Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 597: Thanh kiếm lớn cùng tay gãy

Chương 597: Thanh kiếm lớn cùng tay gãy
Trong khoảnh khắc khi Phương Minh đứng lên, máu ở lỗ chân lông khắp cơ thể bắt đầu đóng vảy, cuối cùng trong thời gian mấy phút ngắn ngủi đã triệt để bóc ra, khôi phục như lúc ban đầu.
"Đại nạn không chết tất có hậu phúc!"
Đôi mắt Phương Minh lóe lên tia sáng kỳ dị, lần này sau khi thân thể phục hồi như cũ, cậu có thể rõ ràng cảm thụ được tố chất thân thể của mình lại tăng lên rồi.
Đây là sau khi thân thể đến cực hạn lại được đề thăng, chẳng qua Phương Minh cũng biết loại chuyện này chỉ có thể làm một lần như thế, bởi vì làm như vậy quá nguy hiểm, không phải nắm chắc vạn phần tuyệt đối không thể làm.
Thân thể phục hồi như cũ, Phương Minh đưa mắt nhìn lên thanh kiếm lớn sau người, thời gian mấy ngày này, cậu vừa cố gắng phục hồi như cũ đồng thời cũng đang chịu đựng kiếm khí cọ rửa, đối với kiếm khí của thanh kiếm lớn này đã hết sức quen thuộc.
"Thử xem đi, biết đâu có thể tới gần thì sao?"
Đã không còn thương thế, Phương Minh bắt đầu có ý muốn tới gần thanh kiếm kia, trầm ngâm một lúc cuối cùng cậu quyết định thử dò xét một chút, nếu là thật không cách nào tới gần vậy thì buông tha là được rồi.
Từng bước từng bước đi về phía trước kiếm lớn, Phương Minh cẩn thận từng li từng tí, chỉ cần kiếm khí này xuất hiện điểm gì đó không đúng, cậu sẽ lùi lại ngay lập tức.
Nhưng mà mới đi không được mười bước, sắc mặt Phương Minh bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi, bởi vì tại thời khắc này kiếm khí do thanh kiếm lớn tản ra xuất hiện biến hóa, trong mắt cậu thấy rõ kiếm lớn kia nhấc ngang sau đó bổ về phía cậu một cái.
So sánh với thanh kiếm lớn, thân thể của cậu giống như một chiếc thuyền nhỏ giữa đại dương mênh mông, thậm chí không kịp chạy trốn, mắt thấy bản thân sẽ bị kiếm lớn kia bổ trúng thì đột nhiên đúng vào lúc này, ấn ký Trường Sinh Quan Tưởng Hoa nơi ngực Phương Minh hiện lên, một tòa bảo tháp xuất hiện ở phía sau Phương Minh.
Bảo tháp xuất hiện, thanh kiếm lớn vốn đang phóng đại trong mắt Phương Minh biến mất không thấy, mặc dù thanh kiếm lớn kia vẫn đang cắm ở nơi đỉnh núi nhưng điều càng quỷ dị là ngay tiếp theo những kiếm khí do thanh kiếm tản ra đều biến mất.
"Chuyện gì xảy ra?"
Phương Minh nhận ra được phía sau hiện lên bảo tháp, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, bảo tháp tự động xuất hiện đã đủ khiến cậu kinh ngạc, thế nhưng điều khiến cậu không nghĩ tới là bảo tháp này lại có thể khắc chế thanh kiếm lớn, không đúng, nói chính xác hơn là khắc chế kiếm khí do thanh kiếm lớn tản ra.
Nhưng mà điều càng làm cho Phương Minh khiếp sợ vẫn còn ở phía sau, thanh kiếm lớn kia có lẽ cảm nhận được khiêu khích, một tiếng kiếm minh rung trời vang vọng mảnh thiên địa này, Phương Minh trong nháy mắt ngũ khiếu chảy máu, tiếng kiếm minh này cơ hồ khiến màng nhĩ của cậu bị đâm rách.
Kiếm khí lại một lần nữa tràn ngập, hơn nữa lần này còn kinh khủng hơn lúc đầu, cùng lúc đó cả ngọn núi cũng cũng bắt đầu lung lay, rỉ sắt phía trên thanh kiếm lớn lại có dấu hiệu rơi xuống.
Rầm!
Một miếng rỉ sắt lớn như ngọn núi rơi xuống, mà đây chỉ như người đi trước thổi kèn xung phong, toàn bộ rỉ sắt trên thân thanh kiếm lớn này không ngừng bóc ra, giống như từng ngọn núi rơi xuống đỉnh núi này.
Đã không có rỉ sắt, thanh kiếm lớn lộ ra diện mạo vốn có, đó là một thanh thiết kiếm tràn ngập phù văn, chỉ nhìn lướt qua Phương Minh lập tức thu hồi ánh mắt, bởi vì sau khi nhìn thấy phù văn kia, cậu có một loại cảm giác thoát lực muốn ngất.
Chỉ có một loại nguyên nhân khiến cậu gặp phải loại tình huống này, đó chính là những phù văn này vượt qua cực hạn mà cảnh giới hiện tại của cậu có thể quan sát, mạnh mẽ xem tiếp đừng nói ngất đi, thậm chí rất có thể sẽ làm bị thương căn cơ.
Thanh kiếm lớn khôi phục vinh quang, nhưng mà bảo tháp sau lưng Phương Minh đồng dạng cũng có biến hóa, vốn dĩ bảo tháp này chỉ cao cỡ Phương Minh trong nháy mắt đạt tới mấy trăm trượng, trực tiếp đè ép cự kiếm kia.
Ầm ầm!
Kiếm khí cùng bảo tháp tản mát ra kim quang đụng vào nhau, không ngờ lại dẫn động tiếng sấm, toàn bộ trời cao gió cuốn mây tan, từng đạo tiếng sấm vang vọng đại địa.
Lần này không chút do dự nào, Phương Minh trực tiếp chạy nhanh về phía chân núi, bởi vì bất kể là bảo tháp hay là thanh kiếm lớn đều không phải là thứ mà với khả năng của cậu hiện tại có thể trêu chọc nổi, có một câu “thần tiên đánh nhau phàm nhân mang họa”, nếu như bị kẹp ở giữa hai người này, tuyệt đối không có kết cục tốt.
Nhưng mà điều khiến Phương Minh không nghĩ tới là, cậu chạy ra ngoài chưa được mười mét đột nhiên một vệt kim quang rơi vào trên người của cậu, lại sau đó cậu phát hiện thân thể của mình bắt đầu bay lên, hơn nữa còn là bay về phía thanh kiếm lớn kia.
"Đại ca, không cần phải như vậy chứ?"
Nhìn thanh kiếm lớn không ngừng phóng đại ở trong ánh mắt, Phương Minh cười khổ quay đầu liếc nhìn bảo tháp, không cần nghĩ cậu cũng biết là bảo tháp khống chế cậu bay về phía thanh kiếm lớn.
Chỉ là bảo tháp muốn làm gì? Lực lượng của chính mình căn bản không có cách nào chống lại thanh kiếm lớn này mà?
Nghi ngờ của Phương Minh rất nhanh đã được giải đáp, thân thể của cậu bay về phía thanh kiếm lớn, cuối cùng dĩ nhiên lại bay đến phía trên nhất, đã có thể thấy chuôi kiếm rồi.
"Này làm sao có thể?"
Ngay khoảnh khắc khi nhìn thấy rõ chuôi kiếm, tròng mắt của Phương Minh trong nháy mắt phóng đại, mang trên mặt vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, bởi vì ở trên chuôi kiếm này có một cánh tay gãy, một đoạn tay gãy to lớn, cánh tay bị gãy này vững vàng cầm chuôi kiếm, cho dù đã qua năm tháng vô tận, vẫn không buông ra.
"Đây là chủ của thanh kiếm lớn?"
Chấn động qua đi, Phương Minh bắt đầu suy đoán, đây là suy nghĩ có khả năng chính xác nhất, nhưng cậu không cách nào tưởng tượng rốt cuộc là chấp niệm lớn tới cỡ nào, mới có thể ở trong năm tháng dài dòng vô tận này, vẫn như cũ duy trì tư thế cầm kiếm?
Càng làm cho Phương Minh không cách nào tin là, uy lực của thanh kiếm lớn này đã lớn như thế, vậy thân phận người chủ của tay này là gì? Chẳng lẽ là cái gọi là thần linh?
Vậy là ai đã chém đứt cánh tay của thần linh này? Là thần linh khác?
Vô số nghi ngờ hiện lên trong đầu Phương Minh, chủ yếu là một màn trước mắt mang cho cậu chấn động quá lớn, lực đánh vào quá mạnh mẽ, thanh kiếm lớn, tay gãy, đây hết thảy không thể không khiến cậu tưởng tượng lan man.
Kim quang thôi động Phương Minh tiếp tục tiến lên, càng ngày càng gần cánh tay gãy kia hơn, thậm chí đến sau này Phương Minh đã có thể thấy mấy lỗ chân lông bên ngoài cánh tay gãy kia đã tróc ra, giống như đã hóa đá.
Sau cùng, thân thể của Phương Minh rơi vào trên cái tay gãy này, mà sau khi đến nơi này, kim quang bao phủ trên người của cậu mới biến mất.
"Ý gì?"
Phương Minh vẻ mặt bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía bảo tháp, bắt cậu đưa tới nơi này, bảo tháp này muốn cậu làm gì? Lấy cánh tay gãy kia ra khỏi chuôi kiếm sao?
Nghi ngờ của Phương Minh không được bảo tháp trả lời, bởi vì sau khi bảo tháp đưa cậu đến phía trên cánh tay gãy xong liền không nhúc nhích trôi nổi ở nơi đó, mà trên cánh tay gãy này, Phương Minh cũng không hề cảm thụ được áp bách của kiếm khí, hiển nhiên nơi này là một khu vực an toàn kiếm khí sẽ không tràn ngập đến.
"Có thể kiếm khí này cũng biết đây là tay của chủ nó, cho nên không dám phá hư."
Phương Minh khẽ thở dài một hơi, nhìn bàn tay gãy tựa như ngũ chỉ sơn, trong miệng khẽ lẩm bẩm nói: "Xấu hổ, đắc tội."
Nói xong, Phương Minh cúi người ba lần với cái tay gãy kia, sau đó cẩn thận chạy đến nơi ngón tay của bàn tay gãy, cố sức muốn đẩy ngón tay này ra khỏi chuôi kiếm.
Chỉ là rốt cuộc cánh tay gãy này đã hóa đá năm tháng khá dài, theo Phương Minh vừa hơi dùng sức, toàn bộ ngón tay cái đều hóa thành bụi phiêu tán trên không trung, gió núi thổi qua, biến mất ở chỗ sâu trong gió.
Bạn cần đăng nhập để bình luận