Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 360: Bài đồng dao khủng bố

Chương 360: Bài đồng dao khủng bố
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
--------------------
Lời của Phương Minh vừa nói ra khỏi miệng, trong số những người thân của người chết có mấy người sắc mặt đột biến, vội vã chạy về phía quan tài, trực tiếp đẩy nắp quan tài ra.
Ngay khoảnh khắc khi nắp quan tài được đẩy ra, mọi người ở đây đều thấy rõ tình huống bên trong quan tài, bắt đầu ồn ào náo loạn hết cả lên.
Trong quan tài có một ông lão đang nằm nghiêng, sắc mặt trắng bệch, mặt nạ oxy bị rơi ở một bên, tay của ông lão run run rẩy rẩy muốn túm lấy mặt nạ oxy này, thế nhưng mãi vẫn không thành công.
"Cha!"
Trên gương mặt đám con cháu của người chết hiện lên vẻ khẩn trương, tranh thủ đỡ ông lão dậy.
"Không ngờ lại thật sự chưa chết."
"Mang theo bình dưỡng khí, đây không phải giả chết sao?"
Những thôn dân này vô cùng phẫn nộ, không ngờ đám người nhà họ Trương lại lừa gạt bọn họ, ông lão nhà họ Trương căn bản còn chưa chết.
"Người nhà này làm cái gì vậy? Ông lão kia còn chưa chết sao lại đặt ông lão vào trong quan tài?" Trần Trạch cũng cảm thấy hiếu kỳ, đây là tình huống anh ta chưa từng gặp phải bao giờ.
"Tôi đã từng nghe nói nhiều nơi có một tập tục, đó chính là khi tuổi thọ của người già trong nhà đã tận, vì để cho những người đó có thể tiếp tục sống sót, sẽ có tập tục diễn một màn giả hạ táng, khiến cho quỷ sai ở cõi âm cho rằng người già này đã chết rồi, như vậy có thể lừa dối mà sống lâu thêm một khoảng thời gian."
Hoa Minh Minh đang nói tới những chuyện cha của cậu ta, Hoa Bác Vinh đã từng nhìn thấy, lúc còn trẻ Hoa Bác Vinh chính là người chuyên thu mua đồ cổ, ông ta đi đến rất nhiều nơi, cũng đã gặp qua rất nhiều tập tục đặc thù, chuyện hạ táng này chính là một trong số những tập tục đó.
"Trương lão nhị, các người đây không phải là làm bậy quấy rối sao? Còn không nhanh nhanh đưa chú Trương ra ngoài, tìm bác sĩ khám xem chú ấy có gặp phải vấn đề gì hay không."
Vương Quốc Đống cũng không biết nên khóc hay nên cười, nhà họ Trương làm vậy thật sự là khiến tất cả thôn dân đều mất mặt, mệt cho ông ta còn giúp đỡ nhà họ Trương xử lý tang sự.
"Thôn trường, chúng tôi cũng là không còn cách nào khác."
Trên gương mặt Trương lão nhị hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Chúng tôi làm như vậy là vì không muốn cha tôi phải chịu tội... Lập tức phải đến phiên cha tôi rồi, thôn trường, chúng tôi cũng là không còn cách nào khác."
Nghe được lời nói của Trương lão nhị, sắc mặt Vương Quốc Đống biến hóa một chút, lập tức nặng nề thở dài một hơi: “Được rồi, đều đừng nói nữa, đưa chú Trương trở về đi."
Người nhà họ Trương đưa ông lão trở về, các thôn dân kia mặc dù bất mãn nhưng cuối cùng cũng đều lần lượt tản đi. Nhưng mà ngay ở giao lộ cách đó không xa, có một bóng người còng lưng đứng nhìn, sau khi thấy rõ cuối cùng liền xoay người chậm rãi rời khỏi.
"Quốc Đống, có khách tới nhà, chính là bé hai đó, ông còn nhớ cô bé không?"
Vương Quốc Đống nghe được lời nói của vợ mới chú ý tới đám người Phương Minh, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào trên người Trương Thục Kỳ.
"Chính là bé hai nhà bà nha sao?"
"Chào bác Vương."
Trương Thục Kỳ cười ngọt ngào, tiến lên chào hỏi.
"Thật đúng là cháu nha, cháu cái đứa bé này đúng là con gái mười tám thì thay đổi hẳn, ngay cả chú thiếu chút nữa cũng đã nhận không ra."
Vương Quốc Đống cười ha ha một tiếng, thấy vợ mình nháy mắt ra hiệu, lại thấy con trai đang len lén nhìn Trương Thục Kỳ, trong lòng ông ta liền hiểu rõ, con mình hẳn là thích Trương Thục Kỳ rồi, mà vợ của mình cũng có ý nghĩ này.
"Đến đến, mọi người vào nhà đi, bên ngoài quá nóng."
Vương Quốc Đống kêu gọi mọi người vào sân, chẳng qua đúng lúc này Phương Minh lại trực tiếp mở miệng hỏi: "Chú Vương, người nhà này vì sao phải khiến ông lão giả chết vậy? Cháu thấy dựa vào những lời bọn họ nói lúc trước, hình như là có chuyện gì khó nói."
Ánh mắt của Vương Quốc Đống nhìn về phía Phương Minh, ông ta có ấn tượng thật sâu với Phương Minh, vừa rồi chính là chàng trai này mở miệng mới khiến chuyện của nhà họ Trương bị bại lộ, hơn nữa nếu như không nhờ có chàng trai này, chỉ sợ chú Trương đã bị ngạt thở chết tươi trong quan tài.
"Cái này..."
Nhưng dù vậy, Vương Quốc Đống vẫn không muốn nói ra chuyện của nhà họ Trương, bởi vì chuyện này có liên quan đến một bí mật to lớn của thôn xóm bọn họ.
"Ai biết được, mọi nhà đều có một chút việc khó nói đi, người làm thôn trưởng như chú đây cũng không thể quản mấy việc riêng tư như vậy."
Thấy Vương Quốc Đống không đề cập tới, Phương Minh cũng là cười cười cho qua, không tiếp tục truy hỏi nữa, mà cậu cũng không nói cho Vương Quốc Đống, chuyện quan tài ngã trên mặt đất tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, là có người cố ý làm như vậy.
Nhà họ Vương có hai căn nhà, một là căn nhà cũ ở trong sân này, ngoài ra còn có một căn nhà mới. Tới chiều, mẹ của Vương Thiên liền đi về phía nhà mới trải giường chiếu cẩn thận, cực kỳ nhiệt tình dặn dò bọn họ nhất định phải ở lại chơi thêm vài ngày.
...
Buổi tối, phía bên bờ đảo, Phương Minh cùng Diệp Tử Du hai người đón gió biển dạo bước trên bờ cát.
"Phương Minh, em luôn cảm thấy thôn dân trên cái đảo này có chút không đúng, cứ như họ đang cất giấu một bí mật lớn nào đó vậy."
Diệp Tử Du không phải là một người nhiều chuyện, nhưng cô lại là một người thích quan sát, những chuyện đã xảy ra trên đảo ngày hôm nay đều nói cho cô biết, cái đảo này có thể cất dấu một bí mật lớn.
"Có một tòa thành bị xưng là tội thành như thế ở đây, thôn này nhất định là có bí mật gì mà người ngoài không biết, hơn nữa chuyện quan tài bị ngã ngày hôm nay cũng không phải ngoài ý muốn, là có người cố ý làm như vậy, mục đích của người này hoặc là muốn mọi người phát hiện trong quan tài có người sống, hoặc chính là muốn giết chết ông lão kia, khiến đối phương từ chết giả biến thành chết thật."
Lời nói của Phương Minh khiến Diệp Tử Du cảm thấy kinh ngạc, nếu nói như vậy, cái đảo này thật là không đơn giản.
Gió biển nổi lên mang theo tiếng sóng biển, mà đúng lúc này hai tai của Phương Minh đột nhiên lại dựng đứng lên, làm vẻ tỉ mỉ lắng nghe âm thanh, Diệp Tử Du cảm thấy khó hiểu một chút, thế nhưng không lâu sau cũng làm ra hành động giống hệt Phương Minh.
Ở bên trong gió biển này, có tiếng ca thanh thúy truyền đến.
"Chị hải dương thật mỹ lệ, tiếng chuông thanh thúy, vỏ sò xinh đẹp, đứa bé xinh xắn ngồi thành hàng."
Tiếng đứa bé hát bài đồng dao vang lên khiến Diệp Tử Du cảm thấy khó hiểu, đã trễ thế này còn có đứa bé đến hát bên bờ biển sao? Cha mẹ đứa bé sao lại vô tâm như vậy?
Ánh mắt của Phương Minh cũng dừng ở một phương hướng, tròng mắt co rút lại một chút, cậu có thể thấy rõ ràng, ở phía trước có một bóng người đang đứng bên bờ biển.
"Chúng ta cùng nhau nắm tay, đếm lấy vỏ sò nhìn sóng biển, đứa bé mang vớ trắng đi vào trong biển, đứa bé lưng cõng búp bê vùi vào trong cát."
"Một cái nha hai cái nha ba cái nha, bốn cái nha năm cái nha sáu cái nha, xoay vòng quanh, vỗ vỗ tay, hây dza hây dza, lại ngã xuống ba cái."
"Một cái nha một cái bị đưa đi, một cái nha một cái bị giam, còn có một cái nha đã trở về, đã trở về..."
Giọng ca ngây thơ vui vẻ của bé gái vang lên, nhưng mà nội dung bên trong ca từ lại khiến Diệp Tử Du cảm thấy có chút sợ, Phương Minh nhíu mày lại, sau một khắc liền chạy nhanh tới phía trước, song khi cậu chạy đến vị trí nơi đã nhìn thấy bóng người lúc nãy, lại phát hiện ở nơi ấy không có người nào.
Âm thanh bài đồng dao cũng biến mất rồi, toàn bộ bờ biển chỉ còn lại tiếng sóng biển, nếu như đổi lại là những người khác phỏng chừng vẫn còn cho là mình bị ảo giác.
"Phương Minh, vừa là có cô bé đang hát đúng không?"
Diệp Tử Du đuổi theo, chưa dám xác định mà hỏi, nhưng mà Phương Minh lại chỉ lắc đầu: “Anh cũng chưa dám xác định, chẳng qua hiện tại anh có thể chắc chắn một điều, thôn này tuyệt đối không đơn giản."
Bởi vì bài đồng dao này xuất hiện khiến Phương Minh cùng Diệp Tử Du không có hứng thú tiếp tục đi dạo, hai người đi về phía nhà mới của nhà họ Vương, thế nhưng đang lúc đi trên đường, đột nhiên lại thấy rất nhiều thôn dân cùng nhau chạy về một phía, trong số này cũng có cả Vương Quốc Đống.
"Phương Minh, trong nhà ông lão đã giả chết hôm nay dường như có chuyện rồi, chúng ta cùng đi xem xem?"
Đám người Trần Trạch bọn họ cũng ở đây, thấy Phương Minh cùng Diệp Tử Du đi về tới, Trần Trạch nói đơn giản một chút tình huống, thì ra mới vừa mới có người chạy tới nhà mới của nhà họ Vương tìm Vương Quốc Đống, nói nhà họ Trương đã xảy ra chuyện lớn.
"Đi."
Phương Minh gật đầu, đoàn người đi theo phía sau thôn dân hướng về phía nhà họ Trương.
Nhà họ Trương ở một góc trong thôn, lúc này đèn đuốc sáng trưng, có rất nhiều thôn dây vây quanh cửa nhà, song khi đám người Phương Minh chạy đến, những thôn dân này vẫn chỉ vây quanh cửa lớn nhà họ Trương nghị luận ầm ĩ, nguyên một đám trên mặt đều hiện lên vẻ sợ hãi, mặc dù ở đây thế nhưng không người nào dám tới gần.
Chen qua đám người, ánh mắt của Phương Minh nhìn về phía bên trong cửa lớn nhà họ Trương, vừa nhìn, tròng mắt của cậu liền co rút lại một chút, ở bên trong cửa lớn nhà họ Trương, ông lão đã giả chết kia lúc này đang ngồi thẳng đờ ở trên mặt đất, cả người ướt đẫm, mà quỷ dị nhất là ở trên chân của ông lão này dĩ nhiên còn mang một đôi vớ màu trắng.
Con ngươi của ông lão tử trợn trừng, nét mặt già nua cực kỳ vặn vẹo, phảng phất như lúc còn sống ông ta đã nhìn thấy một màn vô cùng đáng sợ khiến ông ta hỏng mất.
"Phương Minh." Diệp Tử Du đang đứng bên cạnh đột nhiên kéo kéo góc áo của Phương Minh, sau đó nhẹ giọng nói: "Anh còn nhớ rõ bài đồng dao chúng ta vừa nghe thấy ở bờ biển không?"
Tròng mắt của Phương Minh co rút lại một chút, trong đầu nhanh chóng nhớ lại một câu hát bên trong bài đồng dao: "Chúng ta cùng nhau nắm tay, đếm lấy vỏ sò nhìn sóng biển, đứa bé mang vớ trắng đi vào trong biển, đứa bé lưng cõng búp bê vùi vào trong cát."
Đứa bé mang vớ trắng đi vào trong biển!
Ông lão kia mang vớ trắng, mà quần áo trên người cũng là ướt đẫm, giống như vừa ngâm ở trong nước vậy, hình dạng của ông ta lúc này giống y như một câu kia trong bài đồng dao, điểm khác biệt duy nhất là đứa bé biến thành một ông già.
"Này... Này tại sao có thể như vậy?"
"Vì sao vẫn không thể tránh thoát?"
Trên gương mặt đám người nhà họ Trương hiện ra vẻ thống khổ, nỉ non tự nói, lúc này Vương Quốc Đống cũng đi vào bên trong cửa lớn nhà họ Trương, Phương Minh do dự một chút cũng đi vào theo.
"Chuyện gì xảy ra?" Vương Quốc Đống mở miệng hỏi.
"Thôn trường, sau khi cha tôi ăn cơm tối xong, một người ngồi ở trong sân hóng gió, chúng tôi cũng không quá để ý tới ông ấy, thật không ngờ mới chỉ mười phút mà cha tôi đã trở thành như vậy."
Trương lão nhị sắc mặt tái nhợt, ánh mắt có chút lóe lên: “Thôn trường, ngày hôm nay lúc trở lại cha tôi liền nói cho chúng tôi biết, lúc này đây ông ấy là tránh không thoát..."
"Đừng nói bậy!"
Vương Quốc Đống cắt đứt lời nói của Trương lão nhị, nhưng mà đúng lúc này giọng nói của Phương Minh lại vang lên: “Chúng ta cùng nhau nắm tay, đếm lấy vỏ sò nhìn sóng biển, đứa bé mang vớ trắng đi vào trong biển, đứa bé lưng cõng búp bê vùi vào trong cát."
Ngay khoảnh khắc khi nghe thấy Phương Minh niệm bài đồng dao, sắc mặt Vương Quốc Đống thay đổi, trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Phương Minh, nhưng mà Phương Minh lại không thèm để ý chút nào, chỉ nói: "Đây là bài đồng dao tôi vừa nghe thấy ở bờ biển đấy, chú Vương, tôi cảm thấy ông nên nói hết mọi chuyện ra đi, bởi vì rất có thể còn có người phải chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận