Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 479: Tiềm lực (2)

Chương 479: Tiềm lực (2)
Mà mảnh đất này nếu như dựa vào phương diện phong thủy đến nói thì có là nơi có phong thủy tốt, sinh cơ tràn đầy, mặc dù không phải huyệt của long mạch, nhưng cũng là một trong số những mảnh đất tốt nhất rồi, vốn nên là sinh cơ tràn đầy…
Cho nên thay vì nói Phương Minh không muốn nói cho Chu Hải thì nên đổi thành Phương Minh không biết phải giải thích cho Chu Hải như thế nào, nếu cậu nói cho Chu Hải đây là do người tạo thành, thế nhưng ai tạo thành, lại tạo thành như thế nào cậu chính là hoàn toàn không biết gì cả.
Sau khi Chu Hải đi không bao lâu lại có một người tới lâu đài thăm hỏi, người này cũng không phải ai khác mà chính là Quế Luân trước đây đã giúp Phương Minh mua căn biệt thự đầu tiên, chẳng qua lần này cô không mặc trang phục nghề nghiệp như lần trước nữa, mà chuyển qua mặc váy chữ V khoét cổ sâu, một đầu tóc quăn khiến cô trông có vẻ quyến rũ đến cực điểm.
"Cậu Tần, thật không ngờ người chủ hiện tại của lâu đài đắt tiền nhất Sheffield vậy mà lại là cậu."
Dưới sự dẫn dắt của người hầu, Quế Luân đi vào lâu đài, ngay khoảnh khắc khi nhìn thấy Phương Minh, trong mắt cô có một tia sáng lóe lên, trên thực tế lần đầu tiên tiếp xúc với Phương Minh, Quế Luân không đặt Phương Minh ở trong lòng, tuy rằng người vừa ra nước ngoài liền có có thể mua được nhà đã nói rõ tài lực của cậu không kém, nhưng chút tiền ấy Quế Luân vẫn còn chướng mắt.
Làm một du học sinh, đồng thời chuẩn bị tương lai ở lại nước Anh sinh sống, Quế Luân vẫn luôn tự có quy hoạch rất rõ ràng cho cuộc đời mình, đó chính là thời gian tới nhất định phải tìm một người đàn ông ở tầng lớp thượng lưu nước Anh.
Phương Minh vốn không phù hợp với mục tiêu của cô, nhưng khi cô biết Phương Minh trở thành chủ của tòa lâu đài này thì cô biết cô đã nhìn lầm, bởi vì cô biết nguyên chủ của tòa lâu đài này là Vương Hâm, người có tới 90% khả năng trở thành thị trưởng tiếp theo của Sheffield.
Hiện tại chuyện kinh doanh của Vương Hâm vẫn đang tốt đẹp, cho nên căn bản không cần phải bán lâu đài, như vậy chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là quan hệ của cậu Tần này cùng Vương Hâm rất tốt, tốt đến mức Vương Hâm nguyện ý chuyển nhượng lâu đài.
Cũng chính bởi vì điểm này, hình tượng của Phương Minh ở trong lòng cô thoáng cái từ nhà giàu mới nổi trong nước biến thành người trong tầng lớp thượng lưu tương lai của nước Anh.
Quế Luân là người có dã tâm, cô không muốn chỉ làm một bà chủ gia đình, cho nên người vừa tới nước Anh như Phương Minh mà có thể móc nối quan hệ với nhân vật tầng lớp thượng lưu của nước Anh, quả thật chính là đối tượng tốt của cô.
“Cô Quế có chuyện sao?"
Phương Minh cười cười nhìn Quế Luân đang đi về phía mình, hôm nay Quế Luân cho cậu một loại cảm giác khác hẳn, lần đầu tiên gặp mặt, Quế Luân mang đến cho cậu loại cảm giác khôn khéo, giỏi giang, mà bây giờ Quế Luân lại cho cậu một loại cảm giác dịu dàng quyến rũ.
"Tôi nghe một người bạn làm luật sư của tôi nói lâu đài của Sheffield này đã đổi chủ, hơn nữa chủ mới của nó lại còn là người Hoa, cho nên tôi cố ý tìm hiểu chủ mới của ngôi nhà, sau khi biết người đó là cậu Tần mới chủ động tới chúc mừng một chút."
Quế Luân cười quyến rũ, đưa hộp quà trên tay cho Phương Minh, Phương Minh cười cười nhận lấy, nói cảm tạ: "Cô Quế có lòng."
"Tôi nghĩ hẳn cậu Tần mới tới đây không có bạn bè nào, cho nên tuy rằng mới dọn vào lâu đài nhưng sẽ không có mấy người tới chúc mừng, nếu là ở trong nước, vừa mua nhà mới nhất định phải tổ chức tụ họp náo nhiệt một phen đấy."
"Nhập gia tùy tục."
Phương Minh cười nhạt một tiếng, dẫn Quế Luân đi về phía sảnh lớn, mà ở đó sớm đã có người hầu pha trà cùng cà phê.
Nhìn trong phòng khách bày biện đầy tranh cổ cùng tranh nghệ thuật, tia sáng trong mắt Quế Luân càng thêm sâu, đây mới là cuộc sống của giới thượng lưu mà cô ngày đêm mong nhớ, mỗi ngày thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, lúc không có chuyện gì làm thì mời một ít bạn bè đến lâu đài mở vũ hội, buổi tối tắm trong bồn tắm ngập tràn hoa hồng, nằm trong bồn tắm lớn ngắm sao trên trời, thưởng thức một ly rượu đỏ cao quý.
Tuy rằng vẻ ngoài của Phương Minh không phải là loại hình khiến cô vô cùng vừa ý, nhưng một giàu che trăm xấu, đây cũng không phải vấn đề to tát gì, có bao nhiêu cô gái vì cuộc sống giàu sang sung sướng này mà đồng ý gả cho một tên nhà giàu đáng tuổi cha chú bọn họ, nếu so sánh, người như Phương Minh chính là đùi chất lượng tốt.
Trong lòng Quế Luân rất rõ ràng, lúc này Phương Minh còn chưa giao lưu với người ngoài nhiều, đợi khi Phương Minh chậm rãi mở rộng mối quan hệ, đến lúc đó nhất định là có rất nhiều cô gái muốn cạnh tranh với cô, cho nên cô phải tiên hạ thủ vi cường(1).
(1) Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước để chiếm được tiên cơ
Phương Minh tự nhiên là không biết mình đã là bị Quế Luân liệt vào đùi chất lượng tốt, chẳng qua cho dù đã biết cũng nhiều nhất là cười trừ, không thể nào cấp Quế Luân bất kỳ cơ hội nào.
Ngay thời điểm Phương Minh chiêu đãi Quế Luân, hậu viện đột nhiên truyền đến tiếng cải vã, Phương Minh nhíu mày một cái, lấy thính lực của cậu tự nhiên là nghe được động tĩnh đấy, không bao lâu, sảnh lớn ngoài truyền tới rồi tiếng bước chân, quản gia vội vội vàng vàng đi đến, nhìn thấy sảnh lớn có Quế Luân ở, sửng sốt một chút, sau đó đi tới bên tai Phương Minh nhỏ giọng nói vài câu.
"Có chuyện gì phải xử lý à?"
Trong đại sảnh, Quế Luân thấy hành động của quản gia bèn cười nói: "Nếu thấy không tiện, vậy tôi sẽ tránh đi một lúc."
Phương Minh lắc đầu, đáp: "Cũng không có gì không tiện. Quản gia vừa mới nói với tôi, có hạ nhân tay chân không sạch sẽ, hỏi tôi nên xử lý thế nào."
Sau khi trả lời Quế Luân, Phương Minh bảo quản gia đưa hạ nhân vào đại sảnh. Quản gia gật đầu đi ra đại sảnh. Hai hạ nhân phụ trách chăm lo trang viên đè áp một thanh niên trẻ đi vào.
"Thưa ngài, chính là anh ta. Tôi vừa phát hiện trên giường anh ta có một bộ đồ ăn bằng bạc, cũng chính là bộ nhà bếp bị mất."
Quản gia cầm bộ đồ ăn lên. Tất cả đều được làm từ bạc trắng, là của chủ nhân đầu tiên của tòa lâu đài này để lại. Khi Vương Hâm tiếp nhận tòa lâu đài này thì vẫn dùng bộ đồ ăn này.
Ánh mắt Phương Minh nhìn về phía cậu trai trẻ. Đó là một thanh niên trẻ có đôi mắt nâu sẫm, sau khi ngẩng đầu nhìn Phương Minh thì cúi đầu, vẫn im lặng không nói gì.
"Anh ta làm gì?"
Nói thật, tuy đã ở tòa lâu đài này vài ngày nhưng đối với hạ nhân ở đây Phương Minh vẫn chưa biết mặt hết, chỉ biết là cả tòa lâu đài có tổng cộng mười sáu hạ nhân.
"Thưa ngài, anh ta phụ trách chăm sóc ngựa. Trước kia ngài Vương có nuôi mấy con ngựa quý ở trong tòa lâu đài."
Chăm sóc ngựa?
Phương Minh đột nhiên nhớ ra, đối với giới thượng tầng Anh quốc, họ phải biết cưỡi ngựa. Cứ xem đua ngựa bên Hương Giang thịnh hành cỡ nào thì biết, mà tập quán đua ngựa của Hương Giang cũng là do người Anh đến lưu truyền.
Đối với giới quý tộc và giới thượng tầng Anh quốc, nuôi một con ngựa quý là một điều cần thiết. Nếu ngựa mình nuôi tham gia cuộc thi mà chiến thắng thì sẽ rất được kính trọng. Nhìn từ điểm đó có thể xem quý tộc Anh quốc cũng ăn chơi giống như con cháu Bát Kỳ (1) thời triều Thanh thuở ban đầu vậy.
(1) Bát Kỳ: Là một cách thức tổ chức quân sự hùng mạnh dưới thời Mãn Thanh. Ngược lại, con cháu của các vị tướng trong quân đội Bát Kỳ chỉ dựa vào tổ tiên có công với đất nước mà bản thân ăn chơi trác táng.
"Ngài Vương rời đi cũng dắt ngựa đi theo. Anh ta chắc chắn biết mình không được ở lại tòa lâu đài nữa nên mới đi trộm đồ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận