Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1091: Ai là người mạnh nhất dưới thiên vương (2)

Chương 1091: Ai là người mạnh nhất dưới thiên vương (2)
"Ha, lẽ nào tài phán trưởng không có một chút ý thức tôn ti gì sao, nhìn thấy thần tử cũng không hành lễ chào hỏi?"
Lời nói của Phương Minh khiến sắc mặt tài phán trưởng có chút khó coi, thân làm cao tầng của Giáo Hội đương nhiên hắn ta biết thân phận thần tử của Phương Minh chỉ là giả mạo mà thôi, là giáo hoàng bệ hạ cố ý tạo ra để tăng sự cuồng nhiệt của tín đồ Giáo Hội, cậu ta căn bản không phải thần tử chân chính.
Chỉ có điều chuyện này còn đang là bí mật, là bí mật chỉ có cao tầng của giáo hội mới có thể biết, ở trong lòng rất nhiều tín đồ bình thường Phương Minh vẫn là thần tử điện hạ của bọn họ, là Chúa chuyển thế.
Cuối cùng, vị tài phán trưởng này chỉ có thể lựa chọn vờ như không nghe thấy lời nói của Phương Minh.
"Đại trưởng lão Đạo tông đúng không, nghe nói mấy năm gần đây Đạo tông các ngươi lên như diều gặp gió, chân chính cao thủ như mây."
Ánh mắt của Phương Minh lại chuyển hướng nhìn về phía đại trưởng lão Đạo tông, biểu tình trên mặt đại trưởng lão Đạo tông cũng có chút quái dị, nếu hắn ta còn chưa đánh một trận với Alice chắc chắn hắn ta sẽ không để yên cho Phương Minh nói mấy lời như vậy. Nhưng sau khi đánh một trận với Alice lại còn bị Alice đánh bại, khiến hắn ta vô cùng kiêng kỵ Phương Minh.
Ngay cả em gái của người ta bản thân mình còn không thể đánh lại, thì sao có thể đánh với người ta được? Cho nên hắn ta cũng chỉ còn cách coi nhẹ lời nói của Phương Minh.
Lúc này trên núi Lưỡng Giới càng ngày càng nhiều cường giả xuất hiện, chỉ có một số người Phương Minh cảm thấy quen mặt, nhưng càng nhiều hơn vẫn là những người mà Phương Minh không nhận ra, mà khi mấy cường giả này nhìn thấy Phương Minh chỉ nói hai câu đã khiến đại trưởng lão Đạo tông cùng tài phán trưởng của Giáo Hội phương Tây á khẩu không trả lời được, trên mặt không ít người cũng lộ ra vẻ cảm khái.
Người có tên cây có bóng, đây là Phương Minh, cho dù đã hơn mười năm không hiện thân trong giới tu luyện nhưng vẫn có thể khiến người tu luyện kiêng dè không thôi.
"Được rồi, nếu mọi người đã không có ý kiến gì, ta đây lại dẫn hai đứa nhóc rời đi."
Sắc mặt Xích Phát thiên vương trở nên u ám, căn bản là tên Phương Minh này không hề đặt hắn vào trong mắt, hắn đường đường là cường giả thiên vương, nào đã bị người ta không đặt vào mắt như vậy bao giờ.
"Làm càn, Phương Minh ngươi không coi bản thiên vương ra gì sao? Thật là ngông cuồng, hôm nay bản thiên vương nhất định phải dạy dỗ ngươi một phen."
"Đại nhân, đối phó Phương Minh cần gì ngài tự mình ra tay, chỉ cần giao cho ta là quá đủ rồi."
Lúc này, một bóng người xuất hiện ở giữa sân, đây là một người thanh niên bạch y tung bay, sau lưng hắn còn vác theo một hộp gỗ. Vừa thấy nam thanh niên này, trên mặt không ít người đã lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Long Uyên bảng, cường giả Thiên Cấp Chu Nhất Hiểu."
Long Uyên bảng chính là bảng danh sách mà các cường giả thiên tài của cả giới tu luyện phương Đông cùng liên minh phương Tây cùng tranh đoạt, trong mắt những người tu luyện, người có thể leo lên bảng Thiên Cấp của Long Uyển bảng đều là những tồn tại mạnh nhất chỉ dưới thiên vương.
Về phần bảng của những tầng thứ cao hơn như thiên vương bảng hay thiên tôn bảng, đương nhiên không được ghi lại trên Long Uyên bảng, mấy cường giả cấp bậc ấy làm sao có thể đứng ra đánh nhau tranh giành mấy cái thứ hạng này được.
"Hình như người này đâu có ân oán gì với Phương Minh đâu."
"Hẳn là không có, dù sao thì khi Chu Nhất Hiểu đi lại trong giới tu luyện Phương Minh cũng đã biến mất biệt tích rất lâu rồi."
Đám cường giả ở đây bắt đầu hoài nghi, không hiểu vì sao Chu Nhất Hiểu lại đột nhiên đứng ra, nhưng cũng có biểu tình trên mặt không ít người bình tĩnh, bởi vì bọn họ biết vì sao Chu Nhất Hiểu muốn đứng ra.
Mặc kệ Chu Nhất Hiểu cùng Phương Minh có ân oán gì hay không, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ giới tu luyện, nếu như nói có người nào nguyện ý đánh một trận với Phương Minh, ngoại trừ Chu Nhất Hiểu này ra có lẽ không còn người nào khác nữa.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì có thể khiến bản thân được danh chính ngôn thuận.
Chu Nhất Hiểu là người đã được đề tên trên Long Uyên bảng, mà người đề tên trong bảng danh sách Thiên Cấp trên Long Uyên bảng đều được công nhận là cường giả mạnh nhất chỉ dưới thiên vương. Thế nhưng ở trong lòng rất nhiều người, từ mười mấy năm trước Phương Minh đã là người mạnh nhất dưới thiên vương, ngày nào Chu Nhất Hiểu còn chưa đánh bại Phương Minh thì ngày ấy hắn còn chưa được công nhận là người mạnh nhất dưới thiên vương chân chính, chí ít còn có rất nhiều cường giả không ủng hộ cái danh hiệu này của hắn.
Một người đã là người mạnh nhất dưới thiên vương từ mười mấy năm trước, một người chỉ mới là người mạnh nhất dưới thiên vương dạo gần đây, giữa hai người đã được định rõ là phải có một trận chiến.
"Được rồi, vậy thì giao cho Nhất Hiểu ngươi đi.”
Xích Phát thiên vương gật đầu, thái độ của hắn đối với Chu Nhất Hiểu rất ôn hòa, bởi vì dưới cái nhìn của hắn chuyện Chu Nhất Hiểu bước vào cảnh giới thiên vương chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
"Phương Minh, ngưỡng mộ đại danh của ngươi đã lâu, vẫn khát vọng có thể đánh với ngươi một trận, ngày hôm nay cuối cùng ta cũng tìm được cơ hội."
Ánh mắt Chu Nhất Hiểu nhìn về phía Phương Minh, mà Phương Minh cũng chăm chú nhìn hắn, không giống với ánh mắt cực nóng của Chu Nhất Hiểu, vẻ mặt của Phương Minh rất bình thản, thật giống như đối thủ đang đứng đối diện cậu căn bản không phải là người được xưng là người mạnh nhất dưới thiên vương như cậu.
Chu Nhất Hiểu cũng không quá để ý tới thái độ của Phương Minh, hơi khom lưng, hộp gỗ kia lập tức rơi xuống trước người, chiếc hộp được mở ra, bên trong là một chiếc đàn tranh.
Lấy nhạc khí nhập đạo, âm truyền đại đạo, đây là con đường tu luyện của Chu Nhất Hiểu.
"Cuối cùng cũng lại được nghe thấy đạo âm của vị này, có tin đồn Chu Nhất Hiểu đã đi tới cực hạn của đạo âm, một âm luật đã có thể chém giết cường giả dưới Thiên Cấp."
"Đó đã tính là gì, trước đây khi Chu Nhất Hiểu tham gia Long Uyên bảng đã trực tiếp yêu cầu ba vị cường giả Thiên Cấp của liên minh phương Tây đồng thời ra tay, sau khi hắn ta đàn xong một bản nhạc, ba vị cường giả Thiên Cấp kia đồng loạt ngã xuống."
"Một khúc kết thúc Thiên Cấp quỳ sát, tình cảnh lúc ấy đã khiến giới tu luyện oanh động mấy năm liền."
"Mười mấy năm trước, một mình Phương Minh đè ép sáu vị cường giả Thiên Cấp không có lực phản kháng, Tinh Thần Đồ vừa ra, phong vân biến sắc."
Đám người ở đây lại lộ ra vẻ kích động, hai người này đều được công nhận là người mạnh nhất dưới thiên vương, rốt cuộc lần này bọn họ cũng tỷ thí với nhau rồi, trường hợp như vậy làm sao có thể bỏ qua.
Càng ngày càng nhiều cường giả chạy về phía núi Lưỡng Giới, mà lúc này tất cả cường giả không kịp đuổi tới núi Lưỡng Giới đều nhìn chằm chằm vào màn hình, chiến đấu như vậy ai cũng không muốn bỏ qua.
Trận chiến đấu này sẽ quyết định người nào mới thật sự là người mạnh nhất dưới thiên vương.
Cường giả bên phía liên minh phương Tây có vẻ phiền muộn, bởi vì trận chiến dành vị trí người mạnh nhất dưới thiên vương trước mắt này chỉ là một cuộc nội chiến của giới tu luyện phương Đông. Mà phiền muộn thì phiền muộn, bên phía liên minh phương Tây vẫn có vô số cường giả tới xem chiến.
Đều nói hệ thống tu luyện của phương Đông cùng phương Tây không giống nhau, nhưng trải qua mười mấy năm chiến đấu, song phương cũng đã chậm rãi lục lọi được một số thứ có tác dụng với việc tu luyện của mình, vì thế đương nhiên bọn họ không muốn bỏ qua một trận chiến đấu như vậy.
"Nghe danh đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt, xin dâng một khúc trước."
Hai tay Chu Nhất Hiểu gảy nhẹ, tiếng đàn chậm rãi phát ra, cũng giống như những gì hắn ta nói, đây chỉ là một từ khúc có tính hoan nghênh mà không mang theo bất kỳ năng lượng cùng sát ý gì.
Nhưng dù vậy, vẫn có không ít cường giả nghe tới thoải mái, mà trước màn hình, rất nhiều kẻ yêu thích âm nhạc càng nghe như si mê như say sưa, trình độ của Chu Nhất Hiểu trên phương diện âm nhạc đã có thể theo sát mấy vị trong chốn cung điện đã qua đời kia.
Thế nhưng chỉ ngay sau đó, trên mặt những người này lại lộ ra vẻ bất mãn, bởi vì Phương Minh đã cực kỳ thô lỗ cắt đứt nhạc khúc của Chu Nhất Hiểu.
"Đừng đàn nữa, mau chóng đánh một trận đi, đánh xong ta còn phải đưa hai đứa nhỏ về nhà, vợ ta còn đang ở nhà chờ ta về nấu cơm ăn đây."
Giọng điệu của Phương Minh cực kỳ thô lỗ và không lễ phép, nhất là khi nghe được câu nói về nhà nấu cơm cho vợ, rất nhiều cường giả đang ở đây càng lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Trước mặt nhiều người như vậy, đương nhiên Phương Minh sẽ không cố ý nói láo để trêu đùa Chu Nhất Hiểu, nói cách khác lúc ở nhà, Phương Minh thực sự có trách nhiệm nấu cơm nấu nước, nhưng Phương Minh là ai? Đó chính là người mạnh nhất chỉ dưới thiên vương, ngay cả cường giả như vậy còn phải về nhà nấu cơm thì chúng ta đây...
Đám cường giả đang đứng ở nơi này không có người nào không phải cao tầng trong gia tộc, đừng nói là nấu cơm nấu nước, ngày thường, tất cả các việc lặt vặt này đều không cần bọn họ động tay, việc duy nhất bọn họ cần phải làm chính là tu luyện, không ngừng tu luyện nâng cao thực lực của mình.
Thậm chí nói không khoa trương chút nào, nếu bọn họ đi làm việc nhà, ngược lại sẽ khiến người nhà cùng tộc nhân không thể nào chấp nhận được.
Những người tu luyện cũng giống mấy thư sinh đọc sách thời cổ đại, chuyện bọn họ cần phải làm chính là chuyên tâm đọc sách để đi thi đậu công danh, những chuyện khác không cần bọn họ quan tâm, nếu bọn họ không lo học hành cho giỏi mà đi quan tâm mấy việc lặt vặt trong nhà, ngược lại sẽ khiến trưởng bối trong nhà bất mãn.
Ngón tay Chu Nhất Hiểu hơi ngưng lại, mà tiếng nhạc cũng im bặt theo cử động của ngón tay hắn, dù vậy sắc mặt hắn vẫn không chút thay đổi, chỉ thản nhiên đáp: "Đã như vậy, vậy xin mời Phương huynh chỉ giáo cho."
Tay phải nhẹ gảy dây đàn, chỉ là lần này tiếng nhạc phát ra hoàn toàn khác hẳn so với lúc trước, chiến ý nồng đậm.
Mọi người cũng nín thở chờ đợi trận chiến đấu bắt đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận