Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 338: Phụ thân của Trần Tiềm

Chương 338: Phụ thân của Trần Tiềm
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-------------------
Chín thạch đài hình tròn, từ phía dưới vực sâu chậm rãi hiện lên, Hình dáng của thạch đài đầu tiên khiến Phương Minh chấn động.
Kim quang rực rỡ chói mắt, thạch đài đầu tiên có đường kính trên mười thước trưng bày rất nhiều hoàng kim châu báu, cho dù là Phương Minh cũng có lúc nhất thời động lòng.
Mấu chốt nhất là, những thứ vàng bạc châu báu này đối với Phương Minh mà nói chỉ cần giơ tay là lấy được, bước tới một bước là ôm được vào lòng.
Một lúc sau, Phương Minh mới nhìn sang thạch đài thứ hai, ở đây chỉ có một thứ duy nhất, chính là một cái bình ngọc.
Bình ngọc trong suốt làm cho Phương Minh có thể nhìn thấy bên trong là bích lục đan dược, cửu chuyển thành thánh đan, một trong tam đại thần dược của giới tu luyện, nghe đồn người bình thường dùng chín viên liền có thể trực tiếp trở thành địa cấp cường giả, có thể nói là thần dược đã thất truyền.
Ánh mắt của Phương Minh có chút hừng hực, vàng bạc tài bảo hắn còn có thể khống chế được, thế nhưng cửu chuyển thành thánh đan này quả thực là thứ mà hắn cần.
Không chỉ bởi vì ... đan dược này có thể tạo nên một vị địa cấp cường giả, đối với Phương Minh mà nói, cửu chuyển thành thánh đan được xưng là đan dược đặt móng, đối với tu luyện giả mà nói, nhất là nhân cấp hậu kỳ cường giả, nếu như có thể dùng cửu chuyển thành thánh đan bước vào địa cấp cường giả, căn cơ sẽ cực kỳ ổn.
Căn cơ, quan hệ đến việc một người có thể đi bao xa, tu luyện giả có thể không chú ý, thế nhưng những đại thế lực kia vô cùng lưu ý, mà Phương Minh cũng từ sư phụ hắn mới biết được những thứ này, nếu như căn cơ không tốt, cho dù có thể đột phá cũng không cần đột phá làm gì nữa.
Trên thạch đài thứ ba, bày một bản vẽ, một bản đồ non sông, ở bên cạnh hình vẽ này cò bày một cái hổ phù, tuy Phương Minh không biết cái hổ phù này là cái gì, thế nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, đây cũng là tượng trưng cho quyền lực.
Tiền tài, thực lực, quyền lực, ba đồ vật trên thạch đài hình tròn đại biểu cho cái ba thứ này, cũng cơ hồ là thứ mà trong lòng tất cả mọi người theo đuổi.
Thạch đài thứ tư, Phương Minh nhìn sang, kết quả lại phát hiện nơi đó rỗng tuếch, rất hiển nhiên đồ vạt trên thạch đài thứ tư bị người ta lấy đi rồi.
Trên thạch đài thứ năm, bởi vì cách khá xa, hơn nữa có sương mù dày đặc nên Phương Minh chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một góc, hình như là một gốc cây, bởi vì hắn thấy được lá cây.
"Người tới là khách, có thể chọn một thứ mang đi, chớ nảy lòng tham. "
Ở tầng đầu tiên phía trên bệ đá, nổi lên một hàng chữ, nhìn thấy hàng chữ này Phương Minh sửng sốt một chút, cái này cùng chữ trên tấm bia đá lúc trước biểu đạt ý tứ tương phản, lúc trước là cảnh cáo, đến đây liền trở thành hoan nghênh.
Phương Minh bước lên thạch đài đầu tiên, hắn chỉ liếc mắt nhìn những vàng bạc châu báu này một cái, liền tiếp tục cất bước đi về phía thạch đài thứ hai.
Cửu chuyển thành thánh đan, ba giây sau đó, Phương Minh vẫn lựa chọn tiếp tục.
Giang sơn hổ phù, Phương Minh càng không ngừng lại.
Thạch đài thứ tư trống rỗng, thạch đài thứ năm, một cây bồ đề, hơn nữa trên cây bồ đề còn có ba quả bồ đề.
Năm đó Thích Ca Mâu Ni dưới cây bồ đề chứng đạo, một lần hành động trở thành Phật tổ đứng đầu ngũ phương, quả bồ đề này đối với Phật tử mà nói chính là thánh vật, mấu chốt nhất là Phương Minh có thể cảm nhận được quả bồ đề này ẩn chứa năng lượng kinh khủng.
Đây là phật gia chí bảo.
Bất quá một phút đồng hồ sau, Phương Minh vẫn bỏ qua tiếp tục cất bước đi về phía trước, bước lên thạch đài thứ sáu.
"Ta có một pháp thuật, có thể sống mãi. "
Tren thạch đài thứ sáu chỉ có một câu nói như vậy, trừ cái đó ra chính là một quyển sách cổ không biết được làm bằng vật liệu gì đang để mở.
"Sống mãi, tuy hấp dẫn người ta, nhưng hiện tại không phải là thứ mà ta mong muốn theo đuổi. "
Phương Minh lắc đầu, bước lên thạch đài thứ bảy
"Ta có một pháp thuật, có thể đảo ngược thời không, không lưu tiếc nuối. "
Thời không đảo ngược, trở lại quá khứ, làm cho những điều từng tiếc nuối không xảy ra nữa.
Nhìn thấy nội dung mà quyển sách cổ này giới thiệu, Phương Minh cũng động tâm, bất quá đối với hắn hiện tại mà nói, không cần trở lại quá khứ.
Tiếp tục tiến lên.
Thạch đài thứ tám!
"Ta có một bí quyết, có thể điên đảo sơn hà, nhật nguyệt thất sắc. "
Vẫn không dừng lại, Phương Minh bước lên thạch đài thứ chín.
Thạch đài này cũng rỗng tuếch, bất quá cũng có một câu nói tương tự.
"Phía trước không đường, chớ nảy lòng tham, mau lui, mau lui! "
Bãi đá phía trước chính là sương mù dày đặc, đây đã đối diện với vực sâu rồi, nhưng Phương Minh nhếch khóe môi lên mỉm cười, bước tới một bước.
Vừa bước ra một bước, Phương Minh không đứng vững, trong sương mù liền có thêm một luồng kình phong quất tới, Phương Minh nghiêng người một cái, vỗ ra một chưởng.
Phanh, một đạo thân ảnh rút lui cực kỳ thoăn thoắt, bất quá Phương Minh lập tức đưa tay chộp một cái, trên tay có thêm một dúm lông trắn.
"Vượn hay khỉ? "
Phương Minh không dám xác định, nhưng từ thân ảnh còn có nhúm lông này, có điểm giống như vượn hoặc khỉ, mà đây cũng là nhắc nhở hắn, cái cổ mộ này cũng không phải là không có những sinh linh khác tồn tại.
Không tiếp tục tiến lên, Phương Minh nhìn về phía bên cạnh, bởi vì tại đây cũng có một tấm bia đá, mặt trên cũng khắc lại một hàng chữ.
"Nhân sinh cửu dục, thủ kỳ trung nhất vật tiện tướng hóa thân vi viên, thử hậu vĩnh thế thủ hộ vu thử, hạnh tâm trung vô cầu, phương năng đạp thượng thử ngạn -- phương chính." - Phương Chính
*(Lấy đi một thứ trong chín đồ vật tượng trưng cho ham muốn của đời người liền hóa thân thành vượn, từ nay về sau bảo vệ những thứ này, không cầu may mắn mố có thể bước chân lên bờ”. - Phương Chính.)
Nhìn thấy dòng chữ nhắn lại trên tấm bia đá, Phương Minh bừng tỉnh đại ngộ, thì ra phái sau toàn bộ đồ vật trên chín thạch đài đều bị kẹt lại. Ngưu nhân cũng giống như hắn không có lấy đi bất luận một món đồ gì, như vậy đồ vật trên thạch đài thứ tư là ai lấy đi?
Tổ tiên của Trần gia?
Nếu như dựa theo hàng chữ này mà phỏng đoán, như vậy con vượn lúc nãy là do tổ tiên của Trần gia biến thành?
"Nếu như ngươi nhìn thấy văn tự này, ta nói cho ngươi biết một điều, mắt thấy chưa chắc là thật, tai nghe chưa chắc là thật. "
Nhìn thấy hàng chữ mà ngưu nhân lưu lại, Phương Minh cười một tiếng, hắn không nghi ngờ Ngưu nhân này, bởi vì đối phương ngay cả cơ duyên trong này cũng không muốn, không thể nào lừa gạt mình.
Ở trong sương mù, cẩn thận di chuyển không đến khoảng trăm thước, sương mù dày đặc bắt đầu chậm rãi tiêu tán, mà đúng lúc này, một tiếng chuông đột nhiên vang lên, truyền tới tai của Phương Minh.
Tiếng chuông vừa vang lên, toàn bộ sương mù dày đặc hoàn toàn biến mất, tình huống phía trước hiển lộ rõ ràng trước mặt Phương Minh, cũng chính bởi vì thấy rõ tình huống phía trước, con ngươi của Phương Minh co rút lại một chút.
Một tòa quan tài bằng đồng xanh cứ như vậy trôi lơ lững trước mặt của hắn ở khoảnh cách cách mặt đất khoảng một trăm thước, cái quan tài bằng đồng này bị mấy trăm ổ khóa xiềng xích lại, mà số xiềng xích này cũng không thấy được điểm cuối ở đâu.
Đồng thời, bên dưới quan tài bằng đồng, hơn mười con vượn lông trắng đang thành tín đi tới bên kia, thậm chí còn có hai con vượn đi qua bên cạnh hắn, nhưng cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ đi về phía quan tài bằng đồng.
Cooang!
Tiếng chuông lại một lần nữa vang lên, lúc này tất cả vượn trắng đều quỳ dưới quan tài bằng đồng, sắc mặt thành kính, nhưng thân thể cũng đang không ngừng run.
Đây là người của Trần gia?
Phương Minh có chút không dám tin tưởng, nếu như nói những người này đều là người Trần gia, như vậy chủ nhân của cổ mộ lợi hại, đem người biến thành vượn, hơn nữa đời đầu tiên của Trần gia tính cho đến bây giờ đã có mấy trăm năm rồi, lại còn sống, đây cơ hồ là một loại hình thức sống mãi rồi.
Phương Minh không dám xác định, bất quá hắn vẫn đi về phía quan tài bằng đồng xanh, chỉ là khi hắn cách quan tài bằng đồng xanh còn có mười mấy thước, ở dưới chân của hắn, đột nhiên rớt xuống một cái viên đá.
Phương Minh nhìn sang phái phía bên phải, tại khúc quanh, có một người đàn ông trung niên trốn dưới bóng tối của vách đá.
Rất hiển nhiên, viên đá này chính là do người đó ném tới, Phương Minh trầm ngâm một chút, xoay người di về phía người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên thấy Phương Minh đi về phía hắn, không đợi tại chỗ, mà xoay người đi về phía mặt khác của vách đá, cuối cùng, tới một cái cửa động của tiền triều vẫy vẫy tay với Phương Minh rồi biến mất.
"Cậu là ai? "
Khi Phương Minh đi tới cửa động, người đàn ông trung niên kia đang đứng ở bên trong cửa hang, đè thấp thanh âm, hỏi.
"Ông là ai?" Phương Minh hỏi lại.
"Cậu không bị tiếng chuông này hấp dẫn, nhưng cậu không phải là người của Trần gia ta, bởi vì thời gian không chính xác, cậu rốt cục là ai? "
Nghe người đàn ông nói, Phương Minh trầm mặc một chút, sau đó từ trong ngực lấu ra một chiếc hộp màu đen.
"Đây là. . . Cậu tại sao có thể có thứ này? "
Nhìn thấy chiếc hộp màu đen, người đàn ông trung niên thần tình rất là kích động, "Đây là đồ của Trần gia ta, làm sao rơi vào tay cậu. "
"Trần Thắmg đưa cho tôi, bởi vì hắn không có cách nào đi vào nơi này. "
Phương Minh lúc nói xong lời này, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, mà người đàn ông trung niên sau khi nghe Phương Minh nói, sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, "Trần Thắng, con ta không phải là Trần Thắng, ta đặt tên cho hắn là Tiềm. "
"Kha kha, tôi nói nhầm trong chốc lát thôi. "
Phương Minh có chút xấu hổ, nhưng ở nơi này hắn nhất định phải xác định thân phận của người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên hình như không phát hiện ra Phương Minh đang giấu giếm tâm tư, chỉ là trên mặt lộ ra vẻ sốt ruột, "Tiềm nhi hắn hồ đồ a, ta biết hắn muốn làm gì, nhưng chuyện này căn bản là không có khả năng thành công, Trần gia chúng ta là bị nguyền rủa rồi. "
"Chú Trần, có thể nói rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tổ tiên của Trần gia là gặp phải cái gì, còn có cái cổ mộ này rốt cuộc có lai lịch gì? Chôn cất người nào? "
"Cậu là bạn của Tiềm nhi?" Phụ thân của Trần Tiềm đánh giá Phương Minh, "Cậu có thể vào đây, vậy hẳn là người tu luyện, bất quá ta cũng phải nói cho cậu biết, cậu không nên tới. "
"Cậu có nhìn thấy những con vượn trắng này không, ta đã từng tận mắt thấy một vị cường giả ngự kiếm phi hành tới chỗ này, nhưng cuối cùng không phải là hóa thành vượn trắng sao? Quỳ dưới chân của ma quỷ dưới chân."
"Những con vượn trắng này không phải là người Trần gia?" Phương Minh hơi kinh ngạc.
"Dĩ nhiên không phải." Phụ thân của Trần Tiềm lắc đầu, "Kỳ thực, nói theo một ý nghĩa nào đó, người Trần gia chúng ta có thể gọi là người canh giữ cổ mộ, mặc dù là bị ép làm."
Cũng có lẽ là bởi vì lâu rồi không có người cùng nói chuyện, phụ thân của Trần Tiềm nói rất nhiều, nói hồi lâu sau mới vào vấn đề chính.
"Lại nói tiếp, từ tổ tiên của Trần gia ta, tổ tiên của Trần gia lúc đó là chạy trốn chiến loạn tới chỗ này, chẳng qua là khi tổ tiên của Trần gia đến nơi này, thì con sông này dâng lên lũ lụt, thôn dân nơi này cảm thấy là Trần gia chúng ta mang đến tai hoạ, cho nên phải trói Trần gia chúng ta tế hà bá. "
Lúc đó tổ tiên của Trần gia vì tự bảo vệ mình, đã cam đoan với thôn dân, nhất định sẽ đàm phán ổn thỏa với hà bá, để hà bá bớt giận, mà cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Trần gia mới có quan hệ với cổ mộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận