Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 978: Gặp phải người quen

Chương 978: Gặp phải người quen
"Chia ngọt sẻ bùi, lão phu giúp cậu cất giữ khí vận đại đạo, đương nhiên cũng muốn thu phí cất giữ tương ứng, chỉ lấy một cái đùi linh dương cũng không tính là quá phận đi."
Trong khi khí linh bảo tháp lầm bầm lầu bầu, một chân của linh dương cứ biến mất đột ngột như vậy.
...
"Chư vị, mời đến đi."
Khi một vệt tro tàn cuối cùng từ nén nhang trên lư hương mà đạo đồng đang cầm trong tay kia rơi xuống, Vô Cực Tử mở miệng, trong nháy mắt, hơn mười bóng người đồng thời dũng mãnh lao thẳng về phía sơn cốc, sau đó bị hút vào trong mây mù biến mất không thấy gì nữa.
"Lần này Long Môn bí cảnh mở ra, cũng không biết ai sẽ trở thành người may mắn." Một vị cường giả Thiên Cấp đột nhiên nói.
"Ai sẽ trở thành người may mắn lão phu không biết, nhưng ngược lại lão phu có chút kỳ vọng, không biết lần này trong số những người đi vào có người nào có thể đánh vỡ lịch sử kỷ lục hay không?"
Nghe được hai chữ kỷ lục, tất cả cường giả Thiên Cấp ở đây đều rơi vào trầm tư.
Cái gọi là kỷ lục chính là chỉ số lượng khí vận đại đạo mà người đi vào có thể lấy được, Long Môn bí cảnh đã mở ra nhiều lần như vậy, kỷ lục cao nhất chính là mười đạo khí vận đại đạo, lúc ấy khi người may mắn kia xuất hiện từ Long Môn bí cảnh đã trực tiếp được đại đạo tẩy lễ bước chân vào cảnh giới Thiên Cấp.
Long Môn bí cảnh chỉ mở ra ba ngày, cũng chính là bảy mươi hai giờ, mà thời gian để hấp thu một đạo khí vận đại đạo chậm thì cần sáu bảy giờ, nhanh thì ít nhất cũng phải cần chừng bốn giờ, đây còn chưa tính tới thời gian tìm kiếm và bắt giữ khí vận đại đạo. Dùng thời gian ba ngày hấp thu hết mười đạo khí vận đại đạo có thể nói là vận khí tăng cao đến cực hạn.
Đánh phá kỷ lục, những cường giả Thiên Cấp kia thậm chí không dám suy nghĩ tới chuyện này, chỉ cần có thể ngang bằng với kỷ lục đã là người may mắn nhất trong vòng trăm năm gần đây rồi.
...
"Vật nhỏ, thật đúng là có thể chạy."
Khi nắm được một con xuyên sơn giáp từ bên trong một đống đá, trên mặt Phương Minh lộ ra dáng tươi cười, đến hiện tại hẳn là đã qua thời gian một ngày mà cậu đã lấy được năm đạo khí vận đại đạo, nếu tính như vậy trong thời gian hai ngày còn lại muốn tập hợp đủ mười đạo khí vận đại đạo cũng không phải là việc quá khó khăn.
Đương nhiên nếu hai ngày sau này vận khí của cậu kém đến quá mức thì cũng không có biện pháp nào.
Trong thời gian một ngày này cũng không phải Phương Minh chưa từng nhìn thấy những cường giả Địa Cấp hậu kỳ khác, cậu đã từng gặp được hai người trên hai đại lục, chẳng qua bởi vì hai đại lục này không có khí vận đại đạo cho nên song phương cũng chỉ cẩn thận đưa mắt liếc nhau một cái sau đó lập tức tự phần mình rời đi.
Tới Long Môn bí cảnh chính là vì thu hoạch khí vận đại đạo, không phải đến tranh cường háo thắng, cho dù thật sự có ân oán gút mắc gì nhưng chỉ cần không có khí vận đại đạo, chỉ sợ cũng sẽ không đánh nhau.
Lúc này việc tìm kiếm khí vận đại đạo mới là chuyện đứng đắn, về phần ân oán, thôi thì cứ giữ lại chờ lúc ra ngoài lại giải quyết đi.
"Đáng tiếc, không gặp được người nhà họ Mục."
Trên mặt Phương Minh lộ ra vẻ tiếc nuối, cậu đã cố ý hỏi thăm trưởng lão nhà mình, lần này nhà họ Mục không phái người tới tham gia Long Môn bí cảnh, thứ nhất là bởi vì nhà họ Mục chỉ còn lại một vị cường giả Địa Cấp hậu kỳ, nghĩ đến thù hận của Phương Minh với nhà họ Mục, lão tổ nhà họ Mục không dám mạo hiểm như vậy.
Nếu như ngay cả vị cường giả Địa Cấp hậu kỳ cuối cùng ấy cũng bị chôn vùi bên trong Long Môn bí cảnh, vậy nhà họ Mục sẽ rơi vào tình cảnh không người nối nghiệp, đợi khi lão tổ nhà họ Mục già đi, tất nhiên thực lực của nhà họ Mục sẽ xuống dốc không phanh.
Lại bị mây mù hút đi, trên mặt Phương Minh cũng lộ ra vẻ chờ mong, bởi vì đại lục kế tiếp này chính là đại lục thứ mười bốn mà cậu đã đặt chân lên.
Đi qua mười bốn đại lục thu được năm đạo khí vận đại đạo, tỷ lệ này đã không tính là thấp, chẳng qua vận khí của Phương Minh tốt, cũng may diện tích của những đại lục này đều không thể tính là quá lớn. Nhưng cậu đã nghe các trưởng lão nói qua, đã từng có một người xui xẻo đi suốt ba ngày trên một phiến đại lục vẫn chưa thể đi tới lối ra, sau khi người đó ra khỏi Long Môn bí cảnh lập tức lớn tiếng khóc rống lên.
Địa Cấp hậu kỳ đại viên mãn phần lớn đều là những người hơn trăm tuổi, có gió to sóng lớn gì mà bọn họ chưa trải qua? Thế nhưng không ngờ cuối cùng lại khóc rống lên như thế, có thể nghĩ trong lòng người đó đã hỏng tới mức nào rồi.
"A, có người!"
Đại lục thứ mười bốn!
Sau khi đặt chân lên đại lục này, Phương Minh lập tức cảm nhận được có mấy hơi thở tồn tại, thậm chí còn có năng lượng giao động, hiển nhiên trên khối đại lục này đã từng xảy ra một trận chiến, hoặc có lẽ là đang tiến hành chiến đấu.
Vị trí trung tâm đại lục.
Lúc này có một người đàn ông trung niên mặc áo trắng cầm trường kiếm, máu me khắp người đứng ở nơi đó, một tay cầm kiếm còn một tay cầm lấy một tảng đá màu đen, tảng đá kia chính là khí vận đại đạo biến thành.
"Người trẻ tuổi, giao khí vận đại đạo ra, thiên phú của ngươi rất không tồi nếu không đã không thể tu luyện tới Địa Cấp tầng bảy ở độ tuổi này, nhưng so sánh với hai người lão phu ngươi vẫn còn kém xa lắc."
Ở trước mặt người đàn ông áo trắng có hai lão già đang đứng, đều đã đạt tới cảnh giới Địa Cấp tầng tám.
Trong Địa Cấp hậu kỳ, chênh lệch mỗi một tầng chính là chênh lệch như trời và vực, mà sở dĩ người đàn ông áo trắng này còn có thể chống đỡ đó là vì trên tay hắn đang nắm khí vận đại đạo, hai lão giả kia sợ đối phương cá chết lưới rách, thả khí vận đại đạo đi.
Khí vận đại đạo là một loại tồn tại rất đặc biệt, giống như khí vận đại đạo hóa thành hòn đá mà người đàn ông áo trắng kia nắm trên tay, nếu như người đàn ông áo trắng này dùng tay bóp nó thành bột mịn đồng nghĩa với khí vận đại đạo sẽ hoàn toàn tiêu tán, một lần nữa trở về trong thiên địa.
Nói trắng ra, khí vận đại đạo chính là từng chút từng chút đại đạo pháp tắc bên trong thiên địa này ngưng tụ lại, sau khi ngưng tụ tới trình độ nhất định sẽ hóa thành hình dạng của một vật thể nào đó.
Những cường giả Địa Cấp hậu kỳ này có thể hấp thu khí vận đại đạo đã hóa thành hình dạng nào đó, nhưng một khi nó tiêu tán rồi thì bọn họ lại không thể làm gì được.
"Hiện tại mới chỉ vừa kết thúc ngày đầu tiên mới, giao khí vận đại đạo ra ngươi còn có thời gian đi tìm những khí vận đại đạo khác, nếu như tiếp tục gian ngoan mất linh, cho dù hai người lão phu liều mạng không muốn khí vận đại đạo cũng phải chém giết ngươi ở chốn này."
Hai lão già Địa Cấp tầng tám nhìn chằm chằm người đàn ông áo trắng, sở dĩ bên trong Long Môn bí cảnh có thể xuất hiện tử vong phần lớn nguyên nhân đều là vì tình huống trước mắt này, đương nhiên hai lão già này cũng không phải cùng đường.
Sau khi giải quyết xong người đàn ông áo trắng này hẳn hai người lại sẽ tranh đấu một hồi, cuối cùng mới xác định khí vận đại đạo này sẽ thuộc quyền sở hữu của ai.
Người đàn ông áo trắng không trả lời, cũng giống như lúc bắt đầu hắn trực tiếp dùng hành động để tỏ rõ thái độ.
"Nếu ngươi thật sự muốn chết thì lão phu thành toàn cho ngươi."
Hai lão già nổi giận, ở Long Môn bí cảnh ai cũng đang tranh đoạt từng giây, ai cũng không nguyện ý trì hoãn thời gian, lúc này hai người thật sự đã động sát cơ.
Chỉ là, ngay trong khoảnh khắc khi hai người chuẩn bị ra tay, một giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý nghiền ngẫm truyền đến từ một nơi cách đó không xa.
"Thật đúng là gặp may rồi, không nghĩ tới mình lại có thể gặp được khí vận đại đạo ở chỗ này."
Sau khi giọng nói này truyền ra, hai lão già cùng người đàn ông áo trắng đồng thời nhìn về phía một phương hướng, ở bên trái bọn họ, Phương Minh tươi cười cất bước đi về phía trước.
Sau khi nhìn thấy rõ dung mạo của Phương Minh, sắc mặt hai lão già kia biến hóa một chút, người trước mắt này bọn họ không thể trêu chọc nổi, nếu đã bị đối phương đụng phải đồng nghĩa với khí vận đại đạo này không còn liên quan gì tới bọn họ nữa.
"Nếu cậu Phương đã coi trọng thì để cậu Phương hấp thu đi, lão phu cáo từ."
Hai lão già không do dự chút nào trực tiếp xoay người rời đi, nếu đã biết bản thân không còn cơ hội nữa, vậy phải nắm chặt thời gian đi tới đại lục khác tìm kiếm.
Nhìn bóng lưng hai lão già rời đi, Phương Minh lại cười cười nhìn về phía người đàn ông áo trắng, một lúc sau mới nói: "Giang huynh, đã lâu không gặp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận