Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1007: Thu học sinh

Chương 1007: Thu học sinh
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Vô Tà
---------------------
Phòng học hơn một trăm người, đến cuối cùng lại chật kín hết, chẳng qua điều quỷ dị là trong phòng rất ít tiếng trò chuyện, an tĩnh giống như phòng tự học chỉ có hai, ba người.
Đợi thời gian tới Phương Minh mới xuất hiện ở giảng đường, đương nhiên, Tần Đức Phong cùng mấy lãnh đạo khác của trường học cũng tự mình cùng đi với Phương Minh, dù sao đây cũng là tiết đầu tiên của Phương Minh, những lãnh đạo trong trường như Tần Đức Phong phải tự đến, cũng tiện cổ động cho Phương Minh.
Trước đây chỉ khi mấy giáo sư chuyên gia tới tổ chức tọa đàm, những lãnh đạo trong trường mới sẽ xuất hiện.
Nhìn những chiếc xe sang trọng đậu ở cửa giảng đường, Phương Minh nhíu mày một cái, lại nhìn nụ cười xấu hổ trên mặt Tần Đức Phong, cuối cùng Phương Minh im lặng không nói gì, cất bước đi về phía phòng học.
Mặc dù cậu đã đoán trước rằng nhóm sinh viên bên trong sẽ rất phức tạp, nhưng sau khi đi vào phòng học, thấy đám người ngồi bên trong, khóe miệng Phương Minh co quắp một cái.
Từ ông lão tóc bạc hoa râm tới đưa bé chỉ mới bảy tám tuổi, đây là kiểu sinh viên gì vậy?
Quay đầu liếc nhìn Tần Đức Phong, vẻ mặt Tần Đức Phong càng thêm xấu hổ, xoay người trừng mắt nhìn chủ nhiệm chiêu sinh sau lưng mình, chỉ là giờ phút này nụ cười trên mặt vị chủ nhiệm chiêu sinh kia còn khó coi hơn cả khóc.
Đây cũng không phải ý nguyện của hắn.
Tuy rằng thầy Phương đã nói không nhận học sinh hơn bốn mươi tuổi, thế nhưng hắn thật sự không chịu nổi điện thoại của mấy vị lãnh đạo kia, hơn nữa còn có lãnh đạo hơn hắn mấy cấp bậc, hắn thật sự không thể nói ra lời cự tuyệt.
Mượn ông lão đầu tóc bạc trắng tên Trương Thụy kia đến nói, ngay từ đầu số tuổi thật sự ông ta kê khai là bảy mươi ba tuổi, sau đó hắn nói cho lãnh đạo bên trên rằng thầy Phương đã đưa ra điều kiện, không nhận bất kỳ sinh viên nào trên bốn mươi tuổi.
Lúc đó lãnh đạo cũng không nói gì thêm, chủ nhiệm chiêu sinh cảm thấy hẳn lãnh đạo bên trên đã bỏ qua, có ai nghĩ được, ngày thứ hai lãnh đạo bên trên lại gửi một phần tư liệu khác tới, tên của người trong tư liệu đó vẫn là Trương Thụy, chỉ có điều tin tức đã hoàn toàn khác.
Bảy mươi ba biến thành hai mươi tám, quan trọng nhất là ngay cả thân phận tin tức cùng hồ sơ cũng đều đã sửa lại.
Thời đại này là thời đại tin tức điện tử, không giống với trước đây, hồ sơ được lưu trữ bằng giấy, người có chút quan hệ có thể dựa vào quan hệ đó để thay đổi tin tức trong hồ sơ. Hiện tại mấy hồ sơ về thông tin thân phận đều được lưu giữ trong máy tính, nếu muốn thay đổi hồ sơ thì nhất định phải thay đổi cả thông tin được lưu trên máy tính.
Mà muốn làm được điểm này, chỉ dựa vào người của ngành giáo dục là tuyệt đối không thể làm được.
Trong nháy mắt chủ nhiệm chiêu sinh đã hiểu, ông lão tên Trương Thụy này có bối cảnh thông thiên.
Có lẽ người ta không dám đắc tội với thầy Phương, không thấy chỉ vì yêu cầu của Thầy Phương mà người ta lựa chọn đi sửa thông tin thân phận sao? Thế nhưng nếu người ta nếu muốn bóp chết mình tuyệt dễ như bóp chết một con kiến.
Người như vậy hắn không đắc tội nổi, vì vậy chỉ có thể đồng ý nhận người, sau đó để thầy Phương tự quyết định, nếu thầy Phương đuổi đối phương đi thì chuyện này không thể trách hắn được.
"Thầy Phương."
Thấy Phương Minh xuất hiện, đám người ở đây đồng loạt đứng lên, vẻ mặt cung kính hô.
Những sinh viên của Viện Y Học như Triệu Phi cùng Lâm Kỳ ngược lại đều mang vẻ mặt nghi hoặc, vị này chính là giảng viên của bọn họ sao? Thật sự là quá trẻ tuổi.
Chẳng qua thấy những người khác đều đứng lên, đương nhiên những sinh viên như Triệu Phi cùng Lâm Kỳ cũng theo chân đứng lên.
"Toàn bộ người hơn bốn mươi tuổi rời khỏi phòng học đi."
Phương Minh không giả ngôn giả ý, ánh mắt đảo qua toàn trường, không ít người đều chán nản cúi đầu, ngoan ngoãn đứng lên đi về phía bên ngoài giảng đường, bởi vì bọn họ không dám tranh luận với vị này.
Đối với Phương Minh, cậu lựa chọn giảng dạy ở Viện Y Học là vì hai điểm, thứ nhất là cậu muốn có văn khí của Viện Y Học, thứ hai là vì cậu muốn phổ cập kiến thức của giới phong thủy đến thế hệ trẻ tuổi.
Nhưng giới phong thủy rất chú ý ngộ tính cùng thiên phú, người trên bốn mươi tuổi đã không thích hợp để học tập nữa, mà hơn phân nửa người ở đây chỉ vì muốn lôi kéo quan hệ với Phương Minh nên mới xuất hiện ở nơi này.
"Mấy loại xe sang trọng trước cửa giảng đường kia, tôi hy vọng lần kế tiếp tôi tới sẽ không thấy một chiếc nào nữa."
Đây là câu nói thứ hai, Phương Minh nói lời này là muốn cảnh cáo những người xuất thân từ thế gia tu luyện kia, cho dù chỉ là gia tộc lót đáy trong giới tu luyện, nhưng đặt ở thế tục đã có thể tính là một thế lực không nhỏ, có tài sản không nhỏ đương nhiên cũng mua được xe sang.
Chẳng qua nơi này là vườn trường, Phương Minh không muốn nhìn thấy mấy sinh viên khác vì chuyện này mà nghị luận ầm ĩ.
"Cuối cùng, những sinh viên vốn là sinh viên của Viện Y Học ngồi lên mấy bàn trước, người khác tùy ý chọn vị trí."
Lúc này, toàn bộ phòng học chỉ còn lại có năm mươi sinh viên, nhân số ít gần một nửa, mà những sinh viên vốn là sinh viên của Viện Y Học như Triệu Phi cùng Lâm Kỳ lại chỉ có mười lăm người.
"Hôm nay là tiết đầu tiên, tôi xin tự giới thiệu mình một chút, tôi là Phương Minh, là giảng viên của mọi người, mà chuyên ngành này cũng chỉ có một giảng viên là tôi thôi, cứ cách hai ngày tôi sẽ đến giảng một tiết cho các bạn, về phần thời gian còn lại các bạn có thể tự sắp xếp, đương nhiên, tôi cũng sẽ sắp xếp cho mọi người làm kiểm tra, nếu không thể đậu bài kiểm tra sẽ phải rời khỏi lớp học này."
Phương Minh dùng từ ngữ rất ngắn gọn, thế nhưng lời của cậu lại khiến những sinh viên như Triệu Phi cùng Lâm Kỳ nghe mà trợn tròn mắt, hai ngày mới có một tiết, vậy nếu bỏ qua thứ bảy chủ nhật, chẳng phải một tuần bọn họ chỉ học chừng hai đến ba tiết thôi sao?
Chương trình học đơn giản như vậy cho dù là trường học hạng bét cũng không xuất hiện, huống chi còn là đại học hàng đầu như Viện Y Học.
Ngược lại, mấy sinh viên xuất thân từ giới tu luyện kia thì trưng ra vẻ mặt kích động, đừng đùa, vị này có thân phận gì? Nếu phải dùng từ ngữ của giới học thuật để miêu tả, vị này tương đương với bậc đàn anh từng nhận được giải Nobel, từng nhận được học vị của Viện Hàn Lâm!
Một tuần lễ có thể lên hai đến ba tiết, đây đã là một chuyện rất hạnh phúc.
"Vì hôm nay chỉ mới là tiết thứ nhất, nên tôi không nói nội dung cụ thể gì, chỉ hỏi thăm mọi người một chút thôi, trong số những người đang ngồi ở đây có bao nhiêu người tới từ nông thôn, bao nhiêu người tới từ thành phố?"
Những lãnh đạo trong trường như Tần Đức Phong đã rời đi, có thể Phương Minh không cần để ý hơn năm mươi người đã bị cậu đuổi ra kia, nhưng những lãnh đạo trong trường như Tần Đức Phong lại không thể không để ý, phải đi ra ngoài nhận lỗi cho người ta, cũng phải trấn an người ta cẩn thận, nói cho người ta biết vấn đề này không phải lỗi của bọn hắn, thật sự là thầy Phương quá cứng rắn, bọn họ cũng không thể làm gì khác.
"Đại nhân..."
Có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi nhấc tay, chẳng qua ngay sau khi ánh mắt Phương Minh lướt xuống, hắn lập tức đổi lời: "Thưa thầy, em tới từ nông thôn."
"Ừm, những người tới từ nông thôn giơ tay lên đi."
Trong phòng học, chỉ có Triệu Phi cùng bốn năm sinh viên khác giơ tay.
Thấy một màn như vậy, Phương Minh thở dài một hơi, hàn môn ra quý tử thực sự là càng ngày càng khó.
Sở dĩ những sinh viên này tới đây là vì trường học cam kết sẽ kiếm việc làm, mà cũng chỉ có con em nhà nghèo mới dao động vì cam kết đó, mấy đứa bé lớn lên trong thành phố kia ai mà chẳng tự tin với bản thân mình, làm sao có thể vì một yêu cầu như vậy mà tình nguyện từ bỏ ngành y chứ?
Nhất là thời gian để có thể tốt nghiệp ở Viện Y Học dài hơn những trường đại học khác nhiều, bảy năm học tập bắt buộc, so sánh với mấy đại học chính quy khác lại nhiều hơn ba năm, không phải người có điều kiện gia đình tốt, bình thường không có mấy người sẽ học y.
"Bạn học này, cậu tên gì? Từ đâu đến?"
"Em tên Triệu Phi, đến từ tỉnh Tây Giang." Triệu Phi thấy ánh mắt của Phương Minh nhìn về phía cậu ta, vội vàng đứng lên đáp.
"Tỉnh Tây Giang."
Phương Minh gật đầu, tỉnh Tây Giang là tỉnh nhiều núi, có danh xưng là vùng sơn cùng thủy tận ra điêu dân, nhưng cũng vì nhiều núi nên phong thuỷ ở tỉnh Tây Giang thịnh hành không hề kém mấy vùng duyên hải Quảng Đông.
Thậm chí, ở tỉnh Tây Giang còn từng sản sinh mấy nhân vật truyền kỳ trong giới phong thủy, tỷ như bậc thầy trứ danh Lai Bố Y, còn có làng Tam Liêu phong thủy (2), ở giới phong thủy còn có một câu nói như vậy.
(1) Lại Bố Y: là một trong những bậc thầy về phong thủy của Trung Quốc triều nhà Tống, tên gốc là Lại Phong Cương, tự là Văn Tuấn, đạo hiệu là Bố Y Tử, còn xưng là Lại Bố Y, được người đời gọi là “Tiên Tri Sơn Nhân”.
(2) Làng Tam Liêu: được gọi là “Làng văn hóa phong thủy số 1 Trung Quốc”, “Đất khởi nguồn của văn hóa phong thủy”, trong thôn có khoảng năm ngàn người, thì có tới gần năm trăm người hành nghề phong thủy.
Phong thuỷ xem Trung Quốc, Trung Quốc xem Tây Giang.
Tuy rằng lời này có chút khoa trương, nhưng đã đủ để chứng minh tỉnh Tây Giang có rất nhiều thầy phong thủy, ngay cả Dương Công cũng đã tự mình đến tỉnh Tây Giang để tìm hiểu, tìm kiếm linh cảm trên phương diện phong thủy.
...
Thời gian một tiết khóa, Phương Minh cũng không truyền thụ nội dung phong thủy gì, sau khi 90 phút đồng hồ trôi qua lập tức trực tiếp tan lớp, một tiết khóa này cậu dùng để tìm hiểu những học sinh của mình, kể cả những người tới từ giới tu luyện.
Đối với Phương Minh, cậu chỉ lên giảng một khóa, xác nhận sinh viên của mình, nhưng đối với những sinh viên trong phòng học, chính vì một lớp này đã khiến vận mệnh cả đời họ thay đổi.
Trong này, Lâm Kỳ là rõ ràng nhất, nhất là sau khi cô ấy về nhà nói cho ông nội biết cô ấy đã trở thành sinh viên của thầy Phương, ông nội lập tức thoải mái cười to thành tiếng, thậm chí còn sờ sờ đầu của cô ấy, trước đây chưa bao giờ ông nội có hành động thân mật như vậy với cô ấy.
Điều này khiến Lâm Kỳ càng thêm hiếu kỳ về thầy Phương kia, bởi cô ấy biết nguồn gốc của những thay đổi này đều là vì thầy Phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận