Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 439: Đăng hạ hắc

Chương 439: Đăng hạ hắc
Đăng hạ hắc: dưới ánh đèn mờ
Theo thời gian trôi qua, bầu không khí tại quầy rượu càng ngày càng sôi động!
Dưới tác dụng của rượu, các chàng trai cô gái đung đưa, uốn éo trên sàn, còn bên dưới, ở các ghế dài hoặc trong góc phòng, chỗ nào cũng có các cặp đôi ôm ấp triền miên điên cuồng.
Lăng Huyên Huyên thấy trước mặt bảy chai bia không, lại thấy Phương Minh ngồi một bên không nói một lời chỉ lẳng lặng nhìn quán bar, trong lòng không biết tại sao đột nhiên có chút căm tức.
Vốn dĩ đối với cô mà nói, thích nhất chính là gặp được một vị khách như vậy, cô chỉ cần uống rượu, sau đó đợi đến giờ có thể lấy tiền đi.
Cũng không biết vì sao, bị một người như thế ngó lơ, trong lòng cô lại cực kỳ khó chịu, dù sao cô vô cùng tự tin đối với dung mạo của mình, còn vóc người thì càng đồng phải nói.
Làm việc tại quán bar này hai tháng, có biết bao nhiêu đàn ông si mê cô thậm chí còn có người trực tiếp vung tiền cho cô, để cho cô trực tiếp ra giá, nhưng đều bị cô cự tuyệt.
"Có muốn nhảy một bài không?"
Nói xong câu đó sau, Lăng Huyên Huyên đột nhiên cũng có chút hối hận, cô ghét nhất chính là bồi khách đi khiêu vũ, bởi vì những khách nhân kia đều mượn cớ khiêu vũ để ăn đậu hủ của cô.
Có một vài người khách lúc ngồi ra vẻ đạo mạo, cũng có lẽ là bởi vì có bạn bè ở bên cạnh, chỉ khi nào lên sàn mới lộ ra nguyên hình.
"Không, không biết nhảy."
Nghe Phương Minh cự tuyệt, Lăng Huyên Huyên vốn nên cảm thấy may mắn, nhưng không biết vì sao trong lòng cô có chút khó chịu, trực tiếp nói:"Kỳ thực khiêu vũ rất đơn giản, nếu không biết nhảy, thì có thể đong đưa cơ thể sau đó lắc đầu viết một chữ"粪Phân"."
Nghe Lăng Huyên Huyên nói, khóe miệng của Phương Minh khó nhọc nhếch lên một cái, bởi vì nhìn dáng vẻ của mấy người đang lắc đầu trên sàn, có thể thấy ví dụ này đúng là rất hình tượng.
Thấy Phương Minh vẫn không trả lời, Lăng Huyên Huyên bĩu môi, cũng không nói gì nữa, nhìn mấy chai rượu bày trên bàn, suy nghĩ một chút sau đó cầm lên tiếp tục uống.
Một chai bia ở đây có giá là 98 đồng, tiền huê hồng của cô là 20 đồng, uống một chai là kiếm được 20 đồng, ngược lại người này xem ra cũng sẽ không tự mình uống, vậy uống nhiều một chút kiếm thêm tiền.
Sau khi thấy Lăng Huyên Huyên ngồi một mình uống hết mấy chai bia, Phương Minh đột nhiên kéo tay cô một cái, khi cô còn chưa phản ứng kịp, trực tiếp túm tay kéo cô lên sân khấu.
"Anh muốn làm gì?"
Lệnh Huyên Huyên sợ hãi, bởi vì uống rượu quá nhiều, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, lúc này trên sàn nhày lại đứng gần Phương Minh như vậy, cảm nhận được hơi thở đàn ông trên người, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải làm sao.
"Đừng lộn xộn, cứ như vậy."
Giọng nói lạnh như băng của Phương Minh vang lên bên tai cô, lập tức tiếp tục hỏi:" Quán bar của các cô có cửa sau không?"
"Có... Có."
Lăng Huyên Huyên vội vã đáp, bởi vì quán bar ngoại trừ phòng khách còn có ghế lô, mà thông thường khách ngồi ghế lô ở lại tương đối trễ, cho nên khi quán bar đóng cửa lớn thì vẫn mở cửa sau, để khách ở lại trễ có thể về bằng cửa sau.
Phương Minh không nói gì nữa, chỉ cau mày, trên sàn nhỏ chật chội này, hắn cũng có thể cảm nhận được vóc dáng quyến rũ của cô gái trước mặt, dù cho chỉ là trong lúc vô tình bần thần, cộng thêm tác dụng của ánh đèn và âm nhạc, cũng khó trách nhiều người trẻ tuổi thích đến quán bar chơi, loại cảm giác kích thích này đúng là không có nơi nào khác mang đến được.
Mấy phút sau đó, Phương Minh rời khỏi sàn nhảy về lại chỗ ngồi của mình, Lăng Huyên Huyên nhìn thấy Phương Minh rời đi, phủi miệng, thật đúng là không có phong độ đàn ông khi bỏ rơi cô trên sàn nhảy..
"Người đẹp, cùng nhảy một bản?"
"Không muốn."
Khi Phương Minh rời sàn nhảy, trên võ đài liền có hai gã đàn ông vây quanh, trực tiếp là vây Lăng Huyên Huyên vào giữa, không cho cô rời đi.
"Giả bộ thanh thuần cái gì, đều là bán thân, muốn bao nhiêu tiền lão tử cho ngươi."
"Tôi không muốn tiền của ông, tránh ra cho tôi."
"Ăn mặc hở hang như thế, còn không phải là muốn khêu gợi bọn đàn ông sao, ca ca sẽ làm cho cô sướng."
Hai gã đàn ông này hiển nhiên là xuất thân côn đồ, nói xong liền sờ soạng Lăng Huyên Huyên.
Lăng Huyên Huyên né tránh, nhưng mà sàn nhảy lại rộng như vậy, người lại nhiều như vậy, cô căn bản là không có chỗ để trốn.
Nhìn thấy tay của hai gã côn đồ này sắp sờ soạng lên người cô, một cánh tay đột nhiên để ngang trước mặt cô, trực tiếp chộp lấy cổ tay của một gã.
"Cút!"
Phương Minh lại bước lên sàn nhảy lần nữa, thấy ánh mắt của hắn nhìn chằn chằn, hai gã côn đồ kia giật thót mình, bọn họ từ trước tới nay chưa từng gặp qua loại ánh mắt này, loại ánh mắt này khiến cho bọn họ còn sợ hơn cả khi phải đối mặt với hàng chục kẻ thù.
"Cảm ơn... Cảm ơn."
Trở về được chỗ ngồi, Lăng Huyên Huyên cúi đầu cảm ơn Phương Minh, bất quá lập tức nghĩ lại trong lòng lại căm giận bất bình, tại sao mình phải cảm ơn hắn, nếu như không phải hắn lôi mình lên sàn rồi bỏ rơi mình, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
"Đây là hai nghìn đồng."
Phương Minh móc túi lấy ra hai nghìn đồng, trực tiếp để lên bàn, vừa rồi hắn sở dĩ lao lên sàn là bởi vì nhìn thấy trước cửa quán rượu có mấy người trẻ tuổi bước vào tuy là hắn không biết mấy người này, nhưng có thể cảm thụ được thoáng khí tức cường đại hơn hẳn so với người bình thường từ trên người đối phương.
Mấy kẻ này là tu luyện giả, thậm chí rất có thể là tới tìm kiếm mình.
Sau khi để lại tiền, Phương Minh trực tiếp đi về cửa sau, đối với một cô gái như Lăng Huyên Huyên, hắn không ghét, nhưng tuyệt đối là không có hảo cảm, hơn nữa ở những nơi như quán bar, một cô gái lúc đầu vẫn có thể giữ được lương tâm, nhưng khi bị kim tiền mê hoặc, cuối cùng có ai là không sa ngã.
Có tu luyện giả xuất hiện ở quán bar, Phương Minh không thể tiếp tục đợi ở đây, mặc dù mấy tu luyện giả kia không có phát hiện ra hắn, nhưng không chắc là đối phương sẽ bỏ đi hay lại tiếp tục lục soát, cho nên quán bar hiện tại cũng không an toàn nữa.
Rời khỏi quán bar bằng cửa sau, tiếng ồn dần dần biến mất, Phương Minh hít sâu một hơi, đang muốn đi ra đầu đường bất quá chỉ có đi mấy bước, hắn liền ngừng lại, bởi vì ở góc đường trước mặt của hắn, xuất hiện một đoàn người, mà dẫn đầu là một lão già.
Người của Mục gia!
Cho dù là không biết đối phương, giờ khắc này Phương Minh cũng có thể xác định đối phương là người của Mục gia, bởi vì trên người lão già dẫn đầu kia tản mát ra khí tràng vô cùng mạnh mẽ cho dù là đứng cách khoảng trăm thước hắn cũng có thể cảm nhận được
Xoay người chạy?
Phương Minh có chút do dự, nếu như hắn lúc này xoay người chạy hoặc là quay đầu lại đi, tất nhiên sẽ gây sự chú ý đối với người đi đường, nhưng cứ đợi tại chỗ hay tiếp tục đi thì chính là chui đầu vào lưới.
Đưa tay vào trong ngực, nắm cọng lông cuối cùng mà sư phụ để lại cho mình, trong mắt Phương Minh có vẻ quyết đoán, trực tiếp đi về phía trước.
Chỉ là Phương Minh chưa kịp đi xa, ở phía sau hắn đột nhiên truyền đến một tiếng kêu êm tai
"Ông xã, anh đừng đi nhanh như vậy "
Hình bóng của Lăng Huyên Huyên xuất hiện ở cửa sau của quán bar, sau đó giống như chim én nhỏ chạy như bay đến chỗ Phương Minh, Phương Minh cũng không biết nên ứng phó ra sao, trực tiếp ôm lấy Phương Minh đang đứng ngơ ra đó.
"Anh muốn né tránh bọn họ, vậy hãy ôm tôi."
Cái miệng nhỏ nhắn của Lăng Huyên Huyên nói khẽ vào tai Phương Minh bên tai, con ngươi Phương Minh co rút lại một chút, liếc mắt thấy người nhà họ Mục càng ngày càng đến gần, cuối cùng đưa hai tay ra ôm lấy eo của Lăng Huyên Huyên.
Hai người ôm nhau, Phương Minh có thể cảm nhận được da thịt ấm áp, còn Lăng Huyên Huyên xỉa mái tóc dài ra, trực tiếp che cả khuôn mặt của Phương Minh lại, còn mặt của cô dán thật chặc vào mặt của Phương Minh.
Giống như một đôi tình nhân đang hôn nhau, những chuyện như vậy ở quán bar cũng không hiếm thấy, cho nên những tài xế taxi đậu xung quanh quán bar đều không cảm thấy kỳ quái, dĩ nhiên, không ít người nhìn vóc dáng của Lăng Huyên Huyên, trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ.
"Có phát hiện gì không?"
"Hiện tại chưa phát hiện ra Phương Minh."
"Dựa theo suy đoán của Hạ huynh, Phương Minh cách hắn ba dặm, đang ở vùng này, nhất định phải tỉ mỉ lục soát, không thể bỏ sót dù chỉ một nơi, nói chung ngày hôm nay cho dù là lật tung nơi này lên cũng phải tìm cho ra hắn."
Đoàn người của Mục gia lúc này cũng đi tới trước mặt Phương Minh, lão giả nhìn Phương Minh và Lăng Huyên Huyên ôm nhau, trong mắt có vẻ khinh bỉ,"Người Tu luyện, phải tu tâm giới dục, nếu không con đường tu luyện chắc chắn bỏ dở nửa chừng.
"Vâng, lão gia."
Mấy thanh niên của Mục gia vội vã trả lời, một người trong đám thanh niên nhân chuẩn bị tiến lên hỏi thăm, nghe được những lời của Trư lão nói, cũng dập tắt phần tâm tư này, bởi vì hắn sợ chính mình tiến lên, sẽ khiến Trư lão cho là mình có tâm tư đó.
Mà cũng đúng lúc này, một chiếc xe dừng ở một bên lề đường, cửa sổ xe hạ xuống, xuất hiện bóng dáng của một lão già.
"Hạ huynh!"
"Dựa theo ta tính toán, Phương Minh chưa hề rời khỏi nơi đây, ta sẽ chạy xe thêm mấy vòng nữa, tận lực thu hẹp phạp vi lại."
"Được, vậy phiền phức Hạ huynh rồi."
"Không có việc gì, đây đều là lão tổ giao phó, nhất định phải để cho ta toàn lực tương trợ."
Chiếc xe lại khởi động bất quá tốc độ cũng là rất chậm, mà đoàn người của lão già Mục gia cũng tiếp tục hướng về phía trước lục soát, cũng không có chú ý tới, Phương Minh đang ở dưới tầm mắt của bọn họ.
Một phút sau, đoàn người của lão già Mục gia đi vào quán bar, khi nhóm của hắn vừa đi vào, Phương Minh và Lăng Huyên Huyên đã đi ra, mặt Lăng Huyên Huyên ửng đỏ, cúi đầu có chút không dám nhìn Phương Minh.
"Cảm ơn."
Phương Minh nhìn về phía Lăng Huyên Huyên, hắn thật không ngờ cô gái trước mặt này lại trở thành ân nhân cứu mạng của hắn.
"Anh không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ là lấy tiền boa của anh, nên giúp anh một chuyện nhỏ mà thôi." Lăng Huyên Huyên cúi đầu đáp.
Trong khoảng thời gian ngắn, Phương Minh không biết nên trả lời như thế nào, một lúc sau mới lên tiếng:"Nếu như cô gặp phải khó khăn gì, có thể đến tập đoàn Quảng Niên của Ma Đô tìm một vị Lăng nữ sĩ, nói là tôi kêu cô đi tìm bà ấy, tên của tôi là Phương Minh."
Nói xong những lời này, Phương Minh trực tiếp rẽ sang một hướng khác, bởi vì ở nơi này cũng không an toàn, huống chi, hắn vừa mới nghĩ ra một kế hoạch, cái kế hoạch này liên quan đến việc hắn có thể chạy trốn hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận