Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 505: Không thể nặng bên này nhẹ bên kia

Chương 505: Không thể nặng bên này nhẹ bên kia
Nghe cảnh sát báo cáo, trong mắt Elfa có tinh quang, đến giờ phút này hắn đã có thể hoàn toàn bài trừ khả năng Vương Hâm mật báo tin tức, bởi vì hắn đã tới gặp Vương Hâm lúc gần trưa, nếu như Vương Hâm là người mật báo tin tức thì hoàn toàn không cần chờ đến bốn tiếng sau, bởi vì ông ta mật báo càng sớm, gia tộc Corgi càng có nhiều thời gian chuẩn bị hơn.
"Mặt khác, chúng tôi đã xuất động toàn bộ nhân viên cảnh sát đi tìm hiểu điều tra tung tích của Alene, một khi có phát hiện sẽ liện hệ với người của giáo hội ngay lập tức."
"Vậy thì phiền phức các vị, Alene là dư nghiệt của Huyết tộc, nếu để cho cô ta chạy trốn, rất có thể cô ta sẽ trả thù cư dân thành phố Sheffield, vì sự an toàn của cư dân toàn thành phố Sheffield, vẫn xin mọi người nghiêm túc cố gắng."
"Khẳng định, đó là khẳng định."
...
Trong lúc Elfa bắt đầu truy lùng tin tức của Alene, thì lúc này phía trong phòng làm việc của lâu đài, Phương Minh cùng Alene đang ngồi yên ở đó, Alene hai mắt đỏ bừng, không phải bởi vì huyết mạch thức tỉnh mà là vì thống khổ và phẫn nộ khi gia tộc bị tàn sát chỉ sau một đêm.
"Alene, tôi biết tâm tình của cô lúc này, thế nhưng tôi muốn nói cho cô biết, lấy thực lực bây giờ của cô, chỉ cần cô rời khỏi lâu đài, không tới mười lăm phút sau người của giáo hội chắc chắn sẽ tóm được cô, mà kết quả của cô khi ấy sẽ không khác gì với người nhà đã chết của cô."
Phương Minh nhìn Alene, cậu biết đối với một thiên kim đại tiểu thư đến nói, đột nhiên thừa nhận nỗi đau khổ diệt môn có ý nghĩa thế nào, loại biến đổi lớn của gia tộc này, nhiều khi có thể khiến tinh thần của con người bị sụp đổ hoàn toàn.
Alene hiện tại đang trong hoàn cảnh tinh thần ở biên giới của sự sụp đổ, cũng rất dễ dàng làm ra một số hành động mất khống chế.
"Gia tộc của các cô là Huyết tộc, cũng chính là cái gọi là Vampire, tôi nghĩ ngày hôm qua cha cô hẳn đã nói rõ với cô rồi, do đó lúc này tôi sẽ không nói lại điều gì nữa, hiện tại cô chỉ có hai lựa chọn..."
"Cậu Tần, tôi muốn trở nên mạnh mẽ, chỉ cần cậu có thể làm cho tôi trở nên mạnh mẽ, tôi nguyện ý trả bất cứ giá nào."
Alene vẫn đang trầm mặc đột nhiên mở miệng, đưa mắt nhìn hướng Phương Minh, trong mắt có tia cừu hận, trải qua một đêm kia, cô bé này không còn vẻ yếu ớt của thiên kim đại tiểu thư nữa, có còn một người phụ nữ lưng gánh thù sâu như biển.
"Ách..."
Phương Minh có chút ngoài ý muốn nhưng lập tức lại cảm thấy có thể lý giải, Alene nếu muốn báo thù đương nhiên sẽ phải đề thăng thực lực của chính mình, mà mình có thể cứu cô ra, theo suy nghĩ của Alene thì thực lực của chính mình hẳn rất mạnh mẽ.
"Huyết tộc các người tu luyện như thế nào tôi cũng không biết, do đó tôi cũng không thể giúp gì cho cô, điều duy nhất tôi có thể làm chính là cung cấp cho cô một nơi ẩn núp, chí ít trong khoảng thời gian ngắn cô sẽ không bị giáo hội phát hiện ra."
"Chẳng qua, trong vòng trăm ngày tới cô chỉ nên ở trong phòng của mình, chỉ có buổi tối cô mới có thể ra đây hoạt động để tránh bị người hầu trong lâu đài nhìn thấy."
"Đa tạ cậu Tần."
Alene ngỏ ý cảm ơn, bởi vì cô biết lúc này thu lưu cô chính là đối nghịch với giáo hội, sẽ có rất nhiều nguy hiểm, mà cậu Tần cùng gia tộc Corgi bọn họ không thân cũng chẳng quen, vốn không cần phải mạo hiểm như vậy.
"Cậu Tần, bên ngoài có người tìm cậu."
Quản gia gõ nhẹ cửa phòng làm việc vài cái, Phương Minh đáp lại một câu, không bao lâu sau cậu đã đi ra khỏi phòng làm việc, mà giờ khắc này ở trước cửa lớn của lâu đài có ba người đàn ông đang đứng.
"A, đây không phải cậu Tần sao?"
"Cha xứ Adrian, chúng ta lại gặp mặt."
Trên mặt Phương Minh cũng mang theo nụ cười mỉm, thực sự là đúng dịp, rốt cuộc lại đụng tới tên Adrian, vị cha xứ tham tiền này.
Ngoại trừ Adrian còn có hai vị giáo sĩ, chỉ có điều hai vị giáo sĩ này rất nghiêm túc, sau khi Phương Minh xuất hiện ánh mắt của bọn họ liền nhìn chằm chằm vào Phương Minh.
"Không phải cậu Tần ở tại..."
"Ah, đó là nơi ở tạm thời của tôi thôi, đoạn thời gian trước tôi mới mua lại tòa lâu đài này, hiện tại tôi đã dời tới nơi đây."
"Cậu Tần thật đúng là lợi hại, tòa lâu đài này hẳn là rất đắt tiền."
Trên mặt Adrian có vẻ hâm mộ, tòa lâu đài như thế này cả đời ông ta, không đúng, cả mấy đời ông ta đều không kiếm được nhiều tiền như vậy đến mua tòa lâu đài này, thế nhưng cậu Tần trước mắt đây tuổi còn trẻ liền đã trở thành chủ của tòa lâu đài, đây quả thật là người so với người làm người ta tức chết.
"Ông Adrian có chuyện gì cần làm sao?" Phương Minh giả vờ hiếu kỳ hỏi, trên thực tế cậu đã tương đối hiểu rõ nguyên nhân Adrian đến.
"Cậu Tần, là như vậy, gần đây giáo hội đang tổ chức một hoạt động, đó chính là truyền lại vinh quang của Chúa, chúc phúc đến mỗi một người trong nhà, hai vị này là giáo sĩ tới từ Vatican, là người tới vì vinh quang của Chúa."
Nghe được lời nói của Adrian, Phương Minh giả vờ lộ ra biểu tình khoa trương: “Giáo hội các ông thật đúng là quá tốt, chỉ tiếc tôi không thờ phụng Chúa."
Khóe miệng của Adrian co quắp một cái, hai vị giáo sĩ kia sắc mặt cũng hơi hơi biến hóa, nhưng không hề nổi giận, bởi vì bọn họ biết Phương Minh là người phương Đông, ở quốc gia thần bí phương Đông kia, việc truyền bá vinh quang của Chúa thật rất gian nan, bên kia là thiên hạ của Phật cùng với Đạo.
"Không phân tín ngưỡng, chỉ cần là ở khu vực này, Chúa nhân từ đều sẽ bảo hộ."
Trầm ngâm trong chốc lát, Adrian vừa cười vừa nói: "Đây là một chút tâm ý của giáo hoàng, chỉ cần để hai vị này mang theo nước thánh có chứa tâm ý của giáo hoàng vẫy vào mỗi ngóc ngách của biệt thự là được."
Nhìn hai vị giáo sĩ kia, trong lòng Phương Minh cười nhạt, mang đến vinh quang của Chúa là giả, mục đích chủ yếu hẳn là truy tìm tung tích của Alene, lợi dụng loại phương pháp này để lục soát từng nhà, không thể không nói vậy giáo chủ Elfa nghĩ ra cách này quả thật linh quang.
Cứ như vậy, cư dân không chỉ sẽ không cảm thấy bản thân bị quấy nhiễu, ngược lại còn hết sức phấn khởi hoan nghênh những giáo sĩ này đi vào cửa nhà mình, trong lòng cảm kích Chúa nhân từ, mà những giáo sĩ này có thể quang minh chánh đại tiến hành lục soát.
"Tuy rằng tôi không thờ phụng Chúa, nhưng phần nhân từ này của Chúa tôi nhất định phải ủng hộ, mấy vị mời vào nhà đi."
Phương Minh cũng không chặn ba người Adrian từ ngoài cửa, bởi vì cậu biết rõ, nếu như cậu không cho ba người Adrian tiến đến lục soát, đợi đến khi cả tòa thành thị đều bị lục soát xong, những người không phối hợp giống như cậu đây sẽ trở thành đối tượng hoài nghi trọng điểm của Elfa.
Sau khi đi vào lâu đài, hai vị giáo sĩ bắt đầu lấy một bình nước từ trong hộp gỗ trên tay, bên trong có chứa chất lỏng không màu giống như nước sôi, chỉ thấy một vị giáo sĩ mở bình nước ra, sau đó thận trọng đổ vài giọt ra lòng bàn tày.
Giáo sĩ miệng niệm một số kinh văn, sau đó tay phải hất một cái, loại chất lỏng này liền rơi xuống bốn phía trong sảnh lớn của lâu đài, mà ánh mắt của hai vị giáo sĩ kia thì nhìn chằm chằm loại chất lỏng này, sau một lúc bọn họ thu hồi ánh mắt rồi hướng phía Adrian lắc đầu.
"Cậu Tần, phạm vi bảo hộ của nước thánh này có chút nhỏ, cho nên bây giờ phải đi tới từng phòng của tòa lâu đài tiến hành chúc phúc."
Adrian cười cười nhìn về phía Phương Minh, Phương Minh nhíu mày một cái: “Phạm vi tác dụng của nước thánh này là bao nhiêu?"
"Đại khái khoảng chừng ba mươi mét vuông." Adrian suy nghĩ một chút rồi đáp.
"Là như thế này sao..."
Phương Minh kéo dài âm thanh, sau đó cậu chỉ tay về phía bãi cỏ bên ngoài khuôn viên biệt thự: “Vậy thì mọi người phải vẩy nhiều một chút, bãi cỏ cùng hoa viên của tôi cũng rất lớn, nếu không phiền phức hai vị cha xứ bắt đầu từ bên ngoài hoa viên này đi."
Nghe được lời nói của Phương Minh, vẻ mặt của hai vị kia cha xứ trong nháy mắt âm trầm xuống, dùng nước thánh vẩy hoa viên này? Nói đùa gì vậy, nước thánh này quý giá đến mức nào kia chứ? Phải biết rằng coi như là bọn họ một tháng cũng chỉ được chia cho một bình mà thôi, dùng vài giọt như vậy mà bọn họ đã cảm thấy lãng phí, cũng may lần này là giáo chủ ban tặng cho bọn họ, bằng không mà nói bọn họ căn bản ngay cả một giọt cũng luyến tiếc không muốn bỏ ra.
"Thế nào, có gì không đúng sao?" Phương Minh thấy hai vị giáo sĩ trầm mặc, giả vờ nghi ngờ hỏi.
"Cái kia… Cậu Tần, cái nước thánh này là hữu hạn, cho nên vẫn nên vẩy vào trong phòng trước thì hơn, nếu sau đó vẫn còn dư thừa thì chúng tôi sẽ vẩy lên hoa viên này."
Cuối cùng Adrian đành phải đứng ra mở miệng hoà giải, ngược lại đợi đến lúc đó kiểm tra phòng ốc xong rồi, tùy tiện tìm một lý do rời khỏi là được.
"Không được, các người không phải tuyên dương vinh quang của Chúa là không chỗ nào không có mặt, là phổ độ đấy sao? Vậy vì sao phải nặng bên này nhẹ bên kia, nếu là chúc phúc, vậy dĩ nhiên là phải vẩy nước thánh khắp mọi nơi trong lâu đài của tôi."
Phương Minh thái độ rất cứng rắn, đừng đùa, cậu cũng đã nhìn ra, chỉ bằng một lọ nước thánh như vậy, phỏng chừng vừa vẩy xong hoa viên này của cậu cũng liền hết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận