Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 190: Cơ duyên to lớn

Chương 190: Cơ duyên to lớn
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
dịch: Nguyệt Ẩn Các
----------------------
Trường Sinh Quán Tưởng Hoa!
Trường Sinh Thảo biến dị, sinh trưởng tại nơi có đại năng cường giả ngộ đạo, hấp thụ đạo chi tinh hoa, ngưng tụ quán tưởng chi thân, nghìn năm hiếm gặp.
Đây chính là miêu tả về Trường Sinh Quán Tưởng Hoa trong truyền thừa Vu Sư.
Dựa theo truyền thừa Vu Sư, Trường Sinh Thảo thường sinh trưởng trên vách đá, mà các bậc đại năng thời cổ đại lại thường ngồi trên núi đá ngộ đạo hoặc minh tưởng, thời gian lâu dài Trường Sinh Thảo sinh trưởng ở đó cũng bị cảm nhiễm mà sinh ra biến dị, trở thành Trường Sinh Quán Tưởng Hoa.
Nói trắng ra sở dĩ Trường Sinh Thảo có thể biến dị tạo thành Trường Sinh Quán Tưởng Hoa cũng không phải dựa vào tự thân, mà nó bị ngoại vật ảnh hưởng. Giống trong Phật giáo có Thích Già Ma Ni ngộ đạo dưới gốc bồ đề, những chú chim đậu ở trên gốc bồ đề, chính gốc bồ đề hay những con kiến dưới đất quanh đó đều nhiễm phật pháp, sau đó đột phá phàm thân, trở thành kim cang hộ pháp của Phật giáo.
Kỳ thật đừng nói Trường Sinh Quán Tưởng Hoa, cho dù là khối nham thạch mà bậc đại năng cường giả đã tĩnh tọa cũng nhiễm linh khí, cho dù không thể tự thân thoát thai trở thành vật có linh trí nhưng nó chính là tài liệu để điêu khắc linh khí.
Đương nhiên đây chỉ là những miêu tả về Trường Sinh Quán Tưởng Hoa, thứ khiến Phương Minh kích động chính là công dụng của nó.
Trường Sinh Quán Tưởng Hoa có sinh mệnh vô cùng cường ngạnh, gặp nước thì dương khai(1), nếu thả Trường Sinh Quán Tưởng Hoa vào nước thì lá cây sẽ nở rộ, phóng xuất một cỗ sinh cơ vô cùng mạnh mẽ. Mặc dù bình thường không thể nhìn thấy cỗ sinh cơ này thế nhưng nếu như ở sống chung lâu dài với nó, huyết khí trong cơ thể sẽ trở nên tràn đầy, không kém những gốc Nhân Sâm trăm năm một chút nào.
(1)Khai: mở
Thế nhưng đây chưa phải là tất cả, điểm thần kỳ nhất của Trường Sinh Quán Tưởng Hoa chính là khi máu rơi trên người nó, Trường Sinh Quán Tưởng Hoa sẽ nở rộ theo hướng ngược lại, mà lúc này cho dù là bất kỳ phái nào, từ Đạo giáo cho tới Phật giáo… Nếu nhập định thì sẽ có thu hoạch không thể tưởng được!
Rửa tay, tĩnh tâm.
Phương Minh ngồi xếp bằng theo tư thái tĩnh tọa, rất nhanh đã tiến vào trạng thái tu luyện.
Lần này Phương Minh không cảm ứng ngôi sao trên trời mà dồn tất cả lực chú ý vào gốc Trường Sinh Quán Tưởng Hoa.
Trường Sinh Quán Tưởng Hoa, mỗi người minh tưởng đều sẽ có được một hiệu quả khác biệt, vì vậy Phương Minh trong lòng tràn ngập chờ mong, không biết bản thân sẽ minh tưởng được gì.
Ga giường, ngăn tủ, thảm…
Tất thảy ngoại vật đều biến mất khỏi mắt Phương Minh, gốc Trường Sinh Quán Tưởng Hoa từ từ lớn dần trước mắt cậu, cho đến khi nó chiếm trọn tầm mắt.
Trong thế giới của Phương Minh bây giờ chỉ còn tồn tại duy nhất một gốc Trường Sinh Quán Tưởng Hoa đang lẳng lặng phiêu phù.
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng giây, sau đó hai mắt Phương Minh bắt đầu sáng lên. Trong tầm mắt cậu, gốc Trường Sinh Quán Tưởng Hoa vốn dĩ đứng im đang bắt đầu chậm rãi xoay tròn, cành lá của nó cũng bắt đầu từ từ mở rộng, cuối cùng triệt để bao trùm ánh mắt của Phương Minh!
Ầm ầm!
Giống như khai thiên tích địa, khi ánh mắt của cậu lại xuất hiện tia sáng một lần nữa, Trường Sinh Quán Tưởng Hoa đã biến mất không còn, thay vào đó là một bóng người.
Một bóng người quay lưng đứng trước mặt cậu!
Một bóng người cực kỳ to lớn, mặc dù bóng người này chỉ đứng yên nơi đó nhưng vẫn có thể dẫn tới sấm sét vang dội, vô số tia sét rơi xuống chung quanh người đó, bảo vệ người đó như binh sĩ bảo vệ quân vương.
“Đây là ai?”
Trong đầu Phương Minh hiện lên một tia nghi vấn, sau mười lăm phút bóng người đó đã biến mất, tới khi Phương Minh tiếp tục nhìn thấy thì không còn là bóng người to lớn mà là thân ảnh của Phật Thích Ca.
Phật Thích Ca chân đạp thất thải pháp liên đứng ở nơi đó, vẫn là quay lưng về phía Phương Minh nhưng thời gian ông ấy xuất hiện ngắn hơn người trước.
Trong lòng Phương Minh cuối cùng đã hiểu, đây chính là những hình ảnh mà Trường Sinh Quán Tưởng Hoa đã từng nhìn thấy, nói cách khác nơi nó sinh trưởng đã từng có hai vị cường giả tới đó tu luyện.
Một người đàn ông có sấm sét bầu bạn, còn có Phật Thích Ca…
Chỉ là không biết đây đã là chuyện từ năm tháng nào, Trường Sinh Quán Tưởng Hoa muốn biến dị ít nhất cũng phải cần nghìn năm, nói cách khác đây đều là những cường giả từ nghìn năm trước!
Hình ảnh lại thay đổi, xuất hiện trước mặt Phương Minh là một tòa bảo tháp, bảo tháp cao tới tận trời không thể thấy rõ bao nhiêu tầng, Phương Minh chỉ có thể nhìn thấy mười sáu tầng trước khi nó chạm tới đám mây.
Phía dưới đám mây có mười sáu tầng, phía trên đám mây thì không thể biết được.
“Đây là bảo tháp gì?”
Phương Minh hơi kinh ngạc, bởi vì nháy mắt khi bảo tháp xuất hiện cậu rõ ràng cảm thấy thần hồn của bản thân run sợ, thậm chí khi cậu chăm chú quan sát tầng thứ nhất của bảo tháp, toàn thân trở nên hư thoát(2), sau đó lại cảm thấy cả người nhẹ bẫng, hình ảnh xung quanh cũng thay đổi.
(2)Hư thoát: mệt lả, không còn chút sức lực
Vẫn ở gian phòng trong khách sạn.
Thế nhưng Phương Minh lại có thể nhìn thấy bản thân đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, lại nhìn thấy gốc Trường Sinh Quán Tưởng Hoa lẳng lặng nở rộ trước người cậu.
“Đây chính là hồn phách xuất khiếu sao?”
Trong mắt Phương Minh lóe lên tinh quang, hồn phách xuất khiếu không giống với hồn phách ly thể, khi thân thể con người suy yếu lại gặp phải một số nguy hiểm ngoài ý muốn hồn phách cũng có thể ly thể.
Giống như khi chúng ta nói chuyện vẫn hay nói đùa một câu: Sợ mất hồn!
Mặc dù ly thể cùng xuất khiếu chỉ chênh lệch một chữ nhưng lại khác nhau một trời một vực.
Xuất khiếu là hồn phách chủ động rời khỏi cơ thể, bất kỳ lúc nào cũng có thể quay trở lại thân thể của mình, mà lại không có bất kỳ tổn hại gì. Thế nhưng ly thể thì khác, cho dù có thể triệu hồi hồn phách trở lại cơ thể thế nhưng hồn phách lúc này sẽ trở nên bất ổn, thậm chí còn bị tổn thương, ít nhất thì cũng phải bị ốm một trận.
Phương Minh muốn cầm thử chén rượu trên bàn thế nhưng lại không thể cầm được.
“Quả nhiên mặc dù hồn phách có thể xuất khiếu, thế nhưng bản thân mình lại không tu luyện thần hồn chi thuật, vì vậy hồn phách lúc này chẳng khác gì quỷ hồn vừa mới chết, không có chút lực lượng nào.”
Mặc dù có chút tiếc nuối thế nhưng Phương Minh cũng không để ý nhiều, hồn phách xuất khiếu đã là một loại kỳ ngộ vô cùng lớn rồi, lấy cảnh giới hiện tại của cậu tuyệt đối không thể nào làm được loại chuyện này, trừ khi đạt tới lục tinh Vu Sư.
Thế nhưng mượn nhờ Trường Sinh Quán Tưởng Hoa lại khiến cho cậu có thể sớm đạt tới một bước thần hồn xuất khiếu!
“Rốt cuộc bảo tháp này có lai lịch gì, mặc dù cậu chỉ mới nhìn tầng một thôi đã có thể hồn phách xuất khiếu, nếu như có thể nhìn thấy tầng thứ hai cùng tầng thứ ba mà nói…”
Phương Minh không dám tưởng tượng tiếp nữa, cậu có thể xác định rõ ràng bảo tháp này tuyệt đối là một kiện chí bảo!
“Nghe đồn Phật giáo có một tòa Thiên Phật bảo tháp, Đạo giáo có một tòa Tam Thanh bảo tháp, hai tòa bảo tháp này đều là chí bảo của hai giáo. Nhưng mà nghe đồn nếu không phải người có cảnh giới cao thâm tuyệt đối không thể nào nhìn thấy hai tòa bảo tháp này được, chẳng lẽ bởi vì hai tòa bảo tháp này không phải là vật thật mà phải minh tưởng mới có thể thấy?”
Phương Minh suy đoán trong lòng, dựa vào tình huống của tòa bảo tháp trước mắt thì rất có khả năng tin đồn này là thật, hai tòa bảo tháp này thật ra không phải là thực thể, chỉ khi nghiên cứu kinh văn của Đạo giáo và kinh văn của Phật giáo tới một mức độ cao thâm, khi quan tưởng nó sẽ tự động hiện ra.
Thế nhưng chính suy đoán này lại khiến Phương Minh kinh ngạc, chẳng lẽ bảo tháp mà cậu minh tưởng được từ Trường Sinh Quán Tưởng Hoa lại có cùng cấp độ với hai tòa bảo tháp kia sao?
Nếu thật sự như vậy thì cậu lời to rồi!
Gặp phải cơ duyên to lớn như vậy khiến Phương Minh bây giờ đang trong trạng thái hồn phách cũng không nhịn được mà run rẩy.
Hít một hơi thật sâu để khôi phục tâm tình, Phương Minh cũng biết rõ mặc kệ lại lịch của bảo tháp này có to lớn tới mức nào, cậu cũng không thể lãng phí cơ hội hồn phách xuất khiếu lần này như vậy được.
Bởi vì đây chính là cơ hội vô cùng hiếm có để cậu tu luyện hồn phách!
Mặc dù tu luyện có rất nhiều đường, nhưng càng về sau thì càng chính là trăm sông đổ về một biển, cho dù là giáo phái nào thì cuối cùng vẫn phải tu luyện hồn phách.
Chỉ là mỗi giáo thì có một tên gọi khác biệt, Đạo giáo gọi là thần hồn, Phật giáo gọi là Kim thân.
Hồn phách cường đại đối với người tu luyện có tác dụng làm chơi ăn thật, ví như đối với Phương Minh, nếu cậu có hồn phách cường đại thì khi cảm ứng tinh thần sẽ có thể kiên trì thời gian lâu hơn, càng có khả năng cảm ứng được nhiều ngôi sao hơn, do đó tinh huy hấp thụ được cũng sẽ nhiều hơn.
Đây chính là tác dụng của hồn phách cường đại, còn tác dụng của hồn phách xuất khiếu chính là cậu có thể cảm thụ tỉ mỉ thế giới này hơn, dùng một phương thức tồn tại khác để cảm thụ từ trường của thế giới này.
Cùng là chén rượu của cùng một quán rượu, thế nhưng khi nhìn bằng thân thể sẽ có cảm nhận khác hẳn so với khi nhìn bằng hồn phách, dạng thứ nhất chỉ có thể nhìn thấy vật chết, mà dạng thứ hai có thể cảm nhận được từ trường do chén rượu tạo ra.
Mặc dù rất nhỏ nhưng có tồn tại.
Vạn vật đều có khí tràng của riêng mình, mà khí tràng mỗi vật mỗi khác. Mỗi vật thể di động đều có thể thay đồi khí tràng của không gian, thay đổi cách thức lưu động của khí tràng.
Phương Minh phát hiện hồn phách xuất khiếu có thể làm cho cậu cảm nhận khí tràng rõ ràng hơn, là trợ lực to lớn vô cùng trên phương diện nâng cao trình độ phong thủy của cậu.
Tầm Long điểm huyệt dựa vào điều gì chứ? Chính là dựa vào sự nắm bắt khí tràng, căn cứ quỹ tích của sông núi để tìm ra trung tâm hội tụ khí tràng!
“Đáng tiếc hiện tại bản thân mình không thể nào rời khỏi phòng.”
Chỉ mới tới gần cửa sổ Phương Minh cũng có thể cảm nhận được một cỗ khí nóng bức vô cùng đập vào mặt, đây chính là dương khí do mặt trời tỏa ra, dựa vào năng lực của hồn phách cậu hiện tại chỉ sợ đứng dưới ánh nắng mặt trời không tới ba phút liền sẽ tiêu tán thành mây khói luôn.
Sau mười lăm phút hồn phách của cậu lại quay về cơ thể, cậu có thể cảm nhận được giới hạn của hồn phách, nếu tiếp tục ở ngoài có thể dẫn tới thần hồn bị thương tổn.
Sau khi hồn phách trở về Phương Minh mở to mắt, không tiếp tục nhìn chằm chằm gốc Trường Sinh Quán Tưởng Hoa này nữa, bởi vì ngay khoảnh khắc khi hồn phách nhập thể cậu cảm nhận được khí tức bên ngoài cửa có biến hóa, rõ là có người đang đi về phía bên này.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, Phương Minh bỏ lại Trường Sinh Quán Tưởng Hoa vào ly rượu, lại cất trong ngăn kéo cẩn thận rồi mới đi ra mở cửa.
Ngoài cửa, vẻ mặt của Lăng Sở Sở lạnh lùng vô cùng, mà Tôn Lợi Dân cùng hai người Vu Hải Dương lại lộ vẻ xấu hổ, chỉ có một mình Hoa Minh Minh vẫn là bộ dáng không tim không phổi.
“Lúc nãy bọn họ đi tới chào hỏi Dược Vương kia, thế nhưng lại bị người ta trực tiếp ngó lơ không thèm để ý tới.”
Hoa Minh Minh nói sơ qua tình huống, chuyện này khiến Phương Minh nhíu mày, mà Lăng Sở Sở thì tự nhiên đi vào phòng, ngồi trên ghế sa lon trầm giọng: “Khẳng định trong chuyện này có nguyên nhân gì đó mà chúng ta không biết, nếu không thái độ của Dược Vương tuyệt đối không thể đảo ngược mau như vậy.”
Trước khi buổi lễ khai mạc bắt đầu, mặc dù Dược Vương cũng không nhiệt tình gì khi đối diện với bọn họ thế nhưng ngoài mặt vẫn phải chào hỏi đấy, vậy mà chỉ một lát sau lại trực tiếp coi bọn họ như không khí luôn.
Mấu chốt nhất là lúc đó có rất nhiều người nhìn thấy, chỉ sợ sau này tất cả mọi người trong giới y dược đều sẽ biết Dược Vương không vừa mắt Nghiễm Niên đường của bọn họ!
Nếu vì chuyện này mà những thương nhân trong giới trung y không chào đón Nghiễm Niên đường nữa, như vậy vấn đề sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận