Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 929: Hoa cỏ trước mộ phần đừng bẻ hái (2)

Chương 929: Hoa cỏ trước mộ phần đừng bẻ hái (2)
"Cậu Phương, không biết tôi có thể nói mấy câu với cậu được không?"
Khi trở lại tiểu khu của nhà họ Lương một lần nữa, đột nhiên Từ Thừa An quay qua nói với Phương Minh một câu.
Phương Minh gật đầu cười, cậu đã sớm nhận ra, hẳn là Từ Thừa An có chuyện gì muốn tìm cậu hỏi thăm, chỉ là lúc trước bởi vì chuyện Trần Phúc Hải còn chưa được giải quyết nên mới kiềm chế không nói ra miệng, chẳng qua có thể nhịn đến bây giờ mới mở miệng, lòng kiên trì của Từ Thừa An này cũng rất tốt.
"Cậu Phương, trước tiên tôi xin chân thành xin lỗi cậu, lúc trước là do tôi lỗ mãng, cô Diệp cùng cậu là trời đất tạo nên một đôi, là tôi cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, thực sự là mơ tưởng hão huyền."
Thái độ của Từ Thừa An rất rất thành khẩn, đến hiện tại hắn đã nhìn ra Phương Minh không phải người bình thường, trước đây mặc dù hắn không tin tưởng mấy thứ này, nhưng ở trong nước nhiều năm, ít nhiều gì cũng có chút mưa dầm thấm đất, cũng đã được nghe nói tới mấy loại thuật pháp ghim người nhỏ (1) gì gì đó.
(1) Ghim người nhỏ: chỉ tà thuật trù ếm người bằng hình nộm. Hình nộm có thể được cấu tạo bởi sáp, đất sét, gỗ, vải hay giấy (những con rối nộm). Người bị trù sẽ chịu chung số phận với hình nộm của họ, khi bị đánh đập, hành hạ, xúc phạm, hủy diệt qua những hình thức đốt, đâm, bẻ gãy, nhận nước, xúc phạm bởi đồ dơ bẩn hoặc chôn xuống đất.
Trước đây chẳng qua chỉ coi đây như mấy câu chuyện xưa cũ, nhưng bây giờ hắn lại tin tưởng thật sự có những thứ đồ này, hiển nhiên cậu Phương này chính là người có bản lĩnh như thế, nếu như cậu ấy có bất mãn gì với mình, muốn âm thầm xuống tay với chính mình, thật sự là chuyện quá dễ dàng.
Cho nên việc nói một tiếng xin lỗi trước là rất cần đấy, dựa vào điểm này có thể thấy Từ Thừa An vẫn rất thông minh, hoặc có lẽ hắn là người co được dãn được.
"Cậu Phương, tôi xin nói thẳng, từ cách mà cậu Phương xử lý chuyện của ông cụ Trần có thể nhìn ra cậu Phương không phải người bình thường, mà vừa vặn gần đây tôi có một người bạn cũng gặp phải mấy chuyện trên phương diện này, hy vọng cậu Phương có thể hỗ trợ, đương nhiên cũng không phải muốn cậu Phương làm việc không công, đến lúc đó nhất định sẽ có thâm tạ."
Nghe được lời của Từ Thừa An, Phương Minh nở nụ cười, tuy rằng Từ Thừa An này làm việc rất cẩn thận, nhưng cũng không phải người tu luyện, cũng không biết dựa vào cấp bậc như cậu, muốn cậu ra tay hỗ trợ cần phải bỏ ra cái giá như thế nào.
Chính là bởi vì không biết nên Từ Thừa Ân này mới cố ý nhấn mạnh thêm ở hai chữ thâm tạ này, ý ở ngoài lời cũng chính là sẽ trả cho Phương Minh một mức phí “xuất lực” rất cao.
Chẳng qua đáng tiếc là Phương Minh không thiếu tiền, hơn nữa hiện tại bản thân cậu thực sự không có tâm tư quản chuyện của người khác.
Cậu muốn dẫn theo Tử Du quay về thôn Diệu Hà một chuyến để cúng tế sư phụ cậu, sau đó lại trở lại thủ đô ăn tết cùng mẹ cậu, thời gian đã có chút cấp bách.
"Anh Từ, từ giờ tới khi hết năm tôi thật sự không rảnh, nếu năm sau anh còn có chuyện gì cần có thể đến cửa hàng Vu Đạo ở phố đồ cổ Đông Đài, đó là nơi mà tôi mở cửa hàng."
"Như vậy sao? Vậy được, đợi năm sau tôi lại tới làm phiền cậu Phương."
Từ Thừa An trầm ngâm một lát sau đó gật đầu, dù sao thì cũng không còn mấy ngày nữa là tới năm mới, mà bên kia cũng không phải rất gấp, đợi tới năm sau cũng không khác nhau nhiều.
Ông cháu Từ Thừa An cùng Từ Nghiêm Tùng rời đi, Trần Phúc Hải ở lại nhà họ Lương thêm một hồi sau đó cũng rời đi, mà Phương Minh thì lại ở lại nhà họ Lương ăn một bữa cơm xong mới rời đi, sau khi trải qua chuyện lần này, Lương Chính Kiều đã không phản đối chuyện cậu cùng với Tử Du, giải quyết được ông cụ rồi, đương nhiên những người nhà họ Lương khác cũng sẽ không dám đàm tiếu gì thêm.
Chẳng qua trước khi rời đi bà ngoại của Tử Du giữ Tử Du ở lại một đêm, đương nhiên cũng giữ Lương Quỳnh ở lại, cuối cùng cặp cha vợ con rể Phương Minh cùng Diệp Minh này đành đơn độc rời đi.
Thôn Diệu Hà!
Trong một sơn thôn trên vùng núi xa xôi, cũng giống những thôn trên núi khác, phần lớn thanh niên trai tráng trong thôn đều làm thuê ở bên ngoài, toàn thôn cũng chỉ còn lại một số người già cùng trẻ nhỏ ở lại trông giữ.
Chẳng qua vào thời gian này, thôn Diệu Hà lại rất náo nhiệt.
Sắp tới năm mới, những người trẻ tuổi làm thuê bên ngoài cũng bắt đầu chậm rãi quay về quê hương, trong thôn văng vẳng tiếng cười của bọn nhỏ, các cụ già ngồi bên khung cửa, trong mắt tràn đầy vẻ mong chờ, tụ ba tụ năm lại chung một chỗ nói về những chuyện đã trải qua trong năm vừa qua, nếu là người có thể kiếm được tiền ở ngoài, khi nhìn thấy nam tính sẽ mời một điếu thuốc, không kiếm được tiền thì xách theo bọc hành lý yên lặng trở lại nhà mình.
"Cuối cùng cũng tới rồi đúng không?"
Trên xe việt dã, Hoa Minh Minh nhìn cổng thôn phía trước, trước cổng thôn này có ghi ba chữ thôn Diệu Hà, điều này khiến cậu ta có thể xác định đã tới thôn Diệu Hà rồi.
"Ở đây sửa đường xi măng rồi nhỉ, trước đây khi em tới vẫn còn chưa có."
Diệp Tử Du xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn con đường xi măng chỉ rộng đủ cho một chiếc xe thông qua, trên mặt lộ ra vẻ nhớ lại, mười mấy năm trước khi cô theo cha đến nơi này, trong thôn căn bản không có đường xi măng mà chỉ là một con đường đá, hơn nữa cũng không tiện lái xe vào chút nào.
Mà bây giờ mặc dù con đường xi măng này không rộng nhưng lại giống hệt dây thắt lưng vòng quanh khắp thôn, mà những căn nhà đất nhà ngói ngày xưa cũng đã biến mất, hiện tại phần lớn đều là nhà hai tầng ba tầng, mặc dù đa số đều không lát gạch men hay trán xi măng mà chỉ để nguyên lớp tường gạch đỏ, nhưng đây đã là biến hóa lớn.
"Biến hóa thật lớn."
Trên xe, Đại Trụ nghe được Diệp Tử Du cảm thán, giải thích một câu: "Đúng vậy, mấy năm nay người trẻ tuổi trong thôn đều ra ngoài làm công, tuy rằng số tiền kiếm được cũng không tính là rất nhiều, nhưng mọi người đều tương đối tiết kiệm, qua hơn mười tăm chắt góp lại trở về thôn xây nhà, chờ tương lai không làm nổi sẽ trở lại quê hương dưỡng lão."
"Nhà chính là nơi quan trọng nhất trong lòng người trong nước."
Trên mặt Phương Minh cũng lộ ra dáng tươi cười, mặc kệ người nước ngoài phê bình người Trung Quốc chỉ biết gửi tiền mua nhà tới mức nào, nhưng ở trong lòng người Trung Quốc mà nhất là trong mắt người của thế hệ trước, ý thức về gian nan khổ cực vẫn rất mãnh liệt, nhất định không thể tiêu hết số tiền mà mình kiếm được mà phải tiết kiệm một khoản tiền coi như tiền cứu mạng, mà nhà ở là thứ nhất định phải có đấy, bởi vì có nhà cũng đồng nghĩa với có nơi để trở về.
Nói cho cùng, vẫn là bởi vì những người lứa này sợ nghèo.
Trong mắt của người thế hệ trước, chỉ cần có phòng ốc của mình, cho dù tương lai có thất nghiệp, nhưng dựa vào trồng trọt chí ít cũng sẽ không ăn đói mặc rách.
Cho nên cho dù biết rõ một năm cũng chỉ trở về ở một tháng, nhưng người trong thôn vẫn luôn kiên quyết muốn xây nhà, đương nhiên, trong này cũng có chứa yếu tố cần để cưới vợ cho con đồng thời để ganh đua với người khác.
"Em dâu, Kỳ Kỳ, hai người xuống xe trước đi."
Trên xe, ngoại trừ Phương Minh cùng Diệp Tử Du ra còn có Đại Trụ cùng Kỳ Kỳ, về phần Hoa Minh Minh thì lại bị chú Hoa phái tới làm tài xế cho Phương Minh, dù sao nhóm bốn người Phương Minh cũng không biết lái xe, đương nhiên, chiếc xe con này là Phương Minh mua cho Đại Trụ.
Đại Trụ mới vừa lấy được bằng lái không bao lâu, đương nhiên không dám lái xe lên đường cao tốc, cho nên chỉ có thể để Hoa Minh Minh mệt nhọc.
"Xuống xe?"
Diệp Tử Du hơi nghi hoặc một chút, lúc này mới đến cửa thôn thôi mà, sao lại để hai cô xuống xe? Chẳng qua dù cảm thấy nghi hoặc nhưng Tử Du vẫn theo lời mở cửa xuống xe.
"Không phải cậu muốn làm chuyện thiêu thân gì đó đấy chứ?"
Phương Minh nhìn dáng tươi cười đê tiện trên mặt Hoa Minh Minh kia, mơ hồ có một loại trực giác không tốt.
"Làm sao lại thế, tôi là loại người như vậy sao?" Hoa Minh Minh cười ha ha một tiếng, sau đó vỗ vỗ bả vai Đại Trụ đang ngồi bên ghế phụ, hỏi: "Đại Trụ, cậu đã gọi điện thoại cho người nhà cậu chưa? Có nói chúng ta đã tới thôn rồi không?"
"Mới vừa gọi rồi." Đại Trụ gật đầu.
"Vậy một lát lại gọi lại lần nữa đi."
Hoa Minh Minh nói xong lời này, trên mặt Đại Trụ lộ ra vẻ nghi hoặc, vừa mới qua đi vài phút đồng hồ, có cái gì hay mà phải gọi? Vậy mà ngay sau đó đột nhiên Hoa Minh Minh bẻ lái về hướng tay trái, lái thẳng về hướng đồng ruộng phía bên đường, cả người cậu ta đều ngẩn ra.
"Cậu xem, hiện tại không phải đã có thể gọi điện thoại rồi sao? Nói người nhà cậu kêu hết đàn ông trong thôn tới đây khiêng xe lên đi, yên tâm, tôi đã chuẩn bị thuốc lá cẩn thận cho cậu rồi, chúng ta cũng không cần phải keo kiệt vài điếu thuốc như vậy, trực tiếp cho mỗi người một gói luôn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận