Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 467: Sáu cuộc điện thoại

Chương 467: Sáu cuộc điện thoại
London,
"Đây chính là thành phố lớn của nước Anh, cảm giác người không nhiều lắm."
Đứng trên đường phố London, Chu Hải bĩu môi, bất quá khi đi ngang qua một cô gái tây dương còn hào phóng huýt sáo lên.
Phương Minh không để ý đến Chu Hải, mà là đi tới một góc đường, lấy điện thoại di động mang từ Hương Giang sang, cái điện thoại di động này là Quách gia đưa, có thể gọi cho bất kì chỗ nào trên Trái đất, hết sức nhanh và tiện.
Lúc này đây Phương Minh không do dự nữa, trực tiếp cầm điện thoại di động lên bấm số của Diệp Tử Du.
"Chào anh,anh là ai vậy? "
Điện thoại có sóng, giọng nói của Diệp Tử Du truyền đến, chỉ là trong giọng nói rõ ràng là rất uể oải.
"Tử Du, là anh."
Sau khi Phương Minh lên tiếng, điện thoại bên kia trầm mặc trong chớp mắt, cách hồi lâu sau, giọng nói của Diệp Tử Du hơi run rẩy, "Phương Minh ca ca, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
"Có một số việc không thể nói rõ trong điện thoại, trong nước anh đối đầu với một thế lực rất lớn cho nên bây giờ anh phải ra nước ngoài, thế lực đối này vẫn chưa thể vươn tay đến nước ngoài, chú Diệp và dì Lương không sao chứ. "
"Nhà của em không có chuyện gì, mấy ngày hôm trước còn có người chuyên môn bảo vệ nhà em, bất quá hai ngày này đã rút lui, đã không còn gặp nguy hiểm. "
"Vậy là tốt rồi. "
Phương Minh hiểu rõ trong lòng, là Đường Trấn Quốc ra tay, Mục gia phách lối cỡ nào đi nữa, cũng không dám đối đầu với quốc gia.
"Phương Minh ca ca, ngày hôm trước Dì Lăng gọi điện thoại cho em hỏi anh đi đâu, em nói anh đi vào rừng nguyên thủy, cho nên điện thoại di động không có tín hiệu. "
Diệp Tử Du một cô gái cực kì thông minh, khi Lăng Mộ Mai tặng cho cô lễ gặp mặt quý trọng như vậy, trong lòng cô chính là hiểu rõ quan hệ giữa Lăng Mộ Mai và Phương Minh sợ rằng không đơn giản.
"Uhm, nếu như bà ấy lại gọi điện thoại, em hãy nói cho bà ấy biết, gần đây anh có công việc làm ăn tại nước ngoài, phải ở nước ngoài hơn mấy tháng."
"Em biết rồi. "
Phương Minh và Diệp Tử Du cũng không nói quá nhiều trong điện thoại, bởi vì có mấy lời không cần phải nói trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ.
"Phương Minh ca ca, em rất nhớ anh."
"Yên tâm, không bao lâu nữa anh sẽ trở về”
Cúp điện thoại của Diệp Tử Du, người thứ hai Phương Minh gọi điện thoại là Hàn Kiều Kiều.
"Là Phương Minh sao?"
Không cần Phương Minh mở miệng, giọng nói của Hàn Kiều Kiều đã truyền tới từ đầu điện thoại bên kia.
"Uhm, là tôi, bên cô có bị ảnh hưởng gì không?”
Hàn Kiều Kiều chậm chạp mấy giây sau mới yếu ớt đáp: "Thanh y môn không còn nữa rồi, Thất thúc đã ra đi, hiện tại chỉ còn lại cô và Mạc Thập Tam. "
Phương Minh nhíu mày một cái, trong mắt có sát khí hiện lên, Thanh Y môn bị diệt, tất nhiên là Mục gia ra tay.
"Phương Minh, trước đây tôi đặc biệt chán ghét Thanh Y môn, toàn bộ người của Thanh Y môn đã bị quốc gia bắt đi, nhưng Thanh Y môn thực sự không còn nữa, tôi ngược lại không cảm thấy vui mừng nổi, nhất là tình trạng bây giờ của bà ấy... "
Bà ấy mà Hàn Kiều Kiều nói, chính là nói mẹ của cô ấy Tào Tĩnh Như.
"Thù này sẽ báo, người của Thanh Y môn sẽ không chết vô ích."
Hồi lâu sau, Hàn Kiều Kiều mới nặng nề đắp lại một câu "Uhm."
Cú điện thoại thứ ba, Phương Minh gọi cho Hoa Bác Vinh.
"Alo, là ai đó, chẳng phải đã nói là hoãn lại vài ngày, hoãn lại vài ngày thôi mà."
Nghe giọng nói mệt mỏi và già nua của Hoa thúc trên đầu điện thoại kia, khóe mắt Phương Minh khươi một cái, trầm giọng nói: "Chú Hoa, là cháu.”
"Là Phương Minh sao? Phương Minh thật là cháu sao cháu bây giờ có gặp nguy hiểm không? "
Điện thoại truyền đến giọng nói kinh ngạc vui mừng của Hoa Bác Vinh, hiển nhiên nhận được điện thoại của Phương Minh làm cho Hoa Bác Vinh rất hưng phấn.
"Chú Hoa cháu không sao, mới vừa nghe chú nói chuyện, là gặp phải phiền toái gì sao?" Phương Minh nhíu mày hỏi.
"Không có, chú thì có thể có phiền toái gì, chỉ là nhận được một đơn hàng giả, bị gạt một khoản mà thôi, không có chuyện gì lớn." Hoa Bác Vinh ở đầu điện thoại bên kia nói không sao cả, "Được rồi, đừng nói chuyện của chú nữa, đang có khách hàng lớn, chú phải đi gặp họ trước đã, lát nữa có thời gian rảnh lại gọi điện thoại cho chú. "
Hoa Bác Vinh trực tiếp cúp điện thoại, điều này làm cho chân mày Phương Minh nhíu lại, bởi vì dựa theo sự thấu hiểu của hắn đối với chú Hoa, chú Hoa không thể cúp điện thoại của hắn nhanh như vậy, tất nhiên là có những nguyên nhân khác.
Nghĩ tới đây, Phương Minh gọi điện thoại cho người thứ tư, một lúc sau mới cúp điện thoại, biểu tình của Phương Minh triệt để băng lãnh.
Ba ngày trước, Hoa Bảo lâu của chú Hoa gặp phải nguy cơ bị phá sản, nguyên nhân là bởi vì bốn ngày trước, chú Hoa thu một nhóm ngọc khí, nhóm ngọc khí này vẻ ngoài vô cùng tốt, đều là ngọc thượng đẳng, trong đó cũng không thiếu cổ ngọc, tổng giá trị hơn 50 triệu.
Nhưng mà sau khi bán nhóm ngọc khí này cho khách không đến hai ngày, liền bị khách hàng chửi và kiện lên tòa án, nguyên nhân là trong hai ngày này, nhóm ngọc khí này bị vỡ vụn.
Nếu như là một cái ngọc khí vỡ vụn vẫn có thể nói là khách tự mình làm vỡ, thế nhưng hơn mười vị khách cùng trách cứ yêu cầu bồi thường, giới chuyên môn của địa phương đã tham gia, phỏng đoán bồi thường khoảng 100 triệu.
"Mục gia"
Phương Minh cắn chặt hàm răng, hắn cơ hồ là có thể xác định, đây là Mục gia giở trò quỷ ở sau lưng, Mục gia cũng có thực lực này.
Mục gia không còn cách nào động tay động chân trực tiếp với người thân của mình, chỉ âm thầm áp dụng loại thủ đoạn này, hơn nữa cho dù là Đường Trấn Quốc cũng không thể nói gì, bởi vì Mục gia làm việc theo đúng quy tắc, không tính là quá giới.
"Mục gia, ngày ta về nước, chính là ngày Mục gia ngươi diệt môn."
Thanh âm lạnh như băng từ trong miệng Phương Minh thốt ra, lúc này đây hắn đã động sát cơ đối với toàn bộ Mục gia.
Cuộc điện thoại thứ sáu, Phương Minh gọi cho Đại Trụ.
"Phương Minh, hiện tại mình mướn phòng ở, rất an toàn, đồ đạc trong biệt thự mà cậu giao phó mình đều mang ra ngoài, mặt khác lão Hoàng cũng đang ở chung với mình. "
"Được, đến lúc đó mình sẽ đem đồ gửi qua bưu điện cho cậu, gần đây mình cũng không liên hệ nhiều với bên ngoài. "
Xác nhận Đại Trụ không có vấn đề gì, Phương Minh liền cất điện thoại di động vào, trước khi trở mặt với La gia, Phương Minh đã sắp xếp xong xuôi đường lui cho Đại Trụ, mà đối với Mục gia mà nói, cũng không để ý đến một người bình thường như Đại Trụ.
Dù sao, Đại Trụ cùng mình chỉ là một tên tiểu tử có xuất thân quê mùa, xem ra Mục gia cho rằng mình thấy Đại Trụ thành thật nên thuê về làm tiểu nhị, cho dù là là tìm được Đại Trụ cũng không có tác dụng gì lớn.
"Tu luyện và đột phá!"
Giờ khắc này Phương Minh chưa từng có khát vọng đột phá thực lực mãnh liệt như bây giờ, bởi vì hắn biết, nếu muốn quay về, thực lực của hắn tối thiểu phải có thể đạt được địa cấp hậu kỳ, bởi vì chỉ có như vậy hắn mới có thể đối kháng với Mục gia.
Mục gia có thiên cấp cường giả, hắn còn có một cong tóc mà sư phụ để lại cho hắn, cho nên đối thủ chân chính của hắn là những cường giả khác của Mục gia, chỉ cần có thể giải quyết hết những cường giả khác của Mục gia, thì không cần để cái gã thiên cấp cường giả kia vào mắt.
Cúp điện thoại rời khỏi góc đường, bên kia, Chu Hải và đã hàn huyên với một cô gái.
"Quế nữ sĩ phải không. "
Phương Minh đi lên trước, trước khi hắn tới Anh quốc đã liên lạc với một nghiên cứu sinh ngành luật đang học ở Anh, dù sao hắn hiện tiếng Anh của hắn vẫn không tính là tốt, rất nhiều chuyện cần giao tiếp với người bản địa.
"Anh là Tần tiên sinh? "
Quế Luân nhìn thấy Phương Minh xuất hiện như trút được gánh nặng, bởi vì cô thật sự là có chút chịu không nổi cách nói chuyện và biểu tình của tên mập này, nói chuyện một lát đã hỏi thăm mấy chuyện riêng tư của cô, nếu không phải là chuyến này thù lao có chút phong phú, lúc nãy cô đã trực tiếp quay đầu đi.
"Uhm. "
Gặp được chính chủ, Quế luân trực tiếp nói: "Tần tiên sinh, dựa theo yêu cầu của anh, căn nhà mà anh muốn tôi đã tìm được cho anh, chủ cho thuê nhà bởi vì phải di dân, cho nên giá cả tương đối rẻ, hết thảy thủ tục tôi đều đã làm xong, Tần tiên sinh chỉ cần ký tên trả tiền, thì việc sang tên coi như xong.
Trong lúc nói chuyện, Quế Luân lấy ra một văn kiện trong túi, mặt trên có ảnh chụp của căn nhà, đây là một căn biệt thự được xây dựng ở ngoại ô, chiếm diện tích hơn hai mươi mẫu, có cả nông trại, thì ra là của một cặp vợ chồng lớn tuổi, nhưng bởi vì con gái sinh sống và làm việc ở nước khác, nên cuối cùng lựa chọn bán nhà di dân sang nước khác.
"Đi xem một chút đi, nếu như không có vấn đề thì mua lại. "
Nhìn trong hình, căn nhà này rất phù hợp với yêu cầu của Phương Minh, đương nhiên nhà cũng không phải là ở London, mà ở Sheffield - một thành phố lớn khác của Anh, Phương Minh và Chu Hải theo sự hướng dẫn của Quế Luân đổi xe rồi xuất phát.
"Tần tiên sinh, vấn đề ở lại bên này tôi cũng đã giải quyết cho anh rồi, đương nhiên, nếu như anh muốn di dân, thì phải trả một khoảng phí rất lớn."
"Không cần, tôi không có dự định di dân."
Phương Minh lắc đầu, hắn không thể cứ ở mãi nước Anh, sớm muộn có một ngày phải trở về, nơi đây chẳng qua là nơi hắn tạm thời ở lại.
"Cô bé dễ thương này là Alice, tôi đã kiểm tra trên mạng, không có phát hiện gì, nếu như dựa theo Tần tiên sinh nói, cô bé này là hậu duệ của quý tộc nước Anh, vậy thì có thể là một quý tộc rất cổ xưa rồi, và hiện tại đã không còn nữa. "
Trên xe, Quế Luân nhìn Alice, từ lúc Phương Minh đến đã kêu cô đi điều tra một chút những chuyện có quan hệ với Alice, bất quá sau khi Quế Luân điều tra vài ngày, thậm chí là vận dụng hết các mối quan hệ chung quanh mình, thủy chung vẫn là không tìm ra bất kỳ kết quả điều tra nào về Alice.
Nghe Quế Luân nói, Phương Minh hơi híp mắt, Alice một thành viên của gia tộc Huyết Tộc, gia tộc tất nhiên là có lịch sử lâu đời, dù sao gia tộc này có một vị hầu tước cường giả tồn tại.
Một gia tộc như vậy lại không thể điều tra ra bất kì manh mối nào, như vậy chỉ có hai loại khả năng, một loại là gia tộc này tự động ẩn thân, hoàn toàn biến mất trước mặt người đời.
Một khả năng khác chính là gia tộc này bị giáo hội nhổ cỏ tận gốc, cuối cùng giáo hội sử dụng năng lượng xóa bỏ toàn bộ tin tức có liên quan đến gia tộc này.
Vô luận là khả năng nào, đều nói rõ bên trong gia tộc xuất hiện vấn đề, cho nên bây giờ cũng không phải là thời cơ thích hợp đưa Alice đi tìm người thân, chí ít hắn còn chưa đạt tới địa cấp, cũng không cần giao tiếp nhiều với giới tu luyện phương Tây.
Alice tựa hồ cũng nghe hiểu một chút những gì Quế Luân nói, bàn tay nhỏ bé cầm thật chặc tay Phương Minh, gương mặt biểu hiện vẻ đáng thương, Phương Minh thấy thế cười cười sờ đầu của Alice.
Cô bé này một thân một mình rời khỏi biển, nội tâm cực kỳ yếu đuối nên rất dính người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận