Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 366: Đứa bé thứ tám

Chương 366: Đứa bé thứ tám
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Trong đêm tối, một ông lão thần thần bí bí cứ như vậy lặng lặng đứng ở cửa, hơn nữa ông lão kia lại còn là chủ của căn nhà này, đột nhiên chủ của ngôi nhà này bất thình lình đứng trước mặt hai người Phương Minh cùng Diệp Tử Du, chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến Diệp Tử Du có chút không rét mà run.
Diệp Tử Du không phải loại người mặt dày, đối với cô đến nói, chuyện chưa xin phép mà đã đi vào nhà của người khác, hơn nữa còn bị chủ nhà phát hiện, khiến cô ngượng tới đỏ cả mặt.
"Ông lão... Cái kia... Xấu hổ, chúng tôi đã gọi cả nửa ngày nhưng không ai trả lời, cho nên mới đẩy cửa đi vào nhìn."
Lúc nói xong lời này, mặt của Diệp Tử Du đã đỏ như lửa, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của ông lão. Đương nhiên, dưới hoàn cảnh u ám không chút ánh sáng này cô cũng không có cách nào thấy ánh mắt của ông lão.
"Các người tới nhà của tôi làm gì?"
Ông lão cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói vẫn khàn khàn như lúc trước.
"Đương nhiên là đến tìm kiếm toàn bộ bí mật chân chính trên đảo, cùng với thân phận của ông."
Diệp Tử Du đang muốn mở miệng, giọng nói của Phương Minh đã truyền đến từ phía sau cô, cùng lúc đó Phương Minh cũng đi tới bên người của cô, cảm thụ được hơi thở của Phương Minh khiến trong lòng cô bình tĩnh hơn nhiều.
"Chân tướng?" Ông lão trầm mặc một hồi, sau một khắc đột nhiên phát ra tiếng cười khằng khặc quái dị: “Cậu thì biết cái chân tướng gì? Thứ mà cậu biết chẳng qua đều là chân tướng mà cậu tự cho là đúng thôi."
"Đương nhiên tôi biết." Khóe miệng của Phương Minh giương lên: “Tỷ như thân phận của ông?"
"Thân phận của tôi? Vậy tôi ngược lại phải nghe cậu nói một chút, thận phận của tôi là gì?"
Phương Minh mỉm cười, nhìn ông lão: “Thân phận của ông rất đơn giản, ông chính là con trai của Hà quả phụ năm đó, năm đó toàn bộ thôn dân đều không chú ý tới, khi bọn hắn giết chết mấy đứa trẻ kia còn có một đứa trẻ trốn ở một bên nhìn lén, đồng thời thu hết tất cả những chuyện đã xảy ra vào đáy mắt."
"Phương Minh, lời này của anh là có ý gì?"
Ông lão không trả lời mà trên mặt Diệp Tử Du lại lộ ra vẻ giật mình, bởi vì cô không biết Phương Minh tại sao lại nói ra những lời này, trước đây không phải đã nói chỉ có bảy bé trai ấy ư, từ đâu tới đứa bé trai thứ tám?
"Tử Du, mọi người chúng ta đều đã nhầm lẫn một điều, chúng ta cho là lúc đó chỉ có bảy đứa bé, nhưng trên thực tế năm đó tổng cộng có tám đứa bé, ngoại trừ bảy đứa bé của đám nạn dân kia, còn có con trai của Hà quả phụ nữa."
Ánh mắt của Phương Minh nhìn về phía Tử Du: “Còn nhớ rõ bài đồng dao kia không, một câu cuối cùng trong bài đồng dao này là: Một cái nha một cái bị giam, một cái nha một cái bị đưa đi, còn có một cái nha một cái đã trở về."
"Lúc đó chúng ta cho là người cuối cùng đã trở về này chính là đứa bé đã bị đưa đi, thế nhưng sau đó anh phát hiện có chút không đúng, nếu nói như vậy, bài đồng dao này hoàn toàn không cần phải viết như thế, một câu cuối cùng của bài đồng dao này hẳn là phải có ba đứa bé, đứa bé trở về kia cùng hai đứa bé phía trước là khác hẳn nhau."
Trên mặt Diệp Tử Du lộ ra vẻ suy tư: “Ba đứa bé bị độc chết, một đứa chạy vào trong biển chết đuối, một đứa té ngã trên mặt cát hít thở không thông, một đứa bị nhốt, một đứa bị đưa đi, còn có một đứa trở về..."
"Em hiểu rồi, điều này có nghĩa trong bài đồng dao không phải nhắc tới bảy đứa bé, mà là tám đứa bé."
"Không sai, đây mới là tin tức chính thức mà bài đồng dao muốn truyền tải, năm đó tổng cộng có tám đứa bé, toàn bộ thôn dân cũng không biết, lúc đương thời còn có một đứa bé núp trong bóng tối, sau khi tận mắt nhìn thấy hành động hung ác sau đó liền rời khỏi hòn đảo này."
Ánh mắt của Phương Minh lần thứ hai nhìn về phía ông lão, ông lão cười cười, vết sẹo kia trở nên vặn vẹo, có vẻ càng thêm dữ tợn.
"Suy đoán rất tốt, thế nhưng cậu đừng quên, nếu như tôi thật là con của Hà quả phụ, đám thôn dân kia làm sao lại không phát hiện ra? Hà quả phụ là người trong thôn, các thôn dân không thể nào chưa từng gặp qua con của bà ấy."
Ông lão cười cười nhìn về phía Phương Minh, trong ánh mắt mang theo vẻ trào phúng.
Phương Minh cười nhạt một tiếng: “Đúng vậy nha, Hà quả phụ là người trong thôn, nhất định là có thôn dân biết con của bà ấy, thế nhưng đừng quên, Hà quả phụ là một quả phụ, các thôn dân vì tị hiềm cho nên ngày bình thường rất ít đến nhà của Hà quả phụ. Cho nên dù những thôn dân này đã từng gặp con của Hà quả phụ thì sợ rằng số lần gặp cũng không nhiều."
"Đương nhiên đây chỉ là một điểm, điểm quan trọng nhất là không phải thôn dân nào cũng biết tới cái chết của những đứa bé này, dù sao chuyện đốt chết nạn dân chính là vì trừ hại cho thôn dân, thế nhưng chuyện giết chết mấy đứa bé này nhất định là có thôn dân không đồng ý, cho nên hẳn là lúc ban đầu những thôn dân ra tay tàn sát đã không nói cho những người khác trong thôn biết chuyện này."
"Có lẽ ngẫu nhiên người ra tay này vừa vặn không quen biết Hà quả phụ, chưa từng gặp qua con của Hà quả phụ, hoặc cho dù có từng gặp qua, nhưng đừng quên, lúc đương thời còn có một đứa bé chạy vào trong biển, có lẽ khi đó vừa vặn là lúc thủy triều xuống, đứa bé kia vừa chạy vào trong nước liền trực tiếp bị nước biển cuốn trôi, cho nên thôn dân ra tay tàn sát cũng không chú ý tới diện mạo của đứa bé rơi vào biển, bọn họ theo bản năng cho rằng đứa bé này chính là con trai của Hà quả phụ."
Sau khi nói đến đây, Phương Minh chú ý tới ánh mắt của ông lão hơi có chút biến hóa, con ngươi không tự chủ di chuyển sang phía bên trái, thấy hành động này của ông lão, trên mặt Phương Minh lộ ra dáng tươi cười.
Chỉ cần là người đã từng học nhân tướng học liền biết, khi con ngươi trong mắt một người di chuyển về phía bên phải đại biểu né tránh cùng tự hỏi, nhưng nếu như di chuyển sang phía bên trái mà nói, chính là lâm vào hồi ức.
"Nói ra thì có vẻ có chút vừa khớp, nhưng trên thực tế chính là như vậy, có thôn dân không biết Hà quả phụ nuôi dưỡng con của nạn dân, càng có thôn dân không biết con của Hà quả phụ còn sống, đồng thời một ngày nào đó trong tương lai lại quay về đảo."
Diệp Tử Du nghe Phương Minh giải thích, cái miệng nhỏ hơi nhếch lên vì kinh ngạc, bởi vì Phương Minh nói những lời này tuy rằng có chút khó tin, thế nhưng nếu tỉ mỉ nghĩ lại lại không phải là không có loại khả năng này.
Có đôi khi, hiện thực liền là trùng hợp như thế.
"Đây đều là suy đoán của cậu mà thôi, cậu có chứng cớ gì sao?" Ông lão nhìn về phía Phương Minh, tiếp tục hỏi.
"Chứng cứ, tôi tin tưởng chẳng mấy chốc sẽ có."
Mà sau khi Phương Minh nói ra những lời này, điện thoại di động của cậu cũng vang lên, liếc nhìn dãy số hiện ra trên màn hình điện thoại, khóe miệng của Phương Minh hơi giương lên, ánh mắt nhìn hướng ông lão mặt sẹo: “Chứng cứ ông muốn đã đến."
Không áp điện thoại lên tai mà Phương Minh trực tiếp nhấn nút trả lời.
"Uy, Phương Minh, cậu biết tôi điều tra được cái gì không? Quả thực là không thể tưởng tượng nổi."
Trong điện thoại, giọng nói của Hoa Minh Minh truyền ra, mà Phương Minh chỉ là cười nhạt một tiếng: "Hà quả phụ còn có một đứa bé, đúng không."
"A, làm sao cậu biết?"
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Hoa Minh Minh hơi nghi hoặc một chút, chẳng qua lập tức nói tiếp: "Đúng vậy, tôi mới vừa hỏi những người lớn tuổi trong thôn, dựa theo trí nhớ của bọn họ, năm đó Hà quả phụ đúng là có một đứa con, hơn nữa chồng của Hà quả phụ cũng không phải người trên đảo, thậm chí trong thôn không ai biết chồng của Hà quả phụ là ai."
"Dựa theo lời của những người này, Hà quả phụ lúc còn trẻ đã rời khỏi đảo nhỏ, sau này lúc trở lại liền mang theo một đứa bé, từ đó một mình bà ấy ở một góc trong thôn, mà cha mẹ Hà quả phụ cũng bởi vì chuyện này mà nghĩ rằng Hà quả phụ khiến bọn họ mất mặt, trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ với Hà quả phụ."
"Ngoài ra tôi hỏi mấy người này rồi, bọn họ cũng không biết chuyện năm đó Hà quả phụ xin nuôi con của nạn dân."
Sau khi nói đến đây, giọng điệu của Hoa Minh Minh trở nên có chút hưng phấn: “Phương Minh, tôi một suy đoán vô cùng lớn mật, bài đồng dao này không phải nói một đứa bé bị đưa đi, một đứa bé bị giam lại, còn có một đứa bé trở về rồi sao?"
"Kỳ thực tôi cảm thấy chúng ta đều đã đoán sai, bên trong câu đồng dao này có ba đứa bé, đứa bé trở về kia cũng không phải đứa bé bị câm điếc, mà là con ruột của Hà quả phụ."
"Phương Minh, phỏng đoán này của tôi có phải rất đặc sắc không? Hơn nữa tôi nghĩ phỏng đoán này của tôi nhất định là không sai, Vương Quốc Đống bọn họ căn bản là không thể nào tìm được đứa bé câm điếc kia, từ đầu tới đuôi bọn họ liền đã sai rồi."
Giọng điệu Hoa Minh Minh vô cùng kiêu ngạo, Phương Minh thật sự là không muốn đả kích cậu ta, lập tức ho khan một tiếng tiếp tục hỏi: "Ngoài ra thì sao, chuyện mà tôi đã kêu cậu điều tra thì sao?"
"Về nhà họ Vương tôi không điều tra ra được tin tức gì hữu dụng, chỉ là từ trong miệng những người lớn tuổi này biết được, nhà họ Vương đã ở trên đảo được một đoạn thời gian rất dài, tối thiểu cũng là gia tộc có lịch sử 200 tới 300 năm."
"Được rồi, tôi biết rồi."
"Uy, Phương Minh... Cậu không nên..."
Không đợi Hoa Minh Minh tranh công dành phần thưởng, Phương Minh trực tiếp cúp điện thoại, sau đó mới cười cười nhìn về phía ông lão mặt sẹo: “Chứng cứ hiện tại đã có đi."
Ông lão trầm mặc, hồi lâu sau, nét mặt già nua run run, vết sẹo trên mặt theo đó cũng trở nên vặn vẹo, ông ta chậm rãi mở miệng nói: "Không thể không thừa nhận, cậu là một người trẻ tuổi rất thông minh."
"Không sai, năm đó mẹ tôi đúng là đã thu dưỡng bảy đứa bé, cộng thêm tôi tổng cộng có tám đứa bé, mà những người đó đều cho rằng mẹ tôi chỉ thu dưỡng sáu đứa bé, cho rằng tôi chính là đứa bé chết trong biển rộng kia."
Phương Minh cùng Diệp Tử Du cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, con ngươi của hai người đồng thời sáng ngời, ông lão mặt sẹo này cuối cùng cũng đã thừa nhận.
"Năm đó ông đã tận mắt nhìn thấy, nhìn thấy hung thủ đả thương mẹ của ông, còn có những thôn dân đã giết chết bạn cùng chơi với ông kia, do đó sau khi ông học nghệ xong liền về trong trong thôn, thay hình đổi dạng yên lặng chờ đợi cơ hội báo thù."
"Nếu như tôi đoán không nhầm, ông lão chính là bị ông giết chết, mà ngoại trừ ông lão nhà họ Trương kia, những thôn dân trước đây đã ra tay giết người chỉ sợ cũng đã bị ông giết chết."
"Không sai, những đao phủ năm đó đều bị tôi giết chết, đây là cái giá lớn mà bọn chúng phải trả, ông lão nhà họ Trương kia là người cuối cùng." Ông lão mặt sẹo cũng không phủ nhận, ngược lại trực tiếp thừa nhận.
"Ông lão, nếu ông giết ông lão nhà họ Trương là vì báo thù, vậy vì sao ông còn giết người đàn ông ở cửa miếu, đây không phải là lạm sát kẻ vô tội sao?"
Diệp Tử Du nhìn về phía ông lão mặt sẹo, trên gương mặt hiện lên vẻ khó hiểu cùng phẫn nộ.
"Tử Du, em nói sai rồi, người đàn ông chết ở cửa miếu không phải do ông ấy giết, người giết chết người đàn ông ở cửa miếu kia là một người khác hoàn toàn, ông ta chỉ là vì báo thù, mà có một số người lại vì đạt được mục đích của chính mình mà giết người không từ thủ đoạn nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận