn còn có nhiều điểm nghi hoặc phải hiểu rõ.
"Cậu thực sự muốn đến phủ quận trưởng sao? Đừng quên bản thân cậu không phải người cõi âm, cho dù cậu đã đột phá tới cảnh giới Thiên Cấp nhưng chỉ vậy vẫn không thể nào che đậy thân phận chân thật của cậu. Hẳn là vừa rồi vị quận trưởng kia bị tình cảnh lúc trước làm chấn kinh quá mức cho nên mới không tỉ mỉ quan sát, chờ khi đến phủ quận trưởng, thân phận của cũng không thể che giấu được, đến lúc đó cậu sẽ phải đối mặt với sự truy sát của toàn bộ cõi âm."
Vẻ mặt Lưu Nguyệt rất nghiêm túc, cho dù anh ta không có hiểu biết quá rõ ràng về cõi âm nhưng cũng biết, có một số quy tắc được áp dụng ở bất kỳ nơi nào.
Giống như ở dương gian, khi một tên tội phạm nước ngoài chạy trốn tới trong nước đương nhiên các ban ngành có liên quan trong nước sẽ điều tra truy tìm hành tung, nhưng nếu người nhập cư trái phép tới đây là một phần tử khủng bố mang theo vũ khí hạt nhân, như vậy chắc chắn tất cả các cơ quan nhà nước đều sẽ bị điều động, nhất định phải giải quyết dứt điểm phần tử nguy hiểm kia.
Một vị cường giả Thiên Cấp xông vào cõi âm cùng một vị cường giả Địa Cấp xông vào cõi âm, ảnh hưởng mà hai người tạo thành là hoàn toàn khác nhau, mà thái độ của cõi âm khi xử lý những người này cũng hoàn toàn khác nhau.
Nếu là người sau có thể chỉ cần bỏ mặc cho quận trưởng bản xứ tìm kiếm đuổi giết, nhưng nếu là người trước chắc chắn có thể khiến những cường giả cấp cao hơn đuổi giết tới đây, mà đến lúc đó cho dù muốn chạy cũng chạy không thoát.
"Yên tâm, bọn họ không thể nhìn ra thân phận chân thật của tôi."
Vẻ mặt Phương Minh tràn đầy chắc chắn, nghe được lời của cậu, Lưu Nguyệt lại quan sát đánh giá Phương Minh, đồng thời trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi, một lúc sau đột nhiên nói: "Cậu không phải Phương Minh!"
"Khụ khụ, nhãn lực của anh thật không tệ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận