Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 689: Chú ngữ khủng bố nhất

Chương 689: Chú ngữ khủng bố nhất
Thấy đối phương chỉ phái ba vị quản sự Địa Cấp tầng năm, trong lòng Phương Minh thở dài một hơi, kỳ thực hy vọng của cậu là một vị trưởng lão nhà họ Mục ra tay, nói như vậy cậu có thể lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai giết chết đối phương.
Dù sao, trên mặt nổi thực lực của cậu chỉ là Địa Cấp tầng hai, ai có thể nghĩ tới một người Địa Cấp tầng hai trên thực tế lại có thực lực Địa Cấp tầng tám, cho dù TV cũng không dám diễn như vậy.
Cho nên ở bên trong kế hoạch của Phương Minh, cậu định dùng ngôn ngữ kích thích người nhà họ Mục, sau đó khiến nhà họ Mục đưa ra ước định đơn đả độc đấu với mình, có nhiều người nhìn như vậy cũng không sợ người nhà họ Mục chơi xấu, mà chỉ cần cậu có thể tiêu diệt một vị trưởng lão nhà họ Mục, vậy cường giả Địa Cấp hậu kỳ nhà họ Mục chỉ còn lại hai vị, đến lúc đó lại giả bộ thân thể trọng thương dụ dỗ một vị trong đó ra tay, kế hoạch của cậu coi như hoàn thành.
Tiêu diệt cường giả Địa Cấp nhà họ Mục, đây là kế hoạch lần này của Phương Minh, chỉ cần mấy cường giả Địa Cấp hậu kỳ này bị diệt, toàn bộ nhà họ Mục không còn ai khiến cậu sợ hãi nữa, nếu như lão tổ nhà họ Mục dám xuất hiện, vậy cậu có thể vận dụng lá bài tẩy của sư phụ mình.
Mà bây giờ nhà họ Mục phái ra ba vị quản sự Địa Cấp tầng năm, Phương Minh hiểu cậu lại nên tiếp tục đóng kịch, giống như khi đối chiến với Chu Thiên lúc trước vậy, gian nan thủ thắng.
Ba vị quản sự nhà họ Mục chậm rãi đi ra, gương mặt không chút biểu cảm, trên thực tế đối với quyết định của tộc trưởng bọn họ cảm thấy có chút chuyện nhỏ xé ra to, đối phó Phương Minh chỉ cần phái một trong số bọn họ là đủ rồi, trước mặt nhiều người như vậy, bọn họ ba vị cường giả Địa Cấp tầng năm ra tay với Địa Cấp tầng hai là Phương Minh, nếu truyền ra ngoài thật mất mặt.
Chẳng qua cho dù trong lòng có một chút bất mãn, đối mặt với mệnh lệnh của tộc trưởng bọn họ cũng là không dám cự tuyệt, dù sao thì mất mặt liền mất mặt đi, chí ít giết chết Phương Minh đây coi như là một công lao lớn, đến lúc đó trong tộc nhất định sẽ có phần thưởng.
Ba phút, ba vị quản sự nhà họ Mục lập tức vây Phương Minh vào giữa, mà những người khác cũng đều nhường vị trí, nhất là những người tuổi trẻ kia, chỉ sợ bị ngộ thương đến.
"Lúc này Phương Minh đoán chừng gặp phải nguy hiểm."
"Cũng không nhất định, người này từ lúc mới bắt đầu liền thiết kế nhà họ Mục, không thể nào không dự liệu được loại tình huống này, phỏng chừng trên tay người này còn có chuẩn bị ở phía sau."
"Ừm, tôi cũng tán thành điểm này, xem đi, một hồi sẽ có trò hay để xem."
Những cường giả này đều không phải người ngu, đều cho rằng trên tay Phương Minh có chuẩn bị ở phía sau, mà ba vị quản sự nhà họ Mục cũng chính bởi vì điểm này, cho nên không lập tức ra tay.
"Thế nào, ba người các người cứ vây quanh tôi như vậy, không định ra tay sao?"
Trên mặt Phương Minh hiện lên vẻ châm chọc nhìn về phía ba vị quản sự nhà họ Mục, cậu đã chuẩn bị cho tốt một hồi nên đóng kịch thế nào, đã muốn thắng, lại phải thắng cực kỳ thảm liệt.
"Tiểu tử càn rỡ, thật sự cho rằng đánh bại Chu Thương là mày có thể so sánh với chúng tao?"
Một vị quản sự nhà họ Mục không nhịn được, một chưởng giơ lên liền muốn ra tay, chẳng qua ngay trước khi hắn ra tay, một tiếng quát nhẹ đột nhiên truyền đến.
"Dừng tay!"
Mọi người nghe được thanh âm này liền sửng sốt một chút, khi ánh mắt nhìn về phương hướng nơi âm thanh truyền ra lại ngây ngẩn cả người, bởi vì người nói chuyện không phải là ai khác, chính là đứng đầu tứ đại công tử Phương Chiến.
Phương Chiến này vừa mở miệng khiến cho mọi người ở đây nghi ngờ, chẳng qua ngay lời Phương Chiến nói ngay sau đó liền để cho trên mặt đám người ở đây lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
"Mấy vị nhà họ Mục đừng vội ra tay, người này đầu tiên là làm hại Mục Võ bị phế, hiện tại lại đánh bại Chu Thương, Tứ Đại Công Tử bị hắn đánh bại hai, sợ rằng rất nhiều người sẽ cho rằng Tứ Đại Công Tử là hư danh nói chơi, tôi vì danh dự của Tứ Đại Công Tử, vẫn nên để tôi tới chiếu cố hắn trước."
Lời giải thích của Phương Chiến vừa ra, mọi người ở đây cũng đều không có hoài nghi, mà mấy vị quản sự nhà họ Mục liếc nhìn tộc trưởng nhà mình, sau khi nhận được ánh mắt tán thành của tộc trưởng nhà mình cũng đều nhao nhao lui ra.
Ánh mắt Phương Chiến đã rơi vào trên người Phương Minh, cảm thụ được ánh mắt bình thản của đối phương, trong lòng hắn cũng hừ lạnh một tiếng, thật đúng là kiêu ngạo cực kỳ, đối diện với mình vậy mà vẫn biểu hiện ra bình tĩnh như vậy.
Cho dù có bác cả dặn dò, không thể thực sự làm bị thương mày, nhưng giáo huấn mày một chút vẫn là có thể.
Không sai, sở dĩ Phương Chiến đột nhiên mở miệng muốn ra tay với Phương Minh hoàn toàn là bởi vì hắn vừa được Phương Thiên truyền âm, tuy rằng hắn không rõ vì sao bác cả nhà mình lại có yêu cầu như vậy, nhưng nếu là bác cả yêu cầu đương nhiên hắn phải làm theo.
Hơn nữa bác cả đều nói như vậy, vậy hắn cũng liền bất chấp lúc trước Phương Minh cùng Chu Thương đại chiến đã bị thương, huống chi đánh bại Phương Minh, hắn có thể có được khí vận, đây là chuyện nhất cử lưỡng tiện.
"Ra tay đi, đợi khi tôi ra tay rồi, cậu liền không có cơ hội."
Phương Chiến chắp tay đứng ngạo nghễ, hắn có vốn liếng cùng tự tin này, Phương Minh dốc hết toàn lực mới miễn cưỡng đánh bại Chu Thương, mà Chu Thương dưới cái nhìn của hắn không chịu nổi một kích, căn bản Phương Minh không phải đối thủ của mình.
"Quên đi, trực tiếp giải quyết thằng này đi, không thể nhìn hắn huênh hoang vậy được."
Nhìn vẻ mặt Phương Chiến tràn đầy ngạo nghễ, trong lòng Phương Minh lại chưa từng có suy nghĩ diễn kịch với Phương Chiến, dù sao thì tất cả mọi người đều cảm thấy cậu có bài tẩy, vậy hay là cậu dùng hình thức lá bài tẩy đánh bại thằng này là được rồi.
Nghĩ tới đây, Phương Minh làm bộ từ trong lòng móc ra một tấm bùa chú, bùa này vừa ra, không ít ông lão ở đây lộ ra vẻ suy tư trên mặt, bởi vì loại bùa chú này căn bản bọn họ chưa từng gặp qua, phù văn phía trên cũng là như thế.
"Thiên Địa Huyền Hoàng, Nhật Nguyệt Tinh Hà, Hồng Mông chưa khai, thiên địa quy nhất..."
Vẻ mặt Phương Minh rất nghiêm túc, trong miệng niệm tụng đi chú ngữ, mà chú ngữ này lại khiến cho người ở đây đều trở nên khẩn trương hẳn lên, dám đem thiên địa cùng Hồng Mông thu vào trong đó, trong con mắt của mọi người tất nhiên là chú ngữ cực kỳ lợi hại.
Phải biết rằng, chữ ở bên trong chú ngữ cũng không phải là trắng trợn bịa đặt ra, nó cũng có quy tắc, người bình thường niệm tụng chú ngữ, mượn Đạo giáo đến nói, cũng nhiều nhất là nhắc tới tu hành, cho dù lên trên một chút cũng không dám.
Mà ngay cả Phương Chiến sau khi nghe Phương Minh niệm tụng chú ngữ, vẻ mặt cũng trở nên hơi có chút ngưng trọng, vẻ ngạo nghễ trên mặt biến mất không thấy.
Trong số mọi người, chỉ có Phương Minh đang cười thầm trong lòng, đây căn bản cũng không phải là chú ngữ gì gì cả, chẳng qua là cậu lừa dối, hơn nữa cậu cũng không có ý định thi triển chú ngữ, thi triển Thông Sơn Ấn cần chỉ thủ ấn mà thôi.
Phốc!
Chú ngữ đọc đến phân nửa, liên tiếp phun ra ba ngụm máu tươi, điều này làm cho không khí ở hiện trường càng khẩn trương hơn, cảm thấy Phương Minh này là đang thi triển thuật pháp mạnh mẽ ngay cả cậu cũng không thể nắm trong tay.
"Hồng Mông chưa khai, dựng dục thần linh, sau đó có cự nhân vung búa, một búa mở ra thiên địa Hồng Mông, Thanh giả nổi lên làm thiên, Trọc giả trầm xuống làm địa, nhưng thiên chưa từng cố, địa chưa từng ổn, vì vậy cự nhân hóa máu thịt thành đỉnh núi, đỉnh thiên lập địa ra!"
Oanh!
Ngay khi niệm xong lời này, bùa đột nhiên thiêu đốt, tiếp theo mọi người liền đột ngột phát hiện một ngọn núi xuất hiện ở trên đỉnh đầu Phương Chiến.
Ngọn núi này xuất hiện, cả người Phương Minh lại lui về phía sau vài bước, máu tươi không ngừng hộc ra, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chòng chọc vào ngọn núi, thật giống như đây là hy vọng cuối cùng của cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận