Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 691: Phong thủy luân chuyển

Chương 691: Phong thủy luân chuyển
Cháu nên gọi bác là bác cả!
Những lời này của Phương Thiên không những khiến Phương Minh sửng sốt, cũng làm cho tất cả mọi người ở hiện trường choáng váng, bởi vì bước chuyển ngoặt này tới quá nhanh, tựa như vòi rồng...
Phương Minh là người nhà họ Phương?
Đây là một kết quả khiến mọi người ở đây khiếp sợ, nếu như vậy, vậy vì sao trước đây khi nhà họ Mục khi truy sát Phương Minh, nhà họ Phương không ai đứng ra?
Hơn nữa đám người ở đây cũng phát hiện, vẻ khiếp sợ trên mặt Phương Minh cũng không khá hơn bọn họ là bao, nói rõ thân làm người trong cuộc Phương Minh cũng mộng bức cùng khiếp sợ y như bọn họ.
Trong số mọi người, muốn nói vẻ mặt ai phức tạp nhất thì đó chính là Phương Chiến cùng người nhà họ Mục.
Bị Phương Minh đánh bại khiến cho trong lòng Phương Chiến cực kỳ khó chịu, nếu như không phải bác cả nhà mình ngăn cản hắn đã sớm ra tay lấy lại danh dự, nhưng bây giờ bác cả lại nói cho hắn biết, Phương Minh cũng là người nhà họ Phương bọn họ, hơn nữa còn là người cùng thế hệ với hắn, đây chẳng phải là nói hắn lần này chắc chắn phải mất mặt rồi sao? Căn bản không hề cơ hội tìm trở về.
Phải biết rằng nhà họ Phương một quy tắc thép, đó chính là tộc nhân không được tùy tiện ra tay đấu nhau, bằng không bất kể địa vị tôn quý cỡ nào, đều sẽ phải chịu tộc quy nghiêm phạt, hơn nữa còn là trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc. Ngày trước nhà họ Phương cũng từng có một thiên tài, người này ỷ vào bản thân có thiên tư tuyệt luân, được các trưởng lão bên trên yêu thích, không để ý tộc quy lén phế bỏ một tộc nhân, hơn nữa tộc nhân kia còn không phải dòng chính, thiên phú tu luyện cũng chỉ bình thường, nhưng kết quả sau cùng vị thiên tài kia bị trưởng lão tự mình phế bỏ tu vi, sau đó nhốt ba mươi năm.
Cho nên, cho dù Phương Chiến có thiên phú cao tới đâu, hắn cũng không dám vi phạm tộc quy ra tay với Phương Minh, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải xác định Phương Minh thật sự là đệ tử của nhà họ Phương bọn họ.
"Bác cả, nếu như cháu nhớ không lầm, dường như nhà họ Phương chúng ta không có tộc nhân lưu lạc bên ngoài, các chú bác khi ra ngoài đi lại cũng càng không thể nào lưu chủng ở bên ngoài đấy, dù sao đây cũng là luật thép của nhà họ Phương chúng ta."
Phương Chiến mở miệng, dựa theo gia quy của nhà họ Phương, đệ tử trẻ tuổi nhà họ Phương rời núi đi lại, không cho phép tư định chung thân, cũng không cho phép lưu lại con nối dòng ở bên ngoài, bằng không một khi bị gia tộc phát hiện, sẽ phải chịu nghiêm phạt cũng không nhẹ hơn bao nhiêu so với tranh đấu trong tộc.
Chính là bởi vì có tộc quy này, do đó cho tới bây giờ nhà họ Phương không có tộc nhân lưu lạc bên ngoài, chẳng qua nếu như người trẻ tuổi nhà họ Phương có quen biết phụ nữ ở bên ngoài khác lại giấu giếm trong tộc thì sao? Chẳng lẽ loại tình huống này không thể xuất hiện sao?
Phương Chiến không biết gia tộc khác, thế nhưng hắn biết ở nhà họ Phương là tuyệt đối sẽ không xảy ra những chuyện như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, nhà họ Phương có một bảo bối, có người nói món bảo bối này cùng là thủy tổ nhà họ Phương lưu lại, mỗi một người nhà họ Phương từ khi sinh ra đều sẽ lưu lại tinh huyết ở bên trên, một khi có con cái cùng dòng máu ở bên ngoài mà nói, những trưởng lão kia liền có thể nhận ra được.
Món bảo bối này là cái gì thì Phương Chiến cũng không biết, toàn bộ nhà họ Phương cũng chỉ có các trưởng lão Thiên Cấp mới có tư cách biết cái này, ngoài ra những người được bồi dưỡng để kế thừa chức tộc trưởng đời kế tiếp mới có thể biết nhiều hơn một chút, nếu không cho dù là cường giả Địa Cấp đại viên mãn nhà họ Phương cũng hoàn toàn không biết.
"Đương nhiên bác biết, nhưng Phương Minh thực sự là em họ của cháu, hơn nữa vừa rồi bác đã thí nghiệm máu tươi của Phương Minh cùng bác, có thể hoàn mỹ dung hợp vào một chỗ, là huyết mạch nhà họ Phương không giả được."
Trong lời nói của Phương Thiên còn có điều giấu giếm, nếu như đổi lại đệ tử khác nhà họ Phương khẳng định là không thể nào có lưu huyết mạch ở bên ngoài, thế nhưng người kia khác biệt, phải biết rằng sở dĩ trước đây vị kia rời khỏi nhà họ Phương, trong đó có một bộ phận nguyên nhân là vì một cô gái.
Về phần món bảo bối trong tộc đó sở dĩ không hiện ra rõ ràng, đó là bởi vì trước đây vị kia đã lấy tinh huyết của bản thân đi, đã không có máu tươi của hắn, làm sao phía trên kia có thể hiện ra rõ ràng đời sau của hắn đây.
Phương Thiên nói xong lời này, đưa mắt nhìn về phía Phương Minh, mà giờ khắc này trên mặt Phương Minh đã không còn vẻ kinh ngạc, thay vào đó là vẻ suy tư.
Hắn tin tưởng Phương Thiên không nói láo, bởi vì không cần như thế, dù sao hắn chỉ triển lộ ra thiên phú tu luyện là Địa Cấp tầng hai, tuy rằng vừa đánh bại Phương Chiến, nhưng ở rất nhiều người xem ra chẳng qua cậu chỉ dựa vào thuật pháp mạnh mẽ đã vượt qua cảnh giới, thuộc về vận dụng thuật cấm kỵ.
Thiên phú tu luyện Địa Cấp tầng hai mặc dù không tệ, nhưng còn không đến mức khiến nhà họ Phương nhìn ở trong mắt, còn về thân phận sư phụ mình, ngay cả nhà họ Mục cũng dám ra tay với chính mình, làm sao nhà họ Phương lại để ý?
Kết hợp với lúc trước Phương Thiên lấy đi ba giọt tinh huyết của bản thân, Phương Minh gần như có thể xác định, hẳn bản thân mình thật sự là người nhà họ Phương.
Mình là người nhà họ Phương, mà sư phụ mình lại vừa lúc đặt tên cho mình là Phương Minh, trước đây sư phụ mình có nói qua, sau khi chính mình được truyền thừa Vu Sư, ông ấy liền không cách nào thôi diễn đến bất kỳ tin tức gì ở trên người mình nữa, thế nhưng ở trước đó, có lẽ sư phụ mình cũng đã từng thôi diễn cho mình, cho nên mới có một cái tên như vậy.
Hơn 20 năm trước, sư phụ mình đã có được thực lực Chí Tôn, Phương Minh không nghĩ rằng chuyện sư phụ thôi diễn quá khứ tương lai của mình sẽ làm khó sư phụ, cho nên việc sư phụ lấy họ tên cho mình như vậy đã có thể nói rõ một số vấn đề.
"Phương Minh, cháu thực sự người nhà họ Phương chúng ta, tình huống cụ thể đến lúc đó bác sẽ nói cặn kẽ nói cho cháu biết, chẳng qua dưới mắt nên giải quyết vấn đề của cháu trước."
Ánh mắt Phương Thiên chuyển hướng nhìn về phía tộc trưởng nhà họ Mục bên này, mà cao tầng nhà họ Mục cảm thụ được ánh mắt bất thiện của Phương Thiên, âm thầm run rẩy, một cỗ hối hận xông lên đầu.
Nếu như bọn họ biết Phương Minh là đệ tử nhà họ Phương, trước đây tuyệt đối sẽ không khiến Mục Võ ra tay với Phương Minh, cho dù Liêu Phàm đại nhân bởi vì có ân oán với Bổ Thiên Chí Tôn buộc phải ra tay đối phó Phương Minh, nhà họ Mục bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không nhúng tay trong đó.
Nếu như biết Phương Minh là người nhà họ Phương, cho dù việc này đã xảy ra, cho dù thật sự có tổng giám mục Giáo Hội phương Tây xuất hiện, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không phát thiếp anh hùng, mà sẽ lén vận dụng tất cả lực lượng nhà họ Mục tiêu diệt Phương Minh.
Hiện tại có nhà họ Phương ra mặt, nhà họ Mục bọn họ còn có thể làm gì được Phương Minh sao?
"Phương huynh, thù oán giữa Phương Minh cùng nhà họ Mục tôi tin tưởng anh cũng biết, mệnh của con cháu đệ tử nhà họ Phương các anh là mệnh, lẽ nào mệnh của con cháu đệ tử nhà họ Mục tôi lại không phải là mệnh sao? Huống chi hai người em trai của tôi đều đã chết hết rồi."
Tộc trưởng nhà họ Mục mở miệng, nhưng mà căn bản Phương Thiên không có ý định nể mặt hắn, trực tiếp cười lạnh nói: "Nhà họ Mục các người cả một gia tộc bắt nạt một mình cháu tôi không nói, tiểu nhân đánh không lại thì đại nhân tới, ngay cả chút mặt mũi cũng không cần, ông nói xem tôi đây có cần báo lên với trưởng lão nhà họ Phương chúng tôi, nói nhà họ Mục các người bắt nạt đệ tử tộc tôi, khiến trưởng lão tộc tôi tìm nhà họ Mục các người lý luận?"
Lời Phương Thiên nói vừa ra khỏi miệng, cao tầng nhà họ Mục biến sắc, nếu thật khiến trưởng lão nhà họ Phương ra mặt, vậy có nghĩa chuyện này sẽ biến thành chuyện giữa hai gia tộc là nhà họ Phương cùng nhà họ Mục, đến lúc đó nhà họ Mục bọn họ sẽ không có cách nào bình ổn chuyện này.
"Nói chung, mấy người đã chết của nhà họ Mục các người đều là gieo gió gặt bão, lúc này một mình tôi làm chủ ngừng vấn đề này tại đây, sau này nhà họ Mục các người không được tìm cháu tôi gây phiền phức, càng không cho phép có ý đồ gì, nếu không chờ đợi nhà họ Mục các người chính là một kích lôi đình của nhà họ Phương chúng tôi."
Người ở đây nghe thấy những lời Phương Thiên nói, vẻ mặt nguyên một đám cũng đều trở nên quái dị, ở mấy phút trước còn là nhà họ Mục lấy thế đè người đối phó Phương Minh, không nghĩ tới chỉ chớp mắt hình thức liền thay đổi.
Đều nói ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, phong thủy luân chuyển, nhưng bây giờ mới qua ba phút thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận