Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1039: Coi trọng cô ấy

Chương 1039: Coi trọng cô ấy
Ánh mắt Lý lão đầu quét về phía bên ngoài mành, cười lạnh một tiếng, cũng không thấy hắn có hành động gì nhưng Sở Niệm Điệp lập tức cảm giác được quanh thân chợt lạnh, cùng lúc đó trường sa hơi mỏng trên người mình đột nhiên rơi mất, lộ ra cái yếm chỉ có thể bao trùm được bộ phận nhạy cảm phía bên trong.
Ba hoa khôi khác đang ở cạnh cô ấy cũng giống vậy, chẳng qua so sánh với vẻ mặt tái nhợt của Sở Niệm Điệp, ba cô gái còn lại chỉ giả vờ kinh ngạc yêu kiều hô một tiếng, chỉ có điều trong tiếng hô này không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại có xen lẫn vẻ hưng phấn nào đó.
Tuy rằng mấy cô ấy không nghe được mấy vị đại nhân sau mành nói gì, thế nhưng các cô ấy biết chắc chắn biến hóa vừa rồi có quan hệ với một nhân vật lớn nào đó.
Mà với tư cách là hoa khôi của Xuân Nhạc Cung, mấy cô gái này đều biết một ít thuật mê hoặc đàn ông, đương nhiên cũng biết kiểu phụ nữ gì mới có thể khiến mấy người đàn ông động tâm nhất, trong lúc nhất thời không chỉ không cảm thấy xấu hổ, trái lại càng thêm hào phóng nhảy múa, lan tỏa mị hoặc của mình tới mức tận cùng.
Có lẽ, lúc trước mấy vị đại nhân kia đang thương lượng chuyện gì đó nên không còn lòng dạ nào quan tâm tới các cô ấy, nhưng dựa vào tình trạng trước mắt, hẳn mấy vị đại nhân này đang nhìn các cô ấy, chỉ cần các cô ấy cố gắng hơn được một vị đại nhân trong đó coi trọng, đời các cô ấy cũng thăng hoa.
"Bốn vị mỹ nữ này mỗi người mỗi vẻ, cô phía bên phải mị cốt tự nhiên, có lẽ cũng là cô có thể chịu đựng chinh phạt lâu nhất, cũng là một món đồ chơi tốt nhất."
"Mỹ nữ mặc váy xanh kia cũng không kém, vóc người hoàn mỹ nhất, có thể thử cảm nhận tư vị của cô ấy một phen."
"Còn có cô gái mặc váy trắng kia, vẫn còn là xử nữ, đúng là loại hình lão phu thích nhất."
Lần này, lời của Lý lão đầu trực tiếp truyền ra phía ngoài mành, mà sau khi mấy cô gái nghe thấy những lời hắn nói, ngoại trừ Sở Niệm Điệp hơi thay đổi sắc mặt, ba cô gái khác lại càng thêm mừng rỡ, các cô ấy vốn được phái tới hầu hạ bốn nhân vật lớn này, cho dù có bị bình luận như một món hàng cũng chẳng sao, toàn bộ Xuân Nhạc Cung có vô số thiếu nữ muốn nhận được lời bình như vậy mà không có cơ hội đấy.
"Lý lão đầu, đó là sở thích biến thái của ngươi, lão phu không có sở thích như vậy, bốn mỹ nữ này ta thấy một mình ngươi nên thu hết đi thì hơn."
"Ha ha, quả thật là ta cũng có ý nghĩ như vậy, thế nhưng cũng phải hỏi xem mấy vị đạo hữu có nhìn trúng người nào hay không, nếu có, lão phu có thể giúp người hoàn thành ước vọng, dù sao hậu cung của lão phu cũng có nghìn người, thêm một hai người hay ít đi một hai người cũng không có gì khác biệt."
Nghe mấy câu chữ thô lỗ không chịu nổi bên trong mành, thân thể Sở Niệm Điệp khẽ run, sáng nay sau khi được quản sự báo tin, đáy lòng cô ấy lập tức trào dâng một nỗi tuyệt vọng, bởi vì cô ấy biết lần này có lẽ cô ấy không thể giữ gìn thân thể của mình được nữa.
Cường giả Lục phẩm căn bản không cần tuân thủ quy củ của Xuân Nhạc Cung, mà nếu nhóm cường giả này đã đến Xuân Nhạc Cung đương nhiên đều là hạng người háo sắc, làm sao có thể bỏ qua cho cô ấy?
"Lẽ nào lần này bản thân mình thực sự sẽ bị người ta cướp đoạt sao?"
Sở Niệm Điệp tuyệt vọng, nhất là khi nghe thấy đối phương mở miệng nói đến hậu cung của hắn đã có một nghìn người, có thể nghĩ người này càng là quỷ đói trong số sắc quỷ, nếu rơi vào trong tay hạng người như vậy, tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt.
"Có lẽ đây chính là báo ứng vì bản thân mình quá kiêu ngạo."
Đột nhiên Sở Niệm Điệp nghĩ tới những công tử ca mà bản thân mình đã gặp được trong bao nhiêu năm qua, có một người sau khi theo đuổi cô ấy một thời gian dài mà không có kết quả, đã từng ác độc nguyền rủa cô ấy, nói cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác cưỡng bức.
"Lão phu cũng không có hứng thú này."
Trong rèm lại có một tiếng nói khác truyền đến, sắc mặt Sở Niệm Điệp lại trắng hơn một phần, mà ba cô hoa khôi bên cạnh nghĩ tới việc bọn họ phải cùng hầu hạ một người đàn ông, trong lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng nghĩ tới người đàn ông này là một vị cường giả Lục phẩm, cuối cùng phần bất đắc dĩ ấy đã biến mất, thay vào đó là một phen trù tính xem lát nữa bản thân phải biểu hiện như thế nào mới có thể trổ hết tài năng, khiến vị đại nhân này thoả mãn.
"Ha ha, xem ra chúng mỹ nhân đã không thể chờ đợi thêm nữa, vậy ta đây thử xúc cảm một phen xem sao."
Đột nhiên cô gái phía bên phải nhất kinh hô một tiếng, lớp quần áo duy nhất trên người đột nhiên vỡ vụn, đồng thời một bàn tay lớn xuất hiện, trực tiếp chộp cô ấy vào bên trong mành.
Sau khi cô gái này kinh hô một tiếng, lập tức lại chuyển sang yêu kiều, đồng thời còn có tiếng cười khanh khách truyền ra.
"Đại nhân, ngài... nhẹ chút, ngài làm người ta đau đó."
"Làm đau em sao, yên tâm, một hồi bổn đại nhân sẽ khiến em thoải mái, ừm, xúc cảm này quả thật không tệ, cô gái kia cũng đến đây luôn đi."
Lại một bàn tay lớn vươn ra, lần này không có tiếng kinh hô gì, hiển nhiên hoa khôi này đã có chuẩn bị, thậm chí trong nháy mắt khi y phục trên người tan vỡ, trên mặt cô ấy còn lộ ra vẻ mừng rỡ.
Nếu đã không thể chạy thoát số phận cùng hầu hạ một người đàn ông, vậy người nào được đại nhân chộp tới trước hiển nhiên cũng sẽ là người được đại nhân coi trọng hơn hẳn, chỉ cần mình cố gắng hầu hạ vị đại nhân này thật tốt, đến lúc đó khẳng định sẽ lấy được phần thưởng càng phong phú hơn nhiều.
Vị thứ hai, vị thứ ba...
Khi chỉ còn lại có một mình mình, thân thể Sở Niệm Điệp sợ run không ngừng, cho dù cuối cùng cô ấy có thể chấp nhận sự an bài của vận mệnh, không cách nào giữ lại tấm thân thuần khiết, nhưng cô ấy thật sự không muốn lần đầu tiên của mình mất đi một cách nhục nhã như vậy.
"Chỉ còn mỹ nữ chưa bị phá thân, lão phu..."
"Lý huynh, không bằng để lại cô ấy cho ta đi."
Sau khi nghe được giọng nói của Lý đại nhân, Sở Niệm Điệp vốn đang vô thức vươn tay che trước ngực mình, nhưng lại không nghĩ tới ngay sau đó cô ấy lập tức nghe được một giọng nói khác, lúc trước cô ấy chưa từng nghe thấy giọng nói này, nói cách khác đây chính là vị đại nhân duy nhất chưa nói gì nãy giờ mở miệng.
"Tần lão đệ thích cô ấy? Vậy được, ta sẽ để cô ấy tới đây hầu hạ Tần lão đệ."
"Không làm phiền Lý huynh ra tay, để cô ấy trở lại viện của cô ấy chờ ta đi."
Trong rèm, Lý lão đầu nghe nói như thế lập tức sửng sốt một chút, ngay sau đó lại cười ha ha một tiếng, nói: "Không nhìn ra Tần lão đệ lại là người thương hương tiếc ngọc như thế."
Sở Niệm Điệp đang ở bên ngoài mành, nghe được đoạn đối thoại bên trong lập tức thở phào nhẹ nhõm, có lẽ sợ hãi người bên trong đổi ý, cô ấy lập tức cung kính đáp: "Niệm Điệp về viện rửa mặt trang điểm, xin đợi đại nhân giá đáo."
Trong rèm không có tiếng trả lời, Sở Niệm Điệp cũng không để bụng, lúc này cô ấy chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này, vì thế mau chóng nhặt trường sa rơi dưới đất lên, vội vội vàng vàng đi xuống tầng ba, thậm chí trong lúc xuống cầu thang, vì quá vội vàng mà cô ấy còn suýt té ngã.
"Xem ra cô ấy vẫn là một tiểu mỹ nhân dễ xấu hổ, Tần lão đệ phải thương tiếc người ta đấy."
Hành động của Sở Niệm Điệp không thoát khỏi thần thức cảm giác của bốn người bên trong mành, Lý lão đầu cười ha hả một tiếng, một tay chộp lấy ngọn núi của một mỹ nữ, chọc cô ấy nhíu mày lại, thế nhưng cô ấy lại không dám biểu lộ ra nửa điểm bất mãn ngoài mặt, ngược lại trên mặt còn lộ ra biểu tình lấy lòng, nhanh chóng đưa mặt tới.
Tuy rằng trong lòng ba người cô ấy có chút ước ao Sở Niệm Điệp, bởi rõ ràng vị Tần đại nhân kia đẹp trai hơn vị Lý đại nhân này một chút, mặc dù các cô ấy không xấu hơn Sở Niệm Điệp, nhưng nếu muốn trách cũng chỉ có thể trách các cô ấy không còn là xử nữ, hẳn là Tần đại nhân chướng mắt các cô ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận