Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 324: Thỏa thuận thành công

Chương 324: Thỏa thuận thành công
Chuyến khảo cổ đó đã khiến cho Lăng Phong thấy được rất nhiều tồn tại không thể tưởng tượng nổi.
Trên đời này vậy mà có huyễn xà, có thể mê hoặc con người, có thể có cá đi trên bờ, còn có những quỷ hồn tưởng như chỉ tồn tại trong tin đồn kia, cùng với trận pháp có thể vây khốn người.
Lúc đó khi tổ của Lăng Phong đi tới địa điểm cần tới thì chỉ còn lại có chín người.
Mà sở dĩ có thể còn lại chín người, đây hết thảy đều là bởi vì có người đàn ông tên Phương Chính kia, qua chuyến đi đó Lăng Phong mới biết được, thì ra nhân loại lại vẫn có thể tồn tại bản lĩnh mạnh mẽ như vậy.
Một tấm bùa chú thiêu đốt có thể dẫn động một tia chớp hạ xuống, một tiếng quát nhẹ có thể khiến nham thạch vỡ vụn, càng có thể khu thần ngự quỷ, chuyện như vậy ngày bình thường Lăng Phong căn bản là không dám tưởng tượng.
Thì ra là bắt đầu từ lúc đó, trong lòng Lăng Phong rục rịch một ý niệm, đàn ông vốn là phải nên như vậy đấy, ông ấy cũng muốn trở thành một người như vậy.
Mà cuối cùng, cơ hội của Lăng Phong cũng tới.
Chuyến khảo cổ này gần đến thời gian kết thúc, bọn họ đến một tòa cung điện của Tây Hạ do một vị quốc sư xây lên, mặc dù đã là trải qua những năm tháng khá dài, nhưng tòa cung điện kia bởi vì chôn dấu dưới cát vàng nên nó được bảo tồn.
Mấu chốt nhất là, ở bên trong cung điện này bọn họ phát hiện rất nhiều văn vật có giá trị, nếu như đổi lại dĩ vãng, Lăng Phong nhìn thấy những thứ văn vật này nhất định là mừng rỡ như điên, thế nhưng thời điểm đó, sau khi nhìn thấy bản lĩnh của người đàn ông tên Phương Chính kia, tâm tư nghiên cứu khảo cổ của ông ấy đã phai nhạt đi rất nhiều.
Trong lúc ánh mắt của những người khác bị những văn vật này hấp dẫn, thì tầm mắt của Lăng Phong vẫn luôn đặt trên người Phương Chính, ông ấy thấy Phương Chính một mình một người đi vào một gian thạch thất khác, đợi tới khi ông ấy đuổi theo vào lại phát hiện Phương Chính đã biến mất rồi.
Sau một giờ thì Phương Chính xuất hiện, chỉ là thời khắc này Phương Chính không còn vẻ tiêu sái như lúc đầu nữa, máu me khắp người, vẻ mặt uể oải vô cùng, rất hiển nhiên trong một giờ ông ấy biến mất đã trải qua một trận đại chiến.
"Đi!"
Đây là lần đầu tiên Phương Chính ra lệnh cho bọn họ, hơn nữa giọng điệu còn vô cùng gấp gáp, được chứng kiến bản lĩnh của Phương Chính, đám người Lăng Phong tự nhiên không dám vi phạm, đoàn người vội vàng trở về theo hướng đường cũ.
Trên đường lui về phía sau, Lăng Phong thấy được một màn mà cả đời này ông ấy không bao giờ quên, một cái tượng Phật vô cùng to lớn xuất hiện, chỉ có điều nó khác hẳn với những tượng Phật bình thường bọn họ thấy, tượng phật này mang trên mặt nụ cười quỷ dị, là kiểu cười quỷ dị khiên người ta không nhịn được sợ hãi.
"Không thể lập địa thành phật, vậy lập địa thành ma."
Đây là Lăng Phong nghe được lời Phương Chính thì thầm, ngay sau đó ông ấy chính là thấy Phương Chính lại một lần nữa đi về phía tượng Phật kia, mà cùng lúc đó ông ấy cũng nói bọn họ tiếp tục rời đi.
Đợi khi đám người Lăng Phong rời khỏi cung điện, toàn bộ sa mạc xuất hiện sụt lún, cung điện kia cùng Phương Chính, còn có bức tượng Phật kinh khủng kia đều bị chôn vùi trong cát vàng.
Chuyến khảo cổ này có thể nói là một chuyến khảo cổ thất bại, nhưng là đối với đám người đang vội vã chạy trốn kiếp nạn mà nói thì bất chấp những thứ này, những người khác đều lựa chọn rời khỏi nơi này, duy chỉ có Lăng Phong ở lại, bởi vì trực giác nói cho ông ấy biết, Phương Chính khẳng định còn sống, hơn nữa nhất định sẽ đi ra.
Một lần chờ đợi này chính là ba tháng.
Ba tháng, Lăng Phong cũng là thất vọng rồi, giữa lúc ông ấy chuẩn bị rời đi thì Phương Chính xuất hiện, ông ấy xông ra từ cát vàng, chỉ có điều thời điểm đó Phương Chính đã ngất.
Lăng Phong mừng rỡ như điên, liền tranh thủ đưa Phương Chính ra khỏi sa mạc, mời bác sĩ đến trị liệu cho ông ấy, chỉ là Phương Chính vẫn luôn bất tỉnh. Trong lúc tất cả bác sĩ gần như bó tay chịu thua thì ba ngày sau, Phương Chính tự mình tỉnh lại.
Lúc Phương Chính tỉnh lại thấy Lăng Phong ở bên cạnh, ông ấy cũng hơi kinh ngạc, mà Lăng Phong cũng không chút giấu giếm suy nghĩ của bản thân, đó chính là ông ấy muốn đi theo Phương Chính học bản lĩnh.
Nghe được lời cầu của Lăng Phong, Phương Chính nở nụ cười, cự tuyệt Lăng Phong.
Dựa theo Phương Chính nói, bản lãnh của ông ấy là không thể truyền ra ngoài đấy, chỉ là lần này Lăng Phong cứu ông ấy một mạng, để báo đáp Lăng Phong, ông ấy cho Lăng Phong một vật.
"Thứ này, chính là hạt giống."
Nghe được lời nói của Lăng Phong, trong mắt Phương Minh hiện lên vẻ khiếp sợ, hạt giống này có thể là hạt giống Vu Sư, chỉ cần là người tu luyện, dù cho không biết lai lịch của hạt giống này, nhưng cũng có thể cảm thụ được bên trong hạt giống này ẩn chứa năng lượng kinh khủng,
Làm sao có thể đơn giản tặng cho người khác?
"Rất khó hiểu đúng không?"
Lăng Phong dường như biết rõ Phương Minh đang nghĩ cái gì, tiếp tục nói: "Lúc đó tôi cũng không biết hạt giống này quý giá tới cỡ nào, nhưng tới sau này thì tôi biết rồi, nhưng tôi lại càng hiểu nguyên nhân ông ấy tặng hạt giống này cho tôi hơn."
"Nguyên nhân gì?" Phương Minh mở miệng hỏi.
"Hạt giống này tuy rằng có thể bồi dưỡng cường giả, nhưng những thứ này không phải con đường của tôi, cũng không phải đạo của tôi, con đường của tôi phải do tôi tự đi tới."
Nghe nói như thế, cả người Phương Minh chấn động, ông ấy có thể tưởng tượng được giọng điệu lúc Phương Chính nói ra những lời này, đây thật sự là một cường giả có tâm tính kiên định, còn có thể giữ vững con đường tu đạo của bản thân.
Một hạt giống Vu Sư này kém cỏi nhất cũng có thể bồi dưỡng một cường giả địa cấp đỉnh phong, hấp dẫn như vậy có bao nhiêu người có thể kháng cự được chứ? Vậy mà người kia dĩ nhiên có thể thoải mái trao tặng cho người khác, phần tâm tính này cho dù hai người có cách xa nhau vài chục năm, vẫn khiến trong lòng của cậu cảm thấy kính nể.
Chí ít Phương Minh vô cùng rõ ràng, cậu không thể nào từ chối hấp dẫn như vậy.
Đương nhiên, điều này cũng bắt nguồn từ nguyên nhân cậu là Vu Sư, nhận được truyền thừa Vu Sư, do đó hạt giống Vu Sư đối với cậu mà nói không chỉ có ích, hơn nữa nó cũng sẽ không xung đột gì với con đường tu luyện của cậu.
"Sau khi cho tôi hạt giống này thì ông ấy rời đi, từ đò về sau nhiều năm như vậy tôi vẫn chưa từng gặp lại ông ấy, mà tôi cũng bắt đầu nghiên cứu về hạt giống này."
Để nghiên cứu hạt giống này, Lăng Phong đầu tiên phải hoàn toàn nghiên cứu về lịch sử Tây Hạ, cuối cùng ông ấy đưa ra một kết luận, hạt giống này là do một quốc vương của Tây Hạ ngoài ý muốn lấy được, cuối cùng rơi vào trong tay quốc sư Tây Hạ, chỉ là quốc sư này cũng không biết rốt cuộc nên sử dụng cái hạt giống này như thế nào.
Không thể tìm được đáp án từ trong lịch sử Tây Hạ, Lăng Phong quyết định dựa theo một góc độ khác đến nghiên cứu cái hạt giống này, bởi vì hạt giống này mang tới cho ông ấy một loại cảm giác, giống như nó có tồn tại một dấu hiệu sinh mệnh nào đó.
Cho nên, Lăng Phong bắt đầu học tập nghiên cứu về sinh vật học, mà thiên phú học tập của ông ấy quả thật rất không tồi, rất nhanh liền trở thành chuyên gia sinh vật học, cuối cùng ông ấy còn gây dựng lên một phòng thí nghiệm chuyên nghiên cứu hạt giống này.
"Cha, vậy Ba Thúc kia là có chuyện gì xảy ra?" Lăng Dao ở một bên khó hiểu hỏi.
"Kỳ thực, trước đây ông ta cũng đã nghi ngờ rồi, cho nên tới sau này khi ông ta thấy được hạt giống đó trong tay cha, ông ta liền hoài nghi nó quan hệ với đợt khảo cổ kia, mà lão giả lúc trước mấy đứa gặp phải cũng là như vậy, trên thực tế bọn họ đều là một thành viên trong tổ hạng mục."
"Hạng mục này được bắt đầu nghiên cứu từ mười mấy năm trước rồi, mà khi đó chỉ có một chút thành quả, chúng ta lấy ra một vài loại tế bào từ trong hạt giống, lúc đó Ba Thúc của con có một phần, lão giả kia một phần, còn có mấy người khác cũng đều có."
"Chỉ là dã tâm của đám người đó quá lớn, muốn có được toàn bộ hạt giống, mà gần đây trong nghiên cứu của cha đã có một bước đột phá, bởi vì cha đã tìm được biện pháp để liên hệ với năng lượng bên trong hạt giống này, mà cũng chính là vào lúc này, cha ngẫu nhiên phát hiện Ba Thúc của con đang âm thầm liên hệ với một vài thế lực khác."
"Cũng chính bởi vì điểm này, cha mới lựa chọn mang theo hạt giống đột nhiên mất tích, cái hạt giống này có quan hệ trọng đại, tuyệt đối không thể để nó rơi vào trong tay những thế lực khác. Không nói khoa trương, nếu ai chiếm được năng lượng bên trong hạt giống này, sẽ có thể tạo ra được một siêu anh hùng như trong phim Mỹ vậy."
Nói nơi đây, hầu như Phương Minh đều đã rõ ràng những chuyện xảy ra trước đó, đương nhiên cậu cũng biết Lăng Phong khẳng định còn có chuyện che giấu không nói ra, ví như Ba Thúc có liên hệ với một thế lực khác, vậy chẳng lẽ sau lưng Lăng Phong lại không có người sao?
Đương nhiên, Phương Minh cũng hiểu được mỗi người đều có bí mật của riêng mình, cậu và Lăng Phong không quen không biết, đối phương có thể nói nhiều như vậy đã rất là không tồi rồi.
"Chuyện đã trải qua tôi cũng biết, hiện tại tôi chỉ có một yêu cầu." Phương Minh ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Phong.
"Nói."
"Tôi muốn nhìn thấy hạt giống mà ông nói."
Đối với Phương Minh mà nói, việc quan trọng trước mắt chính là phải xác định hạt giống này liệu có phải là hạt giống Vu Sư hay không. Tuy rằng trong lòng của cậu đã khẳng định được tám phần mười, nhưng đương nhiên, mắt thấy mới là thật.
Lăng Phong nghe thấy yêu cầu này của Phương Minh cũng không có chút kinh ngạc, là một người tu luyện, nếu cậu không muốn nhìn thấy hạt giống kia đó mới là kỳ quái.
"Thật đáng tiếc, tôi thật sự không thể nào thỏa mãn yêu cầu này của cậu, bởi vì lúc tôi mất tích tôi cũng đã đưa hạt giống này tới nơi khác rồi." Lăng Phong mở rộng hai tay, chỉ là lập tức thân thể ông ấy nghiêng về phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Minh.
"Chỉ là, nếu như cậu có thể đáp ứng một điều kiện của tôi, không những tôi có thể cho cậu nhìn thấy loại hạt giống này, mà tôi còn có thể chấp nhận chia sẻ năng lượng bên trong nó với cậu."
Phương Minh chỉ là cười cười, cũng không tiếp lời.
"Tôi sẽ rời thủ đô một thời gian ngắn, nhưng tôi không yên tâm về Dao Dao, tôi mong cậu có thể bảo vệ cho Dao Dao. Hạn thời gian là ba tháng, sau ba tháng tôi sẽ mang theo hạt giống này đi tìm cậu."
"Cha, con không cần cậu ta bảo vệ."
Phương Minh còn chưa đồng ý thì Lăng Dao liền lên tiếng phản đối, lúc trước Phương Minh không chút thương hương tiếc ngọc xách cô ấy như xách cổ một con gà vậy, điều này đã ghi lên một mối thù trong lòng của cô ấy.
"Dao Dao, không nên hành động theo cảm tính, tình cảnh hiện tại của con thật sự rất nguy hiểm, mà cha hiện nay vẫn còn không có nhiều năng lực để bảo vệ con."
"Con có thể đi cùng cha, dù sao hiện tại thời gian học ở trường cũng sắp kết thúc, mà con cũng đã thi học kỳ xong rồi."
"Không được, nơi mà cha sắp tới thật sự rất nguy hiểm."
Lúc này đây, trong giọng nói của Lăng Phong đã không hề có chút ý thương lượng gì nữa, nói xong lời này, ánh mắt ông ấy trực tiếp nhìn về phía Phương Minh, chờ đợi Phương Minh trả lời.
"Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng ông? Ai biết liệu có phải ba tháng này ông trốn đi chỗ nào đó để hấp thu năng lượng trong hạt giống hay không chứ?" Phương Minh hỏi ngược lại.
"Cậu đi theo tôi."
Lăng Phong từ trên ghế salon đứng lên, ra hiệu Phương Minh đi tới phòng làm việc của ông ấy, mà Lăng Dao cũng muốn đi theo vào, thế nhưng lần này Lăng Phong lại ngăn cản cô ấy.
Không được mấy phút, Phương Minh đã rời khỏi thư phòng, vẻ mặt của Phương Minh có chút phức tạp, nhìn về phía Lăng Dao: "Tôi đã đồng ý rồi."
"Đồng ý cái gì? Tôi không đồng ý."
Lăng Dao không đồng ý, giống như con nhím bắt đầu xù lông lên, chỉ là lập tức trong phòng làm việc đã vang lên giọng nói của Lăng Phong.
"Dao Dao, con đi vào đây một chút đi, cha có việc muốn nói với con."
Vài phút sau đó, Lăng Dao cũng rời khỏi phòng làm việc, vẻ mặt sa sút hẳn. Cô ấy liếc nhìn Phương Minh một cái, sau đó ngồi trên ghế salon yên lặng không nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận